Chương 4-Để cảm xúc dâng trào

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
lại thì quyết định lui đến sân khấu chính để chờ buổi trình diễn văn nghệ bắt đầu. Một lúc sau đó, cũng không phải đợi quá lâu, chương trình văn nghệ cuối cùng cũng tới.

Tất cả các học sinh đều được nhận thông báo qua loa trường mà tụ họp lại về phía sân khấu. Dù chưa thực sự bắt đầu nhưng học sinh nào học sinh nấy đã bắt đấu phấn khởi, háo hức mong chờ vào những tiết mục văn nghệ sắp tới rồi.

Đầu tiên, có một nữ sinh bước lên sân khấu, với cương vị là một MC dẫn dắt chương trình. Cô chào hỏi tất cả mọi người và bắt đầu giới thiệu, dần dà dẫn dắt mọi người đến với tiết mục đầu tiên mở màn cho chương trình văn nghệ của lễ hội mùa xuân năm nay.

"Mình nghĩ chắc hẳn mọi người ở đây ai cũng đang mong chờ tiết mục mở màn lắm đúng không? Và hẳn có vài bạn đã biết được một số thông tin về tiết mục này luôn rồi ha. Tiết lộ một chút, màn trình diễn này sẽ xuất hiện những gương mặt quen thuộc lắm đó nha. Thôi, mình không phí thời gian và khiến mọi người đợi chờ lâu hơn nữa đâu. Còn chần chờ gì, hãy cùng đến với tiết mục mở màn nào~"

Nói xong, cô gái ấy liền bước xuống sân khấu, nhường chỗ cho màn trình diễn được mong chờ lên sàn.

Khi ánh đèn sân khấu vừa rực sáng, tiếng nhạc cất lên với giai điệu cuốn hút, hình bóng của hai chàng trai dần hiện lên trên sân khấu. Đó là lúc mọi người biết tiết mục mở màn đã bắt đầu.

Tiếng nhạc cứ thế mà nổi lên, tạo cho người người một cảm xúc dâng trào. Giai điệu thì bắt tai, khiến cả người trình diễn lẫn khán giả đều không khỏi bị cuốn hút.

Trên sân khấu, hình bóng của hai chàng trai đã được ánh đèn sân khấu chiếu rõ, như tỏa sáng nhất nơi đây. Không mất quá lâu để đám đông bên dưới nhận ra hai chàng trai ấy là ai, họ sau đó liền hò reo cổ vũ.

Hai hình bóng trên sân khấu bắt đầu cử động. Đây rồi, những chuyển động mượt mà, chuyên nghiệp, mang đầy cảm xúc của hai con người tỏa sáng trên sân khấu đang được thể hiện, được mọi người chiêm ngưỡng. Từng động tác đều dứt khoát, bắt nhịp, trôi theo điệu nhạc. Giai điệu ấy nghe có vừa sôi nổi, cũng vừa ma mị. Và cả hai chàng trai kia có vẻ đã hoàn toàn hòa vào khúc nhạc ấy, nên từng chuyển động, từng biểu cảm, từng ánh mắt đều rất hoàn hảo và lôi cuốn khiến biết bao khán giả ở dưới đã "trúng tên".

Không khí ngày càng sôi động, tiết mục của hai người ngày càng cuốn hút. Đám đông bên dưới thì đang hò hét, cổ vũ nhiệt tình bằng cả sức lực.

Không chỉ động tác và thần thái của họ quá chuyên nghiệp và cuốn hút, mà còn phải nói tới sự phối hợp của Jimin và Hoseok. Họ kết hợp quá đỗi ăn ý, đồng đều và gần như không hề có một lỗ hổng. Họ như ăn khớp với nhau xuyên suốt cả màn trình diễn. Quả thực, để Hoseok và Jimin kết hợp với nhau chưa bao giờ là sai, chỉ có thể là tuyệt vời trở lên mà thôi.

Tiết mục mở màn cuối cùng cũng đã đến hồi kết. Khi tiếng nhạc vừa dứt, khán giả bên dưới đã hô hào tên họ thật to.

