Chap 15

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


" Hionggggg, em chán. " 

Căn phòng sang trọng ở tầng 9 cao vút vang lên âm thanh mè nheo hiếm có, nói thẳng ra là chưa bao giờ có vì Junghyun làm gì có mảnh tình vắt vai nào mà đem lên đây. Chỉ là tiếng này phát ra ở góc phòng nơi có cậu nhóc chán chường đang lăn qua lăn lại trên chiếc ghế sofa dài, miệng không ngừng cằn nhằn đủ thứ chuyện. 

Junghyun ngồi ở bàn làm việc xử lí hồ sơ quan trọng, nghe cái miệng nhỏ kể lể đủ thứ trên trời dưới đất với chậu cây trên bàn liền không khỏi bất lực chép miệng. Đứa nhỏ sau khi tỉnh lại thay đổi không ít, cứ lâu lâu lại chơi mấy trò vô tri một mình khiến anh vô cùng khó hiểu. Có khi nào em trai trân bảo của anh đập đầu mạnh quá nên bị ngốc luôn rồi không ??????

" Cho em đi chơi đi mà Junghyunnnn. "

Đang ngẩn ngơ trong suy nghĩ tào lao của mình bỗng nhiên Jungkook từ đâu tiến tới, cầm cánh tay Junghyun lắc mạnh, giở giọng nài nỉ cầu xin.

" Kính ngữ của em đâu ? "

Junghyun quay sang, khuôn mặt trở nên nghiêm túc, giọng nói trách móc trầm xuống đến đáng sợ làm cho Jungkook cụp cả tai thỏ, đôi mắt nhìn qua nhìn lại tìm cách chạy trốn khỏi móng vuốt sắt nhọn của con sói trước mặt. Như biết trước được ý đồ đó, Junghyun chụp cái cổ áo của Jungkook khi cậu quay lưng định bỏ chạy, kéo sát lại mình:

" Muốn trốn ?? "

" H-hong có, em xin lỗi hiong, anh cho em đi chơi đi mà. "

Khuôn mặt đáng yêu của Jungkook khiến bao nhiêu giận dỗi trong đầu anh chợt biến tan, mặc dù như vậy nhưng Junghyun vẫn giữ nguyên biểu cảm nghiêm khắc, tránh trường hợp cậu sẽ nghĩ chỉ cần tròn mắt phồng má là người ta sẽ bỏ qua hết lỗi lầm, đâu có dễ vậy!!!

" Được, nhưng cấm em nghịch phá làm hỏng đồ đạc của công ty đấy. "

" Dạaaaaa. "

Jeon Junghyun thả tay ra, đứa nhỏ liền chạy biến đi mất, bắt đầu cuộc dạo chơi của riêng mình. Cậu chạy đi khắp cái công ty, ngóc ngách nào cũng lại nghía một cái cứ như lần đầu được thấy. Jungkook giống hệt con robot được gắn động cơ, chẳng biết mệt mà chạy đi chơi khắp nơi từ tầng 9 xuống hẳn tầng trệt. Vì trên kia toàn là phòng làm việc của các anh chị nhân viên, cậu lại không dám làm phiền sợ bọn họ sẽ bị phân tâm. Jungkook thành công dạo chơi xuống được tầng trệt, quả nhiên dưới đây náo nhiệt hơn nhiều khiến sự thích thú của một đứa trẻ 17 tuổi rưỡi dâng lên không ngớt. Bỗng nhiên từ đâu đó một chị nhân viên tiến tới, tay bắt mặt mừng khi nhìn thấy cậu nhóc.

" Jungkook, em xuống rồi!! "

" Chị biết em sao ? " Đứa nhỏ chỉ tay về phía mình, ngơ ngác hỏi.

" Chị tên Han Lina, lần trước em có đến đây, còn ngồi lại chơi với tụi chị nữa, em không nhớ à ? " Cô nhân viên thoáng chút bất ngờ với câu hỏi của cậu rồi cũng nhanh chóng bình tĩnh đáp lại.

Jungkook lúc này đưa tay lên gãi đầu, thành thật trả lời:

" Xin lỗi chị, sau khi trở về từ bệnh viện em chẳng nhớ gì cả... " Quả thật là cậu chẳng nhớ những cô gái này là ai cả, với lại anh hai cũng dặn nếu có người hỏi mà không biết cứ mạnh dạn trả lời rằng: " sau khi từ bệnh viện trở về... " thì sẽ ổn thôi. Chẳng ai dám bắt bẻ một đứa nhỏ mới trải qua biến cố khủng khiếp như thế đâu...

