Chương 4-Để cảm xúc dâng trào

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hôm nay là ngày thứ hai của lễ hội mùa xuân.

Vẫn như thường lệ, Jimin cùng Taehyung và Jungkook đi đến trường. Theo thời gian bắt đầu văn nghệ thì là 4 giờ chiều. Hôm nay họ không đi đến lễ hội vào buổi sáng vì để tiết kiệm năng lượng cho màn trình diễn văn nghệ sắp tới. Nhóm "anh lớn" kia thì không biết như thế nào, còn nhóm của cậu thì đến trường lúc 3 giờ chiều. Họ đến sớm hơn giờ văn nghệ một chút để có thể chuẩn bị chu đáo.

Đối với họ mà nói, âm nhạc có lẽ là một thứ gì đó có thể khiến họ tỏa sáng, là một thứ gì đó có thể khiến cảm xúc dâng trào, như lạc vào một thế giới quan nơi có âm nhạc chính là thứ trân quý nhất được ban tặng. Hãy nghĩ khi ta thưởng thức những tiếng du dương của một cây vĩ cầm, hay những tiếng sáo trong trẻo ngây ngất tận trời mây. Hoặc là cảm thấy mơ mộng, hoặc là cảm thấy hăng say. Trong mỗi dòng âm thanh đều có những cảm xúc riêng của nó mà chỉ có những người thật sự mê mẩn bởi những âm sắc mới chân thành cảm được.

Nói về âm nhạc, Jimin trước giờ vốn đã say đắm từ nhỏ. Đối với cậu, âm nhạc chính là một thứ vô hình có cảm xúc mà cậu đã luôn hòa nhịp với nó suốt thời thơ ấu của mình tới giờ.

Chà, hiện cậu đang nghĩ nếu như có thể nghe được tiếng của một cây đàn dương cầm cùng với phong cảnh mùa xuân có những cánh hoa anh đào đang rơi như thế này, những tiếng dương cầm dịu dàng và trữ tình, chắc hẳn sẽ tạo nên một khoảng khắc tuyệt đẹp.

Đứng trước cổng trường, cả ba đang trò chuyện với nhau. Jimin bỗng nhận ra điều gì đó, nói đúng hơn là cậu đã nghe thấy một âm thanh nào đó.

Âm thanh ấy tuy nhỏ, nhưng nó đặc biệt tới nỗi khiến Jimin phải ngay lập tức chú ý tới nó. Nó đầm ấm, nó dịu dàng, khiến tâm hồn ta như một chiếc lông vũ đang bay bổng trong không trung.

Chẳng cần nhìn, Jimin cũng biết đó là tiếng của một cây dương cầm. Phải nói, người đang trình diễn ấy có kĩ năng rất cao, rất chuyên nghiệp. Với Jimin, đây chính là những âm thanh khiến cậu có thể dễ dàng bị mê hoặc ngay cả khi chúng chỉ vừa mới vang lên.

Không cưỡng lại được sức hút của nó, Jimin liền lần theo tiếng đàn. Được một đoạn thì cậu đã dừng lại khi thấy một đám đông trước gốc cây anh đào của trường.

Jimin cố gắng bước qua đám đông, cuối cùng cũng đã có thể tận mắt nhìn thấy người đang đánh đàn đấy là ai. Và cậu cũng không ngờ, cậu lại bắt gặp được gương mặt quen thuộc ấy.

Nơi khung cảnh có tiết trời mùa xuân, có cánh hoa anh đào bay phấp phới, có những tiếng dương cầm trữ tình, có một chàng trai đang lướt từng ngón tay thon dài trên phím đàn, chính là thứ mà Jimin có lẽ sẽ chẳng thể bắt gặp được thêm một lần nào nữa.

Jimin ngẩn người. Cậu đang hoàn toàn hưởng thụ khoảng khắc ấy, một chút tỉnh táo cũng chẳng còn. Trong giây lát, cậu nghĩ cậu chính là đang ở trong một xứ sở thần tiên.