"Jung Hoseok! Park Jimin! Jung Hoseok! Park Jimin!"

Cả hai người cùng cuối chào khán giả rồi nhanh chóng đi xuống cánh gà nhường sân khấu lại cho MC.

"Chà chà, tiết mục vừa rồi mở màn chương trình văn nghệ năm nay không biết đã đủ hot chưa nhỉ?"

Đám đông ở dưới hô hào thật lớn thay cho câu trả lời.

"Phải vậy chứ. Có lẽ bầu không khí đã sôi động hơn một chút rồi đó. Chúng ta nên tiếp tục thôi nhỉ?"

Thế là chương trình văn nghệ được tiếp tục. Bốn năm tiết mục từ các học sinh khác đều lần lượt được lên sàn, và quả thật từng tiết mục đều rất đặc sắc và tài năng, mang theo những nét riêng của từng cả thể. Sau đó thì chính là tiết mục song ca của Taehyung và Jungkook.

Khác với Hoseok và Jimin, tiết mục của họ mang một cảm giác rất nhẹ nhàng và không kém phần lãng mạn. Không kém phần lãng mạn là vì bài hát mà hai người chọn vốn dĩ đã rất ngọt ngào, đã vậy cách thể hiện của hai người cũng khá lãng mạn. Chẳng hạn như những lần nhìn thẳng vào mắt nhau, những cái nắm tay hay những cử chỉ tiếp xúc khác. Có lẽ là họ đang nhập tâm vào đúng cảm xúc của bài hát, hoặc là do bất kì điều gì khác, nhưng phải nói rằng nhìn họ rất hợp nhau...ý tôi là...mà thôi, bạn muốn hiểu theo nghĩa nào cũng được.

Buổi diễn văn nghệ đã kéo dài được một tiếng rưỡi. Bây giờ cũng đã 6 giờ 30 rồi, hẳn mọi học sinh cũng đã phần nào mỏi mệt. Chính vì điều đó nên nhà trường đã quyết định cho các học sinh "nghỉ giải lao" giữa giờ. Chương trình văn nghệ được dừng lại trong 1 tiếng để các học sinh lẫn thầy cô có thể ăn tối, nghỉ ngơi và chơi đùa một chút.

Nhóm của những người kia đã chọn một dãy bàn ghế để ngồi. Seokjin, Namjoon và Yoongi thì đi mua đồ ăn tối cho cả nhóm.

Cả bảy cùng ngồi lại, cùng ăn tối với nhau. Seokjin mới mở lời.

"Màn trình diễn của Hoseok và Jimin đỉnh lắm đó nha. Cả màn song ca của Taehyung và Jungkook nữa."

"Cảm ơn anh ạ. Nghe vậy là tụi em vui rồi."

Jimin vui vẻ, lễ phép đáp lại. Seokjin nghe thế liền tươi cười, thoáng xoa đầu cậu.

"Có gì đâu. Tự dưng lễ phép quá ha."

"Anh nói gì kì, em lúc nào cũng lễ phép mà..."

"Biết rồi, em dễ thương nhất trong đám này rồi đó."

Bỗng dưng Seokjin cảm thấy có một luồn gió lạnh chạy thoáng qua. Cảm giác như có một ánh mắt nào đó không mấy thiện cảm nhìn về phía anh. Khi anh quay qua, chỉ thấy Namjoon đang nhìn về mình với một ánh mắt ghen tị lộ liễu, anh không lạ gì chuyện này. Nhưng còn người ngồi bên cạnh, anh thấy Namjoon khẽ đập vào khuỷu tay của Yoongi ra ám hiệu, còn Yoongi thì chỉ có chút khó chịu mà quay đi, né tránh ánh mắt của anh. Seokjin là người tinh tế, lại còn khá nhạy bén, nên mọi hành động chắc chắn không thể nào qua mắt anh được. Có vẻ như có một điều gì đó khiến cho Yoongi bận tâm. Thú vị đấy.