Thấy Jungkook cúi đầu xuống đất, Lina mới hốt hoảng vội đỡ mặt cậu lên, gấp gáp một câu:

" Không-không sao cả, không cần phải xin lỗi, chị dẫn em lại đây chơi nhé. "

Jungkook nghe vậy thì tròn mắt gật đầu, vui vẻ trở lại: hên quá đi, tìm được người chơi chung gòiii.

Thấy em nhỏ tươi cười như thế, Han Lina thở phào nhẹ nhõm, nếu cô lỡ làm đứa nhỏ không vui, Jungkook về kể lại cho phó tổng giám đốc, e rằng cô sẽ chẳng còn hằng ngày được đến đây làm việc nữa đâu trời ơi.

Lina đưa Jungkook lại bộ sofa quen thuộc kế quầy lễ tân, lôi ra một vài gói bánh kẹo nhỏ cho cậu nhóc. Vừa ngồi vừa nói chuyện cùng nhau rất vui vẻ. Đứa nhỏ dưới sự " giữ chân " của Han Lina, ngoan ngoãn ngồi một chỗ chẳng phá phách thứ gì. Jeon Junghyun ngồi trên chiếc ghế xoay êm ái, mắt nhìn vào màn hình xem qua camera giám sát, khẽ cười một cái rồi cầm chiếc điện thoại bàn lên, bấm một dãy số. Chẳng mất bao lâu, điện thoại phía quầy lễ tân vang lên vài tiếng, Han Lina lật đật chạy lại bắt máy, chưa kịp phản ứng gì thì đầu dây bên kia đã vang lên giọng nói quyền lực của người đàn ông quen thuộc:

" Han Lina tháng này tăng lương. Giữ thằng bé ở đó một lát, tôi sẽ xuống ngay. " Sau đó liền tắt máy, bỏ lại cô gái với một dấu chấm hỏi to đùng.

Đứa nhỏ mới bữa trước không ai trông, nghịch ngợm làm bể cái bình cổ của Jeon Junghan khiến mảnh thủy tinh văng lên tung tóe khắp sàn. Vô tình một mảnh lớn cắt trúng tay Jungkook làm nó khóc toáng lên, thằng bé sợ máu nên chỉ biết ôm chầm lấy mẹ khóc đến hoa cả mắt. Phải mất một lúc sau mới kéo tay nó ra để băng bó lại được và bùm... tay cậu lại xuất hiện thêm vệt trắng xóa của băng gạc y tế, nhìn cứ tưởng mới đi đánh nhau với mấy nhóc đầu đường xó chợ nào đó về không ấy...

Junghyun vừa bấm đóng cửa thang máy vừa nghĩ ngợi, có người nói chuyện chơi chung mà ngoan như vậy chắc cũng nên tìm một ai đó để giữ thằng bé rồi.

Jungkook từ lúc Han Lina nghe điện thoại thì chẳng còn ngồi yên được nữa, bắt đầu chạy loạn trong sảnh khiến đám vệ sĩ đuổi theo đến chóng mặt mà chẳng giữ chân được cậu nhóc. Đứa nhỏ đang chơi vui, tưởng rằng mấy chú vệ sĩ còn dí sau lưng nên quay lại trêu, ai dè bọn họ mặt mày tái xanh đứng lại tư thế nghiêm túc khiến Jungkook có phần khó hiểu.

" Rầm! "

" JEON JUNGKOOKKK!!!! "

" Ặc...tiêu đời rồi. "

Junghyun vừa bước đi, trên tay xách theo Jungkook như xách một con mèo, không nhanh không chậm bước về phía hầm đậu xe, cuối cùng quẳng cậu vào ghế sau chiếc xe đời mới còn bản thân thì vòng ra ghế lái, đóng mạnh cửa.

" Mới giây trước còn khen em ngoan, giây sau đã chạy loạn cả lên. Vết thương trên tay còn chưa đủ sao, hay muốn có thêm một cái trên trán nữa hả ? "

Jungkook nghe thế thì khẽ rùng mình, mím chặt môi:

" Hoi mà, bé xin lỗi anh hai, anh hai đừng giựn bé mà. "

Junghyun liếc mắt lên kính chiếu hậu, hai mày cau chặt:

" Khoanh tay lại, còn gì nữa ? "

Nhóc con phụng phịu làm theo, khoanh tay trước ngực nói lớn:

" Mai mốt, à hong phải, bé hong dám có lần sau nữa đâu. "

" Tin chết liền á. " Junghyun nghĩ thầm trong đầu nhưng cũng không muốn vạch trần cậu, cứ thể chuyển tầm mắt về con đường phía trước, tiếp tục tập trung lái xe. Anh chở cậu em trai đến một nhà hàng Nhật nằm sát trung tâm thương mại, lo cho em ăn uống no say trước đã rồi tính gì tính. Jungkook trước đây đã gầy, bây giờ lại càng gầy hơn, mục tiêu bây giờ phải nuôi cho tròn lên mới được.