Dù là phong cảnh mùa xuân ấm áp, nhưng bản nhạc lại mang một chút gì đó da diết, u buồn, như ẩn chứa một nỗi buồn chẳng thể nói.

Nốt nhạc cuối cùng đã dứt. Mọi người xung quanh liền lập tức ồn ào lên. Có người khen ngợi, có người hò reo, có người cổ vũ.

"Trời ơi, thấy gì chưa, là Min Yoongi đó."

"Đã đẹp rồi còn biết đánh đàn nữa."

"Nghe nói anh ấy có tham gia văn nghệ đó, hóng quá đi."

Một nữ sinh đứng kế bên cây đàn mới liền lên tiếng, không ngừng thán phục.

"Anh đỉnh thật đó! Cảm ơn anh đã chỉ giáo em ạ!"

"Không có gì, bài nhạc này cũng có hơi khó. Em cố gắng một chút chắc chắn sẽ làm tốt."

Yoongi đáp lại nhanh gọn, sau đó rời khỏi cây đàn và đứng sang chỗ khác. Namjoon và Hoseok đứng ở một bên, lúc này mới tiến tới bên cạnh Yoongi.

"Đỉnh đó!"

"Đã lâu lắm rồi mới thấy mày đánh đàn, mà mày vẫn tuyệt như thế."

Namjoon và Hoseok đều lần lượt khen ngợi Yoongi. Anh chỉ nhàn hạ đáp lại.

"Piano là một trong những thứ tao không bao giờ bỏ được mà."

Jimin lúc này, đứng trong đám đông, vẫn không khỏi mê hoặc. Từ nãy tới giờ, một giây cậu cũng chưa rời mắt khỏi anh.

"Anh Yoongi đánh đàn giỏi thật đó."

"Khỏi phải chê, anh ấy chắc chắn là dân chuyên nghiệp rồi, Jimin nhỉ?"

"Ừm, anh ấy rất giỏi."

Jimin đáp lại một cách trôi chảy mà không nhận ra điều gì bất thường. Mãi vài giây cậu mới để ý, rằng nãy giờ bản thân chính xác là đang nói chuyện với ai?...

"Ôi tr-...Làm giật cả mình! Taehyung?! Jungkook?! Hai người ở đây khi nào vậy!?"

"Tụi em đi theo anh nãy giờ mà tại anh không biết thôi."

"Ais, lần sau đừng có dọa anh như thế này nữa được không? Cứ tưởng đang nói chuyện với ma không đấy."

Dòng người lúc này mới dần thưa thớt, để lộ ra hình bóng của một cậu con trai đáng yêu đang tranh cãi với bạn của mình. Ánh mắt của Yoongi đích thị là bị hình bóng ấy lôi kéo, mới liền chú ý đến cậu đầu tiên. Giữa hàng chục người vây quanh, ánh mắt anh lại chỉ dừng lại một mình nơi cậu.

Bị thu hút bởi hình bóng đáng yêu và năng động ấy, Yoongi bất giác mỉm cười, rồi lền tiếng.

"Jimin đấy à?"

Nghe thấy có người gọi tên, Jimin liền giật mình và cũng bất ngờ khi mgười đó chính là Yoongi. Vậy là Yoongi đã nhìn thấy cậu.

"D-dạ?..."

"Em tới rồi à?"

Namjoon đứng kế bên lên tiếng. Taehyung sau đó cũng đáp lại.

"Có Jungkook và em nữa nè. Và tụi em cũng mới tới thôi."

Jungkook gật gù như xác nhận lời Taehyung nói là đúng, sau đó như chợt nhớ ra điều gì liền lên tiếng.

"À mà lúc nãy anh Yoongi đánh đàn piano giỏi thật đó."

"Phải rồi, nhìn anh rất chuyên nghiệp. Học từ lớp 3 thì hẳn là phải đỉnh rồi."

Yoongi chỉ thoáng gật đầu, sau đó đáp lại.

"Ừ, cảm ơn hai em..."

