1 2 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- bây giờ chúng ta về nhà em à?

- đúng rồi, anh bị sao vậy? em nói khi nãy rồi mà

- thử là em coi có bị sao không? hôm đấy anh tóc tai bù xù lại hỏi mẹ em, chẳng ra thể thống gì hết

- có gì đâu mà anh lo thế?

- lần đầu gặp đã như vậy rồi thì làm sao không lo

- dù gì chút nữa anh cũng gặp tiếp thôi

- gì?

- có cả bố em nữa, họ đang chờ ở nhà đấy

- thôi anh về trước

- nè anh đứng lại, anh mà đi thì đừng nhìn mặt tôi

- thôi ngày mai nhìn chứ hôm nay cho anh nghỉ một bữa đi, năn nỉ

- anh hết yêu tôi rồi đúng không?

- đúng rồi, ngày mai anh yêu lại, yêu nhiều hơn luôn, cho anh về đi mà

- anh hoseok mách với bố em là anh ăn hiếp em rồi đấy, anh mà về thì coi như khỏi có hai chữ sau này

- thôi em quăng anh vào sở thú cho hổ nhai đi chứ gặp bố em thì anh cũng bị băm thịt ra thôi

- anh làm như bố em hung dữ lắm vậy, bố kêu em đưa anh về đấy nên yên tâm đi

- yên tâm kiểu gì giờ? làm sao anh yên tâm được?

- bất quá thì em có thịt bằm làm hamburger thôi

- thôi để anh vào sở thú tự sát

- em giỡn thôi, về nhanh đi, bố mẹ em chờ

jimin khoác tay yoongi kéo đi về phía trước, nhà cậu chỉ cần quẹo trái khúc cua tiếp theo là đến rồi vậy mà anh còn đòi về. y như vận động viên chạy sắp tới đích cái quay đầu bỏ chạy ngược lại. anh mà bỏ vạch đích thì sau này chỉ còn tức khi người khác cán được vạch đích rồi ôm huân chương vào người nên thân thể min yoongi miễn cưỡng chấp nhận bị lôi đi.

vừa đến cổng nhà đã thấy bóng dáng mẹ jimin đang cúi người quét dọn bớt tuyết ở đường đi, min yoongi bình thường oai phong lẫm liệt bỗng nhiên rụt rè quay lưng lại và núp sau cậu để lấy lại bình tĩnh. anh thở ra hít vào đều đặn theo hướng dẫn, còn không biết làm thì lên youtube mà coi chứ ai rảnh chỉ.

tinh thần vừa lấy lại được sự cân bằng để bình tĩnh lại thì có giọng nói vọng ra cùng với giọng nói của người đàn ông đi kèm tiếng mở cửa thì mọi sự bình tĩnh vừa lấy lại đến lặp tức xách chân lại trốn khiến bản thân anh vô cùng bối rối, thở gấp và tim đập nhanh vô cùng. đến khi người đó gọi anh thì tim đã ngừng đập.

bố jimin : này cậu kia, quay mặt ra đây, làm gì mà núp núp như ăn trộm vậy?

mẹ jimin : nè ông, thằng bé nó hồi hộp thôi

jimin : đúng rồi đó bố, anh ấy chỉ hơi rung thôi, bố làm vậy anh ấy sợ đó

bố jimin : bênh không? mới yêu nhau đã bênh thế rồi? bố không có dễ dãi giao con đâu

jimin : nhưng con bố thì dễ dãi tự giao rồi...

bố jimin : thằng nhóc này !

yoongi : vâng, cháu chào hai bác ạ ! cháu là min yoongi, là bạn trai của jimin

bố jimin : đó bà thấy chưa? tôi nói thằng này chả có gì cả, nghe kể thôi cũng biết rồi

mẹ jimin : chả có gì cả của ông là chả có cái gì? tôi thấy cậu ấy cái gì cũng có

jimin : thôi con lên phòng tắm, cho con đem anh yoongi theo nha, tạm biệt bố mẹ

yoongi : cháu xin phép ạ

park jimin mưu trí nhanh chóng cứu anh khỏi thế khó xử, cậu biết bố mình chẳng có ý gì chỉ sợ tên kia nghe xong lại dằn vặt bản thân rồi mắc công một đứa con nít lại đi dỗ một đứa con nít khác thì phút chốc sẽ có hai đứa con nít ôm nhau khóc luôn quá.