" Jungkook ăn xong có muốn đi mua quần áo không ? Anh hai dẫn em đi mua. "

" Nhưng đồ của em nhiều lắm rồi. "

" Không sao, trời bắt đầu se lạnh, mua thêm vài cái áo bông dài tay cũng được. "

Jungkook nghe thế cũng đồng ý, phúc lợi rớt trúng đầu, ngu gì mà không hưởng hehehehe.

Ăn no, đứa nhỏ được Junghyun dẫn qua trung tâm thương mại càn quét từ quầy đồ ăn sang các shop quần áo. Nào là snack, nào là kẹo mút, nào là sữa chuối mua ngập cả xe đẩy. Cũng vì anh mang trong mình máu sủng em nên đứa nhỏ thích gì là mua cho nó hết. Đúng là nhà giàu mua bao nhiêu cũng được, không cần nhìn giá luôn...

*********************

Tầm 2h chiều, Junghyun tiếp tục chở Jungkook đi nhưng mà không phải về nhà, cũng chẳng phải trở lại Jeon thị mà là đưa cậu đến một công ty nào đó lạ quắc. Jungkook ngồi trên xe gật gù buồn ngủ, mắt nhắm mắt mở mặc kệ anh hai muốn chở đi đâu thì đi.

Thấy đứa nhỏ như vậy anh cũng không biết phải làm sao. Hôm nay có lịch hẹn đến công ty Min thị để tái kí hợp đồng, bắt đầu công cuộc làm ăn lâu dài vì sau một năm cả hai hợp tác, thấy rất ưng ý nên giám đốc công ty bên bển ngỏ ý muốn cùng công ty Jeon thị hợp tác dài hạn, cùng nhau phát triển các dự án mới. Junghyun nghe vậy thì rất vui mà chấp thuận, dù gì cả hai cũng quen biết nhau từ trước, lần hợp tác trước đó quả thật đạt được nhiều lợi nhuận nên anh cũng muốn tiếp tục cùng bọn họ tạo ra thêm nhiều dự án mới.

Nhìn Jungkook nằm chèo queo ở ghế sau, Junghyun chỉ đành đi vào hỏi mượn một cái phòng tiếp khách và bảo đảm nó sẽ không có ai bước vào cho tới khi anh kí xong hợp đồng với bên kia. Jungkook được anh bế vào trong với đâu đó trên dưới mười cặp mắt tò mò dõi theo, nhìn cả hai một cách khó hiểu, một vài người còn xì xầm với nhau mấy câu đại loại như:

" Tổng tài nhà nào đẹp trai mà đi làm còn phải dắt tiểu tình nhân theo nữa vậy ? "

Hay là:

" Trời trời, đi làm thì để con người ta ở nhà ngủ đi, mang theo làm gì cho phiền phức vậy. "

Hoặc:

" Ê không phải đâu, nhìn hai khuôn mặt y chang nhau, hình như là anh em ruột đó. "

Và:

" Ông kia cũng rảnh dữ, đi làm dắt em theo cho em ngủ 🥹. "

Còn nhiều câu hỏi thắc mắc khác nữa mà không thể liệt kê hết được...

Trước khi rời đi còn dặn dò nhân viên lễ tân kĩ lưỡng bằng chất giọng thấp đến lõi trái đất:

" Tôi là Jeon Junghyun - Jeon đại thiếu gia, hi vọng cô sẽ không cho bất kì ai vào căn phòng đấy khi em trai tôi vẫn chưa bước ra, cảm ơn. "

Anh nói xong, lấy trong túi áo ra cái danh thiếp mạ bạc đưa cho cô nhân viên rồi tiếp lời:

" Khi nào cậu nhóc kia ra khỏi phòng, gọi cho tôi. "

Bỏ lại một câu ngắn gọn rồi quay lưng đi. Tay đút vào túi quần lấy điện thoại đang đổ chuông lên áp vào tai, một mạch bước vào thang máy đi thẳng lên tầng cao nhất của tòa nhà dưới hàng loạt con mắt ngạc nhiên cùng ngưỡng mộ của người trong sảnh...

" Tôi đến rồi. "

" Lên tầng cao nhất, nhìn thẳng về phía trước, phòng cuối dãy. "

" Được, đợi tôi 5 phút, sẽ tới ngay. "

Người đàn ông trên tầng cao bấm nút cúp máy, đứng lên vươn vai giãn gân cốt, vẻ mặt bình đạm tiến đến chiếc ghế đơn đặt ở góc phòng rồi ngồi xuống, chuẩn bị hợp đồng, giấy bút sẵn sàng tiếp khách quý...

------------------------------------

Đến khúc ngọt thì lười viết, bí í tưởng, tôi tồi tệ quá....





Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net