Yoongi bỗng dưng có vẻ ngập ngừng, và vì điều gì thì chẳng biết. Chỉ biết ánh mắt anh khẽ nhìn qua phía của Jimin.

Dù chỉ là những cử chỉ nhỏ nhoi như thế, nhưng Taehyung như có một linh tính mách bảo cậu chú ý tới những cử chỉ đó, và cậu thầm cho rằng bản thân mình hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Taehyung đứng kế bên Jimin nên có thể dễ dàng hành động. Cậu khẽ lấy cùi chỏ đập vào Jimin, đủ nhẹ nhàng để không ai phát hiện nhưng cũng đủ mạnh để Jimin nhận ra.

Đầu Jimin còn chưa kịp nhảy số, liền hoang mang khi thấy Taehyung làm như thế. Nhưng ngay tức khắc, như là Taehyung đã truyền suy nghĩ của cậu sang Jimin, Jimin mới biết ý của Taehyung là như thế nào.

"À...ờ...Anh Yoongi đúng là giỏi thật, kỹ thuật của anh cũng rất tốt."

"Thật sao? Ý anh là...cảm ơn em. Anh cũng không giỏi đến thế đâu, vẫn còn nhiều thiếu sót lắm."

Jimin vừa khen một cái, Yoongi như liền bừng tỉnh, gương mặt trông tươi tắn hơn phần nào. Jimin thấy thế, bất giác muốn tiếp tục trò chuyện cùng với Yoongi.

"Không đâu, anh thật sự rất giỏi, rất tuyệt vời đó."

"Nhưng đối với anh, còn có một thứ khác tuyệt vời hơn thế."

Yoongi nhìn thẳng vào mắt của Jimin. Đôi mắt của cậu ấy to, đen láy và rất dịu dàng, hoàn hảo...quá hoàn hảo rồi.

"Hửm? Là gì thế anh?"

"À...như...nh-như hoa anh đào chẳng hạn?"

Yoongi thầm trách bản thân. Rốt cuộc là anh đã nói gì vậy chứ? Sau này phải kiềm chế lại thôi.

"Phải rồi, hoa anh đào rất tuyệt vời."

Namjoon đứng kế bên Yoongi, như vừa phát hiện ra một điều gì đó thú vị, hứng khởi nói với giọng điệu trêu đùa.

"Chà chà, hai người cùng thích hoa anh đào sao? Rất hợp nhau đó~"

Yoongi chẳng màng gì nữa, anh chỉ lặng lẽ tặng Namjoon một ánh nhìn chán nản như bao lần. Hoseok đứng bên cũng thầm cười, nhưng nụ cười của anh mang ý nghĩa gì thì chỉ có anh mới biết. Có điều nụ cười hôm nay có ý tốt đẹp hơn ngày hôm qua, chẳng biết là anh và Namjoon đã nói những gì, hay giữa ba người họ có bí mật gì nữa.

Jimin không hiểu tại sao Namjoon và những người khác lại hay trêu chọc cậu như vậy. Đặc biệt là khi nó có liên quan tới Yoongi.

Với hội "em nhỏ" thì chắc chỉ có mình Taehyung là hiểu được ngọn ngành, vì vậy nên cậu cũng phì cười. Jungkook đứng bên kia thì có chút ngây thơ, giựt giựt tay áo của Taehyung sau đó nhìn chằm chằm vào cậu, ý muốn Taehyung giải thích cho mình. Thật ra cậu cũng hiểu, chỉ là cậu muốn Taehyung "xác nhận" lại thôi. Jungkook đúng thật là non nớt quá, cứ cái đà này thì làm sao mà cậu nhận biết được đâu là tình yêu đây.

Từ phía xa, một bóng người cao cao gầy gầy với bờ vai rộng điển trai đang dần tiến bước về phía sáu người bọn họ. Gương mặt người ấy thì toát lên một vẻ đẹp thanh thoát, từng đường nét đều có một vẻ thu hút riêng. Bởi thế nên khi rải bước qua sân trường, người ấy đã bắt được biết bao nhiêu sự chú ý.

"Ra là tập trung đông đủ hết ở đây à?"

