Chương 4-Để cảm xúc dâng trào

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
trước kia anh có. Mọi người lại lần nữa có cơ hội chìm đắm trong độ đẹp trai và giọng hát của anh.

Màn trình diễn của Seokjin kết thúc. Anh không vội xuống sân khấu như những người khác mà bước ra chính giữa sân khấu, cầm mic và gửi một lời chào trân trọng đến mọi người. Tất cả đều dồn mọi sự cổ vũ và nhiệt tình cho anh.

"Mọi người ở đây chắc một số cũng đã nhận ra anh, Kim Seokjin. Dù mới xa trường chưa được một năm nhưng anh đã nhớ lắm rồi. Hôm nay, được trình diễn một tiết mục văn nghệ ở lễ hội mùa xuân này, anh cảm thấy rất vinh dự. Và anh chắc rằng ở đây không chỉ có mình anh là cựu học sinh đâu nhỉ."

Bỗng từ đâu vang lên một số tiếng hô hào như đáp lại lời của Seokjin. Ở một góc, có một nhóm sinh viên đang đứng cùng nhau và đúng vậy, họ đều là cựu học sinh của trường hết đấy. Mọi người đều hướng mắt về họ, ai ai cũng đều là những anh chị tiền bối thân thuộc, nhất là trong mắt những học sinh khối 11 và khối 12. Tất cả cũng đồng thời dành cho họ một tràng pháo tay thật nồng nhiệt, như thể chào đón họ trở lại.

"Một lần nữa, anh cảm thấy rất vui khi được ở đây. Có thể đối với các em, ngôi trường này hiện là nơi các em sẽ gắn bó lâu dài, đến hết những năm cuối cùng của học trò. Còn đối với anh, ngôi trường này bây giờ chỉ còn là kỉ niệm. Mỗi một mùa xuân qua đi, đều có những thay đổi mà các em có lẽ không thể nào lường trước được. Như mùa xuân năm nay, anh lại đứng ở đây với tư cách là một cựu học sinh. Và anh nghĩ rằng các em rồi cũng sẽ bước tới khoảng thời gian như anh, nhất là các học sinh khối 12. Chỉ còn một năm nữa là các em đã ra trường rồi. Anh mong các em sẽ luôn trân trọng từng phút giây ở ngôi trường này, đừng vì muốn nhanh trưởng thành mà bỏ qua một thời quý giá nhất trong cuộc đời, để sau này lại nuối tiếc..."

Mọi học sinh đều đã rất chăm chú lắng nghe, như đồng cảm và thấu hiểu được Seokjin đang nói tới điều gì.Nhiều khi ngồi lại suy ngẫm, chúng ta đều đã từng mong ước được lớn nhanh như thế nào, để rồi khi lớn lên mới thấy được giá trị của thời ngây dại nó lớn lao và ý nghĩa biết bao. Từ những ngày tháng còn là thành viên nhỏ tuổi nhất nhà, được cưng chiều và bao bọc, làm những điều ngây ngô và có một cuộc sống hồn nhiên, vô tư không phiền muộn....cho đến những ngày tháng chỉ mải mê vùi đầu vào sách vở, đối mặt với tuổi dậy thì, cảm xúc đan xen lẫn lộn, biết thị phi, biết định kiến và cái thứ xã hội khắc nghiệt ngoài kia là như thế nào. Khi chúng ta đã chạm tới được cái "lúc" mà chúng ta đã từng mong muốn, thì sao chúng ta không thử hỏi lại bản thân ngày xưa, cuộc sống mà bạn đã từng mong muốn được trải nghiệm chính là như thế này sao?

Bầu không khí đã trở nên im ắng hơn vì bài phát biểu của Seokjin. Ai cũng trầm ngâm, tự mình suy ngẫm. Seokjin sau đó cũng kết thúc bài phát biểu của mình.

"Sau cùng, mong tất cả các học sinh và các thầy cô ở đây đều sẽ có một mùa xuân thật tươi đẹp. Chúc lễ hội mùa xuân vui vẻ!"

Seokjin vừa dứt câu, đám đông đã cổ vũ nhiệt tình, dành cho anh một tràng pháo tay thật lớn. Cùng lúc đó, pháo hoa từ đâu được bắn lên, điểm tô cho bầu trời tối tăm thêm phần rực rỡ. Tiếng pháo hoa vang to át đi mọi buồn phiền. Từng tia sáng chiếu rọi cả bầu trời, chiếu rọi qua từng cảnh vật, chiếu rọi qua từng trái tim.

Lời chào tạm biệt của lễ hội mùa xuân năm nay đã vang lên, với bao sự nồng ấm và hạnh phúc len lỏi khắp trái tim của mọi người. Đấy chính là mùa xuân, một mùa xuân ta hứa rồi hẹn, như là sự bắt đầu của mọi thứ, bắt đầu cả một cuộc tình.

Sau ngày hôm nay, có lẽ mỗi người đều đã trải qua những chuyện mà bản thân sẽ luôn nghi nhớ về nó, hay là những khoảnh khắc, những phút giây ý nghĩa và đầy thương yêu, hay có lẽ là những xúc cảm đặc biệt được người nào đó ban tặng, được người nào đó gửi gắm. Yoongi và Jimin, hai người họ đã trải qua những cung bậc cảm xúc mà họ chẳng thế lý giải nổi. Nó mơ hồ nhưng lại luôn chập chờn muốn được khẳng định.

Rốt cuộc thì trái tim ai đã rung động vì điều gì, câu trả lời như đang ở ngay trước mắt nhưng người lại giả vờ không thấy.

Tất cả sao lại mong manh như một trò đùa.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net