Taehyung và Jungkook sau khi nghe thấy Jimin được Seokjin khen ngợi, cũng liền muốn được như thế.

"Anh Seokjin à,còn em thì sao?"

"Cả em nữa,em cũng dễ thương chứ bộ."

Seokjin bật cười,thẳng thắn đưa ra lời nhận xét.

"Ừ,hai đứa cũng dễ thương nhưng mà anh thấy hai đứa năng động với tinh nghịch hơn cơ."

"Anh à, em thì sao?"

Hoseok cũng hứng khởi tham gia, mong chờ một lời khen từ Seokjin.

"Em thì...luôn vui tươi giống như Mặt Trời vậy!"

"Được được, em nhận lời khen này nha~"

Namjoon cũng định lên tiếng xin phần, nhưng Seokjin đã chặn trước.

"Được rồi, gì mà thành cái buổi khen thưởng, đánh giá nhận xét luôn là sao à. Mau ăn tối đi mấy đứa."

Namjoon hụt hẫng. Anh còn chưa kịp mở miệng nữa mà. Sao lúc nào anh cũng không được nhận bất cứ sự ưu tiên nào từ Seokjin hết vậy nè.

Cả bảy người sau khi ăn tối xong thì dọn dẹp rồi ngồi chơi quanh quẩn ở đâu đó. Một số thì đã đi chuẩn bị cho tiết mục tiếp theo của mình.

Một tiếng đã trôi qua, thông báo tập trung về phía sân khấu được vang lên khắp trường. Cũng chẳng mất bao lâu để mọi người tập trung trở lại.

Một bóng người dần bước lên sân khấu, chẳng ai khác ngoài nữ MC quen thuộc lúc nãy.

"Một tiếng trôi qua chắc là mọi người đã được thư giãn rồi ha. Mong ở đây không có ai chưa dùng bữa tối, bỏ bữa là không tốt đâu nhá. Cả mình và những học sinh tham gia tiết mục văn nghệ còn ăn tối rồi đấy. Không ăn làm sao lấy sức quẩy tiếp được. Tiết mục tiếp theo đây chắc chắn sẽ khuấy động bầu không khí này sôi động trở lại. Các bạn nên chuẩn đi. Nào, hãy cùng tiếp tục chương trình văn nghệ của lễ hội mùa xuân năm nay thôi. Tiết lộ trước là tiết mục này toàn xuất hiện những gương mặt nổi trội không thôi đó. Nói nhỏ nè, họ còn rất là nóng bỏng nữa~ E hèm, nói vậy thôi, cứ chờ đi rồi các chị em sẽ thấy. Let's get it~"

Nói xong, nữ MC đó liền bước xuống sân khấu. Mọi ánh đèn lớn bỗng dưng tắt, nhưng vẫn có thể thấy được một vài cái bóng di chuyển lên sân khấu.

Tiếng nhạc bỗng cất lên, giai điệu cuốn hút đến lạ. Rồi dần, ánh đèn mập mờ chiếu về phía những cái bóng ấy. Ba chàng trai, cùng nhau tiến lên giữa sân khấu, để lộ ra gương mặt dính đầy nhan sắc của từng người.

Khi ánh đèn ngày càng chiếu rõ, cũng là lúc có thể nhìn thấy được ba gương mặt kia sắc nét nhất. Không mất quá lâu để đám đông bên dưới bắt đầu hò reo, cổ vũ cho họ vì quả thật, chỉ toàn những gương mặt nổi trội thôi.

Hoseok thì khỏi nói rồi, với tiết mục mở màn ban nãy thì còn ai có thể cưỡng lại được. Yoongi dù là học sinh mới chuyển đến, nhưng với nét đẹp "nhìn là mê" ấy thì ngay từ ngày đầu đã nhận được rất nhiều sự chú ý rồi. Nói đến Namjoon, anh có học lực nổi trội nhất trường, mang danh học bá mà hầu như ai cũng biết. Đã thế, xét về ngọai hình còn rất được ưa chuộng từ nhiều nữ sinh. Nào là cao ráo và nam tính, gương mặt lại mang một vẻ hòa nhã, còn cả đôi má lúm đồng tiền là "vũ khí chết người" đã khiến bao nhiêu người điêu đứng nữa chứ.