Một giọng nói hơi trầm nhưng lại rất trong trẻo vang lên. Cả sáu người cùng tập trung về phía giọng nói, nói đúng hơn là tập trung về phía người phát ra giọng nói đó.

"Anh Seokjin?"

Namjoon có hơi ngạc nhiên. Anh không ngờ người đó lại xuất hiện ở đây đột ngột như thế. Jungkook sau đó cũng háo hức reo lên.

"Anh Seokjinnn. Lâu rồi em mới được gặp anh đó!"

Seokjin bật cười trước độ hào hứng của Jungkook. Cậu nhóc này lại tăng động tới thế khi gặp anh sao. Namjoon sau đó lại lên tiếng lần nữa.

"Anh tới sao không báo trước cho em một tiếng?"

"Sao thế? Anh rảnh nên muốn tới chung vui cùng mấy đứa thôi mà."

Jimin như đã nhận ra được điều gì đó. Cậu thầm vui trong lòng. Như này chính là ông trời đang muốn cậu trả thù những đợt trước đây. Đã vậy cậu sẽ không chần chừ gì nữa. Hiếm khi có thể bắt được sơ hở của Namjoon, đây chính là cơ hội mà cậu luôn chờ bấy lâu nay.

"Chắc là để ai đó có thể chuẩn bị chỉnh chu hơn ấy mà~"

Namjoon lập tức nhận thấy được sự "bất thường" trong câu nói của Jimin, chưa gì đã vội phản bác.

"A hèm!...Anh chỉ tò mò thôi..."

"Ủa em đâu đã nói ai đâu. Không lẽ anh nhột à?"

"Ừ, anh mày nhột đấy, được chưa?"

Namjoon mặt tỏ vẻ chán nản, rõ không phục trước Jimin. Đó giờ toàn là Namjoon trêu cậu, nay bị trêu lại nên rõ là anh ấy có tức rồi. Jimin thì lại được một màn đắc ý, cố gắng nhịn để không cười to.

Namjoon tạm thời bỏ qua Jimin, liền hướng về phía Seokjin và vui vẻ lên tiếng.

"À, đây chính là Min Yoongi, bạn thân từ thuở nhỏ của em mới từ nước ngoài chuyển về, hiện đang học cùng lớp với em."

Seokjin hướng ánh nhìn về phía Yoongi, chính là cậu con trai đang đứng bên cạnh Namjoon.

Seokjin phải công nhận rằng cậu ta rất đẹp. Da trắng, tóc đen, gương mặt rất hài hòa. Nhưng theo trực giác nhìn người của Seokjin, anh nghĩ người tên Yoongi này có vẻ khá là trầm tính, thuộc tuýp người ít nói.

Seokjin sau đó liền hăng hái chào hỏi, làm quen với Yoongi. Anh vừa đưa tay ra vừa nói.

"Chào em. Anh là Kim Seokjin, cựu học sinh ở đây, hiện đã là sinh viên năm  nhất. Rất vui được làm quen với em!"

"Chào, em là Min Yoongi. Rất vui được làm quen với anh."

Yoongi cũng đưa tay ra và bắt tay với Seokjin. Dù không được nhiệt tình mấy nhưng Yoongi như thế là đã rất cởi mở rồi.

Yoongi ban nãy cũng đã có lướt nhìn qua Seokjin. Anh phải công nhận rằng anh ta có một nét đẹp hoàn hảo, không còn gì để chê. Và vừa rồi, anh ta cũng đã rất hăng hái chào đón Yoongi. Dù đó có thể chỉ là vẻ bề ngoài nhưng vị tiền bối này thật sự đã tạo cho anh một cảm giác dễ gần hơn, một cách rất chân thật. Đúng là không cần phải căng thẳng quá làm gì. Người tên Seokjin này có lẽ thân thiện hơn anh tưởng, không giống như loại tiền bối tự cao và khó tính mà anh cực kì ghét.

Màn chào hỏi, làm quen đã xong. Seokjin sau đó tiếp tục.

