Chương 5-Quan tâm (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
xem."

Jimin sau đó liền lấy một miếng băng keo cá nhân, ướm thử lên vết thương và hỏi xin ý kiến của mọi người.

Taehyung, Jungkook, Hoseok, Yoongi và Namjoon đều lần lượt đưa ra ý kiến của mình, chỉnh sửa vị trí của miếng băng keo cá nhân đó. Và kết quả là sau 7749 lần thử cùng 1001 kiểu dán vẫn chưa tìm ra lối tốt nhất để xử lý miếng băng keo cá nhân này một cách tự nhiên và không phô trương nhất có thể.

Ngẫm nghĩ hồi lâu, một bóng đèn bỗng nảy lên trong đầu của Yoongi. Lần này anh chẳng màng nói gì, tự mình ra tay ngay và luôn.

Anh đứng dậy, tiến đến gần Jimin hơn. Mọi người đều đang theo dõi nhất cử nhất động của anh, tò mò không biết anh đang làm gì.

Yoongi cầm lấy miếng băng keo cá nhân từ tay của Jimin, sau đó cẩn thận dán nó lên vết thương ngay trên khóe miệng, ở một vị trí và góc độ mà Jimin có thể thoải mái nói chuyện nhất.

Jimin cũng chịu đứng im cho Yoongi muốn làm gì thì làm. Có thể nói rằng cậu rất hợp tác, nếu không muốn nói rằng cậu đã điêu đứng vì anh. Phải nói Yoongi nhìn từ góc độ gần như thế này cũng rất đẹp trai ấy chứ. Cậu có thể nhìn rõ từng đường nét hài hòa đến hoàn hảo trên gương mặt ấy. Ôi Jimin à, cậu cần tỉnh táo lại chút rồi đấy.

Chưa dừng lại ở miếng băng keo cá nhân, Yoongi sau đó còn lấy ra một chiếc khẩu trang màu đen, rồi cũng tự tay đeo nó cho cậu. Anh nhẹ nhàng luồn dây đeo qua sau tai của Jimin, rất chầm chậm và nhẹ nhàng, để có thể đảm bảo rằng anh không làm cậu đau. Nhưng có một điều anh không biết, tai chính là một trong những chỗ nhạy cảm nhất của Jimin.

Ngay vào giây phút ngón tay của Yoongi tiếp xúc tai của Jimin, cậu đã bất giác rùng mình lên. Lại còn cảm giác từng ngón tay của anh cứ thế từ từ trượt xuống, thật sự khiến Jimin không thể không phản ứng. Cũng may là đã có khẩu trang che đi phần nào, chứ không thì mọi người đã có thể nhìn thấy rõ gương mặt đang đỏ bừng của cậu rồi.

May hơn nữa, việc này cũng chỉ xảy ra trong vài giây, sau đó Yoongi cũng lùi bước. Tất cả những người còn lại đều bắt đầu khen Yoongi tấm tắc.

"Thông minh quá anh! Cũng bớt phô trương phần nào, không để vết thương làm điểm nhấn nữa"

"Phải phải, đúng là anh Yoongi mà."

Taehyung và Jungkook lần lượt khen ngợi anh. Namjoon và Hoseok cũng nối tiếp.

"Chà, sao hôm nay được vậy?"

"Tự nhiên Yoongi nó thông minh đột xuất."

"Ý mày là bình thường tao không thông minh à?"

"Ủa ai nói gì đâu."

Yoongi chỉ thả một ánh nhìn chán nản giữa tiếng cười khúc khích của Hoseok.

"Được rồi đó. Jimin à, em thấy được chứ?"

Namjoon quay sang hỏi ý kiến của nhân vật chính.

"Vâng...em thấy...được ạ."

Jimin đáp lại, nhưng giọng điệu có vẻ dè chừng. Chỉ là cậu vẫn chưa hoàn hồn lại được sau khoảnh khắc vừa rồi.

"Thật không đó? Có gì không thoải mái cứ nói với tụi tao."

Taehyung từ lâu đã nhận thấy sự bất thường trong giọng nói của Jimin, liền hỏi han lại cậu thật kĩ. Jimin lần này thẳng thắn đáp.

"Được, tao ổn mà."

Bỗng tiếng chuông vào học vang lên, bắt được mọi sự chú ý của các học sinh trong trường. Dù có đang làm gì đi nữa, ai ai cũng tự động nhanh tay nhanh chân, lật đật tiến vào các lớp học. Nhóm của sáu người bọn họ cũng bắt đầu thu dọn đồ đạc, cặp sách chuẩn bị vào lớp.

"Chưa gì chuông đã reo rồi. Thôi, em đi trước nha. Tạm biệt các anh."

Jungkook tạm biệt mọi người, rời đi trước và hướng thẳng về dãy khối lớp 10. Jimin và Taehyung sau đó cũng chào tạm biệt ba người còn lại, rồi hướng về dãy khối lớp 11.

"Tạm biệt các anh, tụi em cũng đi trước đây."

Jimin nói xong thì cũng cùng Taehyung bước đi, không quên ngoái đầu lại và vẫy tay tạm biệt. Cả hai đi được vài bước, Hoseok liền nói vọng tới.

"Ra chơi hẹn ở chỗ này luôn nhé!"

"Vâng! Tụi em biết rồi."

Taehyung đáp lại một cách nhiệt tình. Cả hai cũng nở một nụ cười thật tươi và tung tăng bước về lớp.

Khi Jimin và Taehyung dần đi khuất. Ba người kia cũng thong thả rải bước về dãy khối 12.

Trước khi rời đi, Yoongi không quên ngắm nhìn cây anh đào lần cuối. Nhìn dáng vẻ nhẹ nhàng, mỏng manh của nó, thật không thể khiến anh không nghĩ tới một người...Anh nhẹ mỉm cười rồi cũng bước đi cùng hai người kia.

Sân trường một lúc sau cũng đã vắng vẻ hơn. Chỉ còn thoang thoảng vài đợt gió với những cánh hoa anh đào bay lượn. Thỉnh thoảng lại có tiếng chim hót. Ánh nắng ban mai cũng lại dịu dàng và ấm áp biết bao.

Trường đôi lúc lại là nơi Jimin cảm thấy thoải mái nhất. Cũng vì nơi đây, cậu mới không có cảm giác cô đơn hay bất lực trước cuộc đời của mình.

Nhưng nói thật thì, bằng một cách nào đó Jimin lại cảm thấy buổi sáng hôm nay tự dưng đẹp đẽ hơn gấp nhiều lần.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net