Ba người này cùng kết hợp trên sân khấu, quả là một bất ngờ và niềm vui không hề nhỏ đến với các khán giả bên dưới.

Lần này, ba người họ đã chọn có một rap unit. Mà khi nói đến rap, thì hẳn chẳng tránh nổi rapdiss. Bài hát mà ba người họ chọn vốn là một bài rapdiss, nhưng vì đây là trường học, nên họ đã cố tình sửa lại, thay thế hoặc lược đi những từ ngữ quá tục tĩu cho phù hợp. Nhưng dù gì cũng không làm quá mất khí chất của bài hát.

Không ngoài dự đoán, tiết mục của họ đã khuấy động cả bầu không khí. Từng lời rap, từng câu chữ, từng cách nhấn nhá hay flow đều khiến người nghe không khỏi mê say. Bản chất của bài rap đã thế, nhưng cả ba người bọn họ cũng đã thể hiện bài rap rất tốt. Từ kĩ năng rap, thần thái đến giọng điệu trầm trầm, lôi cuốn và cách mà họ khuấy động sân khấu, tất cả đều rất tuyệt vời.

Đám đông bên dưới cổ vũ, hò reo không ngớt. Có người thì rap theo, có người thì la hét, có người thì quẩy nhiệt tình theo điệu nhạc. Phải nói, màn trình diễn này của họ đã xuất sắc khiến cho khán giả không thể đứng im.

Tiết mục của họ cuối cùng kết thúc, khiến khán giả có hơi tiếc nuối. Nhưng song họ đều hò hét, cổ vũ nhiệt tình và dành nhiều lời khen cho ba người họ, Yoongi, Hoseok và Namjoon.

Chương trình văn nghệ vẫn được tiếp diễn với nhiều tiết mục ngày càng đặc sắc từ các học sinh khác. Những tiết mục ấy không chỉ đơn thuần dừng lại ở việc ca hát. Đương nhiên là vẫn sẽ có những tiết mục như nhảy hip-hop, nhảy cover những bài nhạc K-pop đình đám, hay còn là những màn độc tấu các nhạc cụ như guitar, piano thậm chí là cả những dàn hợp xướng với violin, cello, kèn,... chẳng có một giới hạn nào về những tài năng âm nhạc của những học sinh trẻ tuổi này cả.

Rồi cũng đến tiết mục của Taehyung và Jimin, đôi bạn thân mà cả trường đều chẳng lạ. Họ là một đôi bạn thân thật tuyệt vời, đã gắn bó với nhau từ lâu, hiểu nhau từng chút một. Dù mỗi người một tính nhưng lại hợp nhau đến lạ thường.

Bài hát mà họ chọn mang một giai điệu rất vui tươi, cùng với những lời ca hồn nhiên, tinh nghịch nói về một tình bạn đẹp quả thật rất hợp với hai người. Giọng hát của họ mang một chất tươi sáng, cùng với dáng vẻ nghịch ngợm và chơi đùa trên sân khấu của họ đã thể hiện được đúng tinh thần của bài hát. Tình bạn đẹp đẽ của họ, cứ như vô hình mà lan tỏa ra trái tim của mọi người. Ai nhìn vào cũng cảm thấy bừng sáng, hay thậm chí là có phần ghen tị với tình bạn tuyệt vời của họ. Màn trình diễn của họ đã đem lại một luồng cảm xúc thật vui vẻ và hạnh phúc.

Cuối cùng, chỉ ngay sau đó, tiết mục piano của Yoongi đã tới, và cũng là tiết mục gần cuối cùng, chỉ trước một tiết mục bí ẩn mà nhà trường đã giấu kín không tiết lộ cho bất cứ ai.