"Này, năm nay các em có tham gia văn nghệ không vậy?"

"Đương nhiên là có rồi ạ! Tất cả ai cũng tham gia hết."

Taehyung đứng bên nhanh nhảu đáp lại.

"Hm...Để anh đoán nhé, Taehyung và Jimin chắc sẽ đơn ca hoặc song ca này. Hoseok chắc chắn sẽ có ít nhất một màn dance. Còn Namjoon...."

Seokjin khi nói tới Namjoon, ánh mắt anh cũng hướng về phía đó. Và anh cũng tình cờ bắt gặp được một ánh mắt hết sức cún con, của một Namjoon đang nhìn chằm chằm vào anh như đang mong đợi một điều gì đó rất lớn lao.

"Namjoon thì anh không biết. Yoongi thì anh mới gặp, nhưng nhìn cậu ấy có khí chất lắm chứ, chắc sẽ chơi một nhạc cụ nào đó? Nếu sai thì cho anh xin lỗi nhé, anh chỉ theo trực giác thôi. Jungkook, đây là lần đầu em tham gia lễ hội mùa xuân nhưng anh nghĩ chắc chắn em sẽ có một màn đơn ca hoặc song ca với Taehyung, vì anh biết em có một giọng hát rất hay."

Seokjin vừa dứt lời, Namjoon đứng kế bên như vừa thoát khỏi màn hụt hẫng xuống đáy vực sâu, vội lên tiếng một cách đầy ấm ức.

"Anh Seokjin, sao anh có thể đoán được Jungkook khi em ấy mới tham gia lần đầu tiên và đoán được Yoongi trong khi anh chỉ mới gặp nó mà anh lại không đoán được em vậy? Tại sao vậyy?"

"Thì tại anh không đoán được thôi mà."

Seokjin thản nhiên đáp, với một gương mặt như rất ngây thơ và vô tội. Namjoon hẳn là biết Seokjin đang nói dối, và lý do tại sao anh cũng đã thấu từ lâu, chỉ là cái sự thật đó có chút không thỏa mãn thôi.

"Không biết là anh thật sự không đoán được hay chính là cố tình không đoán nhỉ?"

"Em biết câu trả lời mà, thưa học bá Namjoon."

Seokjin khẽ nhướn mày, biểu cảm vẫn rất tự nhiên và bỉnh thản cứ như không có gì. Namjoon chỉ khẽ nhếch môi, gương mặt như thể buông xuôi vậy. Đúng là Seokjin chưa hề dễ bị trêu như thế, đa số sẽ chỉ là màn chào thua từ Namjoon. Mỗi câu nói của hai người, nó vừa không quá lộ liễu nhưng vẫn cho thấy được ẩn ý trong đó.

Tất cả những người kia, ngoại trừ Yoongi thì ai cũng đủ tinh ý để nhận biết mục đích của những câu nói này. Hoseok còn sắp nổi hết cả da gà rồi đây. Trình độ thả thính của hai người họ không biết ở tầng mây nào rồi. Chẳng cần những câu nói, từ ngữ sến rện nhưng cũng đủ khiến mọi người xung quanh trải qua bầu không khí nồng nặc mùi mờ ám.

"Thôi được rồi, không cần phải mờ ám rồi bí ẩn như thế đâu. Ở đây ai chẳng biết hai người có ý gì."

Vẫn là Hoseok cứu rỗi mọi người, thay mặt những nạn nhận theo chủ nghĩa độc thân lên tiếng, phản biện lại.

Seokjin lúc này mới mất đi sự ung dung, phản bác lại trước.

"Ý gì chứ? Anh...chẳng có ý gì cả."

"Lâu lâu cũng để yên cho người ta một bữa được không vậy?"

Namjoon sau đó cũng lên tiếng theo, giọng điệu vừa cầu xin vừa cằn nhằn Hoseok. Jimin cũng không vừa gì, cùng thừa cơ xông lên.

"Muốn thả thính thì hai người cũng nên lựa chỗ riêng tư mà thả với thính chứ. Ở đây là nơi đông người đó."