- anh sợ quá, cho anh về đi...

- thôi mà, ở lại ăn trưa, mẹ em nấu ăn rất ngon

- nhưng ở đây là bữa ngon tối nay là thịt của anh đó

- thịt của anh chỉ có em được ăn

- em nói đó nha, tối tui giả bộ cho ăn mà không ăn là chết với tui

- em la lên cho bố nghe giờ

- ỷ có bố mẹ ở đây rồi láo không?

- rồi sao? ngon làm gì em đi

lè lưỡi trêu anh một cái rồi phóng vụt vào phòng tắm chứ đứng ở đó thế nào cũng bị tóm. anh ngồi trên giương đợi cậu tắm xong thì cả hai cũng xuống dùng bữa trưa cùng với bố mẹ jimin. không khí bàn ăn ban đầu khá căng thẳng khi có đôi mắt sắc đạn liên tục nhìn chằm chằm vào người yoongi.

jimin : bố à, đừng nhìn anh ấy như thế chứ

bố jimin : cái mặt thế này mà cũng có bản lĩnh để khiến con trai ta đau khổ sao?

yoongi : không phải đâu ạ...

mẹ jimin : ông này, đã nói là hiểu lầm rồi mà

bố jimin : sao hai người cứ bênh thế? tôi mới là chồng là bố của hai người

jimin : nhưng anh ấy là người yêu con

bố jimin : ngoài cái đẹp trai, trắng trẻo, cao ráo với học giỏi ra, tên nhóc này chả có gì

mẹ jimin : có nhiêu đó đủ làm cha người ta rồi

mẹ jimin : thôi ăn tiếp đi yoongi, bác trai nói vậy thôi không có ý gì đâu

yoongi : dạ cháu thấy bác trai nói cũng đúng

jimin : anh là đang tự khen mình đó hả?

mẹ jimin : mà lúc trước bác nhờ mẹ cháu gọi cháu đến dạy kèm cho jimin có cực không?

yoongi : không đâu ạ

jimin : sướng gần chết chứ cực gì, hốt được luôn con trai của mẹ mà

mẹ jimin : hốt được con mới cực đấy, làm phiền cháu trông chừng jimin dùm bác

bố jimin : bà làm như bà chọn tên này làm con rể luôn hay gì mà giao phó con trai mình vậy?

mẹ jimin : đúng rồi

jimin : mẹ!?

yoongi : cháu cám ơn bác, cháu sẽ không làm bác thất vọng

bố jimin : coi cái mặt hớn hở chưa kìa, cậu đừng vội đắc ý, tôi chưa chấp nhận hoàn toàn đâu

bố jimin : mà cậu dọn đến đây ở với jimin từ khi nào vậy? hai đứa ngủ chung à?

jimin : th-thì con ngủ trong phòng, anh ấy ngủ ngoài phòng khách, chỉ là ở chung để tiện cho việc ôn thi

mẹ jimin : trời ơi tốt bụng quá vậy, sau này hai bác sẽ trả công cho cháu

yoongi : giúp được hai bác là cháu vui rồi, không cần trả công gì đâu

jimin : chỉ là dạy kèm thôi, mẹ không cần cảm kích anh ấy vậy đâu

mẹ jimin : con coi lại điểm số của mình xem, văn lúc nào cũng chót lớp, từ lúc có yoongi mới cải thiện

bố jimin : tôi cũng dạy cho con được mà

jimin : đúng rồi, đâu riêng gì anh yoongi

mẹ jimin : rồi lần đó kiểm tra mấy điểm? có chót lớp không?

...

cuộc trò chuyện mọi người diễn tiếp liên tục trong suốt bữa ăn, không khí rất vui vẻ chứ không hề căng thẳng chỉ là đôi khi bố jimin nghiêm khắc với anh nhưng nghiêm khắc chứ không có nghĩa là không hài lòng về anh mà hoàn toàn ngược lại.

suốt bữa ăn, bố jimin rất để ý đến hành động của anh đối với con trai của mình ra sao, từ đó biết được tính tình của anh không xấu xa như ông suy đoán mà lại rất yêu thương jimin nên ông rất hài lòng.

- yoongi, chiều chiều cậu dẫn tôi đến quán coffee nào ngon ngon trong thành phố đi

- vâng, cháu hiểu rồi ạ

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net