Anh bước lên sân khấu với một phong thái tự tin, ngồi xuống chiếc ghế đối diện với cây piano thật bóng loáng và sang trọng. Mọi ánh đèn đều hướng về phía Yoongi, cả sân khấu lẫn khán giả đều im lặng, tâm trạng như lắng xuống hoàn toàn. Ai cũng đang rất tập trung.

Yoongi từ tốn đặt bàn tay lên những phím đàn đen trắng. Anh trầm ngâm một lúc, rồi bắt đầu màn trình diễn của mình.

Nốt nhạc đầu tiên đã vang lên, rồi những nốt nhạc khác dần nối tiếp, nối tiếp nhau. Giai điệu của bản nhạc cất lên một cách thật nhẹ nhàng và lôi cuốn. Bản nhạc mang chút gì đó trữ tình, lãng mạn như một bài tình ca tha thiết nhưng song cũng mang chút nỗi niềm, day dứt và dằn vặt không nguôi, nếu người nào tinh ý chắc hẳn sẽ nhận ra.

Sắc thái anh thật ung dung và thoải mái. Ngón tay anh điêu luyện, lả lướt trên từng phím đàn. Tâm hồn của Yoongi bây giờ như đang lơ lửng trên từng nốt thăng trầm của bản nhạc này vậy. Mọi người cũng dường như thả hồn theo anh, thưởng thức điệu nhạc một cách thật lòng và sâu sắc. Màn trình diễn của anh bằng một cách lạ kì nào đó mà lại cuốn hút như thế, tất cả khán giả đều tập trung và hòa mình theo bài nhạc với anh.

Tiếng piano vừa dứt, hoàn thành bản nhạc, hoàn thành màn trình diễn của anh. Đám đông bên dưới mới bắt đầu dành cho anh một tràng pháo tay nhiệt tình, cũng với những lời cổ vũ, những lời khen ngợi không đếm xuể.

Jimin, ở một bên cánh gà đã theo dõi tiết mục của Yoongi. Hiện giờ, cậu chính là không còn tỉnh táo nữa. Cậu đã rất mê say và hoàn toàn điêu đứng trước màn trình diễn vừa rồi, nhìn Yoongi thật sự rất cuốn hút. Để nói cậu thích tiết mục vừa rồi thì chưa đủ, mà phải là cực kì mê mẩn nó.

Sở dĩ Jimin vẫn còn ở bên cánh gà là vì sau khi hoàn thành xong màn song ca với Taehyung, cậu đã bảo Taehyung đi kiếm mọi người trước còn mình thì ở lại một chút, chính là để xem Yoongi biểu diễn và chờ anh ra cùng.

Yoongi rời khỏi cây đàn, bước ra phía trước chào khán giả, rồi thong thả rời khỏi sân khấu.

Người hiện giờ Yoongi muốn gặp nhất đó chính là Jimin. Không hiểu tại sao nhưng anh lại muốn gặp cậu như thể một đứa trẻ muốn khoe về điều mình vừa làm. Anh đang rất nôn nóng không biết cậu nghĩ gì về màn trình diễn vừa rồi của anh.

Và thật trùng hợp, như thể ông trời đọc được ý muốn của anh, anh đã gặp được Jimin ngay khi vừa bước xuống sân khấu. Yoongi liền tiến tới chỗ cậu, háo hức nói.

"Jimin à, em thấy ổn chứ, màn trình diễn ấy?"

"À...tuyệt lắm ạ..."

Jimin hiện còn chưa hoàn hồn hẳn nữa, cậu không nghĩ sẽ có lúc Yoongi trước mặt cậu trông có vẻ kì diệu thế này. Bình thường anh đẹp trai đã đành, hôm nay còn được chải chuốt kĩ càng hơn để lên sân khấu, lại còn màn trình diễn vừa rồi nữa, đẹp quá mực chịu đựng rồi.

"Thật sao? À mà...giọng hát của em lúc nãy cũng tuyệt lắm đó..."

"Cũng...bình thường thôi ạ...đâu có gì lắm đâu..."