"Thả thính gì ở đây. C-có em tự suy diễn thì đúng hơn."

"Em lại không nghĩ vậy đâu nha~"

"Aiss...tùy em..."

Seokjin không nói lời nào nữa, vì càng nói chắc anh sẽ càng bị chọc cho không còn đường chối cãi luôn mất. Anh tự nhận bản thân vẫn có thể giữ biểu cảm bình thản như không có gì, nhưng tai anh thì chưa gì đã phản ứng lại mất rồi. Lần này cũng vậy,trên vành tai đã hiện lên một màu đỏ lớt phớt từ khi nào.

Namjoon đã chú ý đến biểu hiện đó của Seokjin. Không biết người khác thấy sao, chứ riêng anh thì lại thấy Seokjin như thế thật đáng yêu. Phải, Seokjin là tiền bối của anh, nhưng vốn dĩ anh ấy đã thấp hơn anh rồi, lại còn cái dáng vẻ trông rất nhỏ bé và yếu đuối này, thật khiến Namjoon muốn quấn gói đem về cho bằng được. Hơn nữa, những lúc Seokjin vì bị người khác trêu chọc về chuyện liên quan tới hai người mà ngại ngùng, Namjoon lại cảm thấy rất đắc ý.

Nói thật, Seokjin là một người biết xử lý, bật lại những câu nói có ý trêu chọc và kể cả những câu nói mỉa nói móc một cách rất tinh tế và khéo léo. Anh thường là người khiến đối phương phải chào thua trước và bị bật lại bởi chính câu nói mà họ đưa ra dành cho anh mà không cần quá thô lỗ và tốn nhiều sức lực. Nhưng, chuyên nghiệp và tinh tế là thế,banh đương nhiên đôi lúc vẫn có ngại ngùng, xấu hổ. Và chẳng hiểu cái lý do gì mà Namjoon lại trở thành điểm yếu của anh như thế.

Đối mặt với Namjoon, anh vẫn có thể bật lại cậu ấy một cách dễ dàng. Nhưng đối mặt với người khác và họ dùng Kim Namjoon để nói, thì anh dường như tịt luôn cả bản lĩnh.

Anh vẫn luôn tự hỏi bản thân rốt cuộc là có vấn đề gì không. Trước giờ anh luôn tự hào với khả năng ứng biến của mình mà. Anh chưa từng để mình bị thua cuộc bao giờ cả. Kim Namjoon đấy rốt cuộc thì có gì đáng gờm chứ. Nếu muốn thì anh vẫn có thể thả thính cậu ta một cách cực kì tự tin và dồn dập khiến cậu ta phải gục đổ anh ngay lập tức. Nhưng dĩ nhiên là Seokjin không làm vậy rồi.

"Thôi được, không nói tới chuyện đó nữa. À mà anh Seokjin đoán thiếu một chút rồi, đó là em với anh Hoseok sẽ có một màn dance cùng nhau cơ. Còn Taehyung cũng song ca với em nữa. Cơ mà sao anh lại nghĩ ngay tới Taehyung nếu Jungkook có một bài song ca nhỉ?~"

"Khỏi phải nói cũng đủ biết rồi. Jungkook mà không chọn Taehyung thì chọn ai nữa~"

Lúc này, Jimin và Seokjin bỗng phối hợp ăn ý với nhau, khéo léo dồn sự "công kích" vào hai người Taehyung và Jungkook. Hai người họ bỗng bị nói đến, liền tự nhột mà lúng túng.

"À thì tại...chỉ là...chỉ là em từng song ca với anh Taehyung rồi nên thấy giọng hợp thôi mà ạ..."

"Đúng...đúng vậy ạ, đơn giản là em với Jungkook hợp nha- à không, ý em là đơn giản vì giọng của tụi em hợp thôi ạ..."

Seokjin lúc này đắc ý. Không ngờ hai người họ thế mà lại tự nhột đến như vậy, lúng túng hết cả lên, chẳng chuyên nghiệp miếng nào. Anh vẫn tiếp tục.