Jimin lại lần nữa vô thức trả lời. Cậu cảm giác được mặt của mình dần nóng lên, tim có phần đập nhanh hơn ban đầu, lại còn có cảm giác xao xuyến. Cậu hiện giờ còn chẳng dám nhìn thẳng vào mắt của Yoongi nữa kìa.

Hình như có ai đó sắp rơi vào lưới tình rồi.

Bỗng dưng cả hai rơi vào khoảng lặng lạ thường, cũng chẳng kém phần ngượng ngùng nữa. Một lúc sau, Yoongi hít một hơi thật sâu, lấy hết dũng khí mà mở lời.

"Em biết không Jimin à...Đối với anh, em là một người rất tuyệt vời đấy. Em là một người rất dễ thương, rất hoạt bát, là một người có trái tim ấm áp. Em tuyệt vời từ đầu đến chân. Em có một giọng hát như thiên thần, là một tài năng đáng ngưỡng mộ trong lĩnh vực nhảy, sở hữu một vẻ đẹp dễ khiến cho người khác say mê. Em rất tuyệt vời,rất tuyệt hảo đó hiểu không?"

Là vậy đấy, Yoongi cũng chịu thừa nhận rồi, như là đang bộc lộ hết mọi sự say đắm mà anh dành cho Jimin ngay từ những ngày đầu họ gặp nhau.

Jimin đỏ mặt, khẽ cười vì những gì Yoongi vừa nói, một phần vì cậu đang khá ngại, phần còn lại là hoàn toàn cảm thấy hạnh phúc.

Dường như Jimin đang muốn làm một điều gì đó, nhưng lại ấp úng, do dự. Tay động đậy rồi lại thôi.

Yoongi bắt gặp được biểu hiện này, cũng dần cảm thấy lo. Anh vốn dĩ chưa hề chắc chắn được kết quả khi anh liều lĩnh nói ra những lời này sẽ như thế nào. Anh nghĩ liệu rằng Jimin có cảm thấy khó chịu? Liệu Jimin có nghĩ xấu về anh không? Liệu Jimin sẽ cảm thấy vui vì điều này hay ngược lại?...Từng câu hỏi cứ hiện lên trong đầu Yoongi khiến anh không khỏi bồn chồn, lo lắng.

Jimin bắt đầu di chuyển. Cậu bước tới gần anh hơn, từng bước từng bước đến thật gần. Yoongi nghĩ cậu phản ứng mạnh tới nỗi muốn đập anh luôn sao? Không đúng, lời nói của anh vừa rồi đâu có chỗ nào vô sỉ lắm đâu.

Yoongi bây giờ chẳng màng suy đoán kết cục nữa, thôi thì như thế nào anh cũng sẽ chịu.

Tưởng như muốn thoát tim, Yoongi cứng đờ người lại. Là Jimin, cậu đã ôm lấy Yoongi, một cách chân thành nhất, rồi cất lên giọng nói.

"Cảm ơn anh, em rất hạnh phúc khi nghe được những lời đó đấy. Quả là anh lúc nào cũng khiến em cảm thấy...mình rất đặc biệt."

Yoongi bây giờ mới thả lỏng. Cánh tay anh cũng từ từ quàng qua Jimin, đáp lại cái ôm thật ấm áp này của cậu.

"Em thật sự đặc biệt mà."

Yoongi nhẹ nhàng nói. Giọng điệu của anh khác hoàn toàn so với lúc bình thường. Nó trầm ấm hơn nhiều. Ở mặt kia, dù không biết biểu cảm của Yoongi ra sao, nhưng cậu vẫn có thể cảm nhận được một chút trìu mến mà Yoongi dành cho cậu. Điều đó khiến Jimin mỉm cười thật hạnh phúc.

Cái ôm kéo dài không bao lâu, Jimin chủ động tách ra. Ai nhìn cũng biết mặt mày của Jimin đã ửng đỏ hết cả rồi. Cậu vẫn đang không có đủ dũng khí nhìn thẳng vào Yoongi, liền ngó ngược ngó xuôi rồi nói.

"Ch-chắc...tiết mục bí ẩn sắp bắt đầu rồi. Em v-và anh nên đi tìm những người còn lại thôi."

Nói xong cậu liền lẩn đi như chưa có chuyện gì. Cậu không biết cậu có thể chịu được hay không nếu cậu ở đây thêm bất cứ một phút giây nào nữa.

Yoongi nhìn theo bóng dáng vội vã của Jimin, liền thầm cười rồi sau đó cũng theo sau cậu.

Hòa mình vào đám đông, thật chẳng biết ai với ai. Lang thang một lúc họ mới gặp được những người còn lại.

"Jimin và Yoongi kìa."

Hoseok nhận ra đầu tiên, liền lên tiếng. Taehyung sau đó liền "hỏi tội" họ.

"Này, hai người làm cái gì ở đó mà lâu quá vậy?"

"Có gì đâu, tại tụi này...hơi lạc đường tí."

"Hm...tin được không đây."

Jimin liền bỏ qua ý đồ của Taehyung, chuyển sang chủ đề khác.

"Mà hơi lạ nha, anh Seokjin đâu rồi?"

"Anh ấy nói với anh là mình phải đi gặp một ai đó...và bây giờ anh ấy chưa về nữa..."

Namjoon trả lời, gương mặt mang chút nét ủ rũ.

"Lạ nhỉ? Anh ấy đi đâu mà lâu vậy?"

"Anh không biết. Anh ấy không nói cho anh bất cứ điều gì ngoài lý do trên cả."

Bỗng tiếng loa sân khấu vang lên, trên sân khấu vẫn là nữ MC quen thuộc ấy.

"Mọi người biết không, nhà trường đã có một tiết mục bí ẩn từ một người bí ẩn, không tiết lộ cho ai. Kể cả mình còn không được biết đây. Mình cũng đang rất tò mò giống mọi người nè. Vì vậy chúng ta nên đến với tiết mục đó luôn đi ha? Mình cố tình rút ngắn phần nói của mình rồi đấy vì mình biết mọi người đang rất mong chờ.Không nhiều lời nữa,hãy cùng đến với tiết mục bí ẩn,cũng như tiết mục kết thúc chương trình văn nghệ nào!"

Nữ MC đó liền nhanh chóng bước xuống sân khấu. Mọi ánh đèn lớn đều tắt, chỉ còn vài ánh đèn lờ mờ. Có thể thấy trên sân khấu có một chiếc ghế sofa, và một người nào đó đang ngồi trên nó.

Tiếng nhạc êm dịu bắt đầu vang lên. Ánh đèn lớn của sân khấu cũng dần sáng hẳn. Đó là lúc thân phận của người ngồi trên ghế kia được tiết lộ. Mọi người ai nấy cũng đều hồi hộp và háo hức.

Mọi ánh đèn sân khấu đều đã sáng rõ, chiếu vào người bí ẩn kia. Giờ mọi người đều đã có thể nhìn thấy rõ ràng dung nhan của người ấy. Xuất hiện trên sân khấu chính là dáng vẻ của một chàng trai, trông có vẻ thật lộng lẫy.

Trong phút chốc, Namjoon đã liền nhận ra người con trai ấy. Phải nói rằng không chỉ riêng Namjoon, mà những học sinh đã học ở ngôi trường này ít nhất 1 năm hẳn đều sẽ biết tới nhân vật này.

Ngay từ khi người ấy cất tiếng hát, mọi người đã nhận ra hình bóng quá đỗi quen thuộc ấy. Từng nổi danh một thời với sắc đẹp cực kì độc nhất - Kim Seokjin, cựu học sinh của trường, cựu học trưởng mà bao người kính trọng.

Đám đông liền phấn khởi, bắt đầu hò reo tên của Seokjin. Và có lẽ những học sinh lớp 10 mới nhập học năm nay đang hoang mang tột cùng, tò mò không biết nhân vật này là ai mà mọi người lại hò reo tới như vậy.

Với giọng hát thanh thoát, giàu cảm xúc, Seokjin đã sớm lấy lại được cảm tình từ bao người, như

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net