"Anh chỉ nói vậy thôi mà, hai đứa làm gì cuống hết cả lên vậy. Có phải là nói trúng tim đen của hai đứa đâu."

Seokjin cười thầm, và cũng hả dạ phần nào. Sau đó, anh chợt để ý, liền chuyển hướng về phía Yoongi.

"À, còn em Yoongi? Anh vẫn chưa biết em có phải là chơi một nhạc cụ nào đó giống như anh đã đoán không?"

"Vâng, anh đúng rồi."

Yoongi chỉ đáp lại nhanh gọn rồi im lặng, để lại một bầu không khí rất yên ắng, không ai nói gì. Seokjin dù lường trước được điều này nhưng anh cũng có hơi bất ngờ trước câu trả lời rất ngắn gọn của Yoongi. Có lẽ anh đã đoán đúng về cậu con trai này.

Yoongi bỗng thấy mọi người đều im lặng, liền có chút khó hiểu. Chẳng lẽ anh vừa nói gì sai sao? Không hiểu vì lý do gì nhưng anh bỗng quay sang Jimin, quyết định cầu xin một sự trợ giúp từ cậu.

Anh cố gắng banh con mắt ra hết cỡ, cẩn thận quan sát từng biểu hiện của Jimin thì thấy ánh mắt cậu ra hiệu về phía cây đàn của một nữ sinh đằng kia mà lúc nãy anh đã chỉ giáo nữ sinh ấy. Jimin đang ám chỉ rằng anh nên nói anh chơi đàn piano...cho văn nghệ sao? Được thôi, anh liền nghe theo ý cậu.

"À...em biết chơi piano. Và em sẽ có một tiết mục độc tấu piano cho đợt văn nghệ này."

"Ra là vậy, anh nghĩ chắc chắn kĩ thuật của em cũng tốt lắm. Mong màn trình diễn của em sẽ thành công."

Seokjin giờ mới trả lời tiếp. Cũng may Yoongi còn nói thêm một ít để anh còn biết cách mà tiếp tục cuộc trò chuyện.

Bỗng Hoseok như sực nhớ ra điều gì đó, liền quay sang Jimin và hối thúc.

"Ấy! Nãy giờ tụi mình đứng đây cũng được một lúc rồi đó Jimin à. Anh nghĩ chúng ta nên đi chuẩn bị thôi, tiết mục của tụi mình là mở màn luôn đấy."

"Ôi, anh nhắc em mới nhớ đó! Đúng là chúng ta nên đi chuẩn bị thôi."

Jimin như bừng tỉnh. Cậu quên bén mất mục đích ban đầu cậu tới sớm là để làm gì. Từ lúc đi theo tiếng đàn của Yoongi là cậu đã chẳng mảy may gì đến chuyện đó rồi.

Seokjin nghe thấy thế, háo hức hơn mà nói.

"Tiết mục mở màn? Đỉnh vậy sao? Chắc chắn là tiết mục của hai đứa phải chất lượng lắm mới được chọn để mở đầu như thế."

"Vâng, tụi em cũng đã rất bất ngờ và vui mừng khi biết tiết mục của tụi em được chọn để mở màn chương trình văn nghệ năm nay. Quả là một vinh hạnh lớn."

"Đã vậy rồi thì các em nên đi chuẩn bị cho tiết mục liền đi. Không nên chậm trễ thêm phút giây nào ở đây nữa, sẽ lãng phí mất thời gian để chuẩn bị cho tiết mục cực kì chất lượng của hai em đấy."

Seokjin bây giờ cũng đã hối thúc họ. Cả hai người, Jimin và Hoseok cùng bắt đầu rời khỏi đó, không quên nói lời tạm biệt.

"Tạm biệt mọi người, tụi em đi đây."

"Cố lên nha hai đứa!"

"Vâng, chắc chắn rồi ạ!"

Sau họ cuối cùng cũng đã đi khuất, vào trong cánh gà để chuẩn bị những thứ cần thiết cho tiết mục của họ.

Những người còn

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net