Chap 10: Park Jimin

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vứt điện thoại sang một bên, Jimin thầm mắng sao cuộc đời này lại đối xử như thế với cậu? Cậu ăn ở cũng tốt lắm cơ mà? Sao lại ban cho cậu đám bạn vô tâm thất đức như thế? Đời Jimin chưa bao giờ hết buồn

"Tất cả là đồ ngốc!!! Ông đây nguyền rủa cả dòng họ các ngươi!! ....Vô lương tâm...!!!!!!!!! TT^TT" cậu nằm lăn qua cuốn lại trên chiếc giường bệnh nhưng miệng luôn chửi rủa những-người-vô-lương-tâm-nào-đó

"Cậu nhớ nấm đấm của tớ đến vậy cơ à? Thật là! Cần tớ cho cậu toại nguyện không?'' không biết Jungkook từ đâu đến mà hiên ngang đi vào phòng cậu như một vị thần, "hồn nhiên" giơ nấm đấm lên trước mặt bạn mình, đôi môi đỏ mộng hồn nhiên cười nhưng trong mắt cậu đó là MỘT ÁC QUỶ ĐỘI LỐT NGƯỜI!!!!!!!!!!

"Cậu..cậu sao lại ở đây????" Jimin hoảng sợ mà lắc đầu lia lịa, mặt mếu máo ngụ ý là "Em sai rồi! Đại nhân tha mạng a TT^TT"

''Tất nhiên là từ cửa đi vào rồi! Tớ bay được thì đã bay từ lâu rồi!" hạ nấm đấm xuống, Jungkook an nhàn yên vị trên chiếc ghế sát giường cậu.

"Yo nhóc!" Hoseok?

"Nếu anh định nguyền rủa dòng họ em thì hãy bước qua xác anh em đi rồi tính!" Kookie?

"Anh IQ 142 vậy có được tính là đồ ngốc không?" Tae?

Sao đông đủ thế này?

"Ôi chao!!! My friends!!!! I miss you so much!!!!~"

''Miss méo gì! Vết thương em thế nào rồi?" Hoseok đặt túi đồ ăn vặt lên bàn rồi cũng đặt mông xuống ghế chứ ngu gì mà đứng.

"Ầy chỉ là tổn thương trong thôi! Bác sĩ nói cũng cũng gần xuất viện được rồi!" Jimin cười kéo Kookie lên giường ngồi chung, cậu biết mấy người này dễ gì mà bỏ cậu được mà!

"Thế nào? Cảm động quá rồi phải không?" Jungkook cười cười, vẻ mặt đắc chí

"Chắc rồi! À quên nữa! Mấy đống đồ này 17 dolla em nhé! Thêm 3 dolla hồi sáng nữa! Tổng 20 dolla chẵn! Thanh toán nhanh gọn lẹ em nhé!" Tae bên cạnh cũng phụ họa, thao thao bất diệt.

"Ây nha! Đợi khi nào anh bình phục hẳn! Em sẽ tính cho anh cả lời lẫn lãi!''

'' Anh nhớ dai lắm đấy Jimin à!!"

"Mấy người...mấy người không phải là bứt tui đến chết chứ TT^TT"

"Nếu em mong manh dễ vỡ như cánh hoa hồng ngoài kia thì anh không phải bứt, mà là 'cắt' em từ lâu rồi!"

"Hoseok!! Em nguyền rủa anh bị liệt suốt đời!"

"Xin lỗi! Nhưng chuyện đó là không thể nào đối với anh!"

"Em có con tin đây! Xóa nợ cho em thì may mắn con tin sẽ được trả!" Jimin ôm chầm lấy Kookie bên cạnh, xoay mặt Kookie đối diện với 3 con người tàn nhẫn kia, cậu thì ở phía sau lấy tay kề cổ Kookie như phim hành động.

"Bị cáo giết người khôn hồn thì thả con tin ra! Nếu không e rằng ta đây phải dùng võ thuật!" Jungkook nhập tâm, tay đập bộp lên bàn, ánh mắt hướng về 'bị cáo'

"Vẫn còn cố chấp! Tăng 7 dolla!" Tae từ đâu lôi ra cuốn sổ tay nhỏ xoẹt xoẹt vào cái. Khoan đã... Đó không phải là... Sổ nợ đấy chứ???

"Ôi Romeo!!!!!! Xin chàng hãy quên thiếp đi!! Đời này chúng ta không bên nhau được, nàng xin thề đời khiếp sau chúng ta mãi bên nhau!!!" Kookie vươn tay, mặt như thống khổ đau đớn vì sắp phải "lìa đời' chia tay tình yêu đời mình.

"Không Julie!!! Ta yêu nàng! Nàng không được rời bỏ ta!!!" Hoseok thống khổ ngã khụy xuống sàn, một tay ôm tim một tay hướng về đôi tay Kookie, 2 đôi tay bị chia cắt như một tình yêu bất hạnh.

"Romeo!!!"

"Julie!!!!!"

Khoan đã! Từ phim hành động rồi đến phim giết người, bây giờ lại đến phim tình cảm lúc 8 giờ tối là thế nào??? Cậu cảm thấy mình sai quá sai.

"Ha ha ha! Ngươi đừng bao giờ nghĩ có được Bạch Tuyết hoàng tử ạ!" Kệ, phóng lao thì phải theo lao, bây giờ cậu là mụ phù thủy!

"Cinderella của đời ta ngươi đừng hòng có được! Mụ dì ghẻ kia!"

"Jack à! Cứu em!!!!!"

"Bạc Cận Ngôn! Người nghĩ gì về vụ án này?"

"Ta kết luận rồi! Đây chính chuyện tình cẩu huyết giờ vàng Giản Dao ạ!" Jungkook lại đập bàn "rầm" một cái!

"Hừm hừm!" Tae lại ghi ghi chép chép, mặt vô cùng chú tâm!

Vâng! Và bây giờ mới là rối loạn thật sự!

"Cạch" cửa bị mở toang ra.

"Có lẽ chúng ta đến muộn nhỉ Hứa Hủ?"

"Chưa muộn lắm đâu Quý Bạch ạ!"

2 con người vừa vào nãy không ai khác ngoài cặp "chồng chồng" sao, Kim Namjoon và Kim SeokJin!

Thế bây giờ là phim trinh thám à?

"Aizzz!!! Em thua!!! Em không giỏi về trinh thám đâu!!" Jimin bỏ đôi tay đang ôm Kookie ra mà nằm dài xuống giường, cũng may da mặt cậu mỏng nếu không vở kịch này chắc chắn sẽ kéo dài đến vô tận, đến khi nào mà họ lôi hết tất cả tác phẩm mới vừa lòng!

"Romeo!!!" 'Julie' được thả, vội vàng chạy đến ôm chầm lấy 'Romeo'

"Ôi 'Julie" đời ta!!!"

"Vẫn còn nhây!!" Jimin nằm lăn trên giường, mặt hầm hừ cảnh báo!

"Đó là một nghệ thuật đấy Lâm Đào ạ!" Thật may, lần này Jungkook không đập bàn.

"Tần minh anh nói hảo đúng!" Tae lần này lại gật gù đồng ý với ý kiến của Jungkook.

Thế là 2 con người ấy bị Jimin quăng cho một ánh mắt khinh bỉ, ngụ ý "Định nhây đến bao giờ?"

Bị 2 người kia dùng ánh mắt long lanh nhìn lại, ngụ ý "Ông đây ngây thơ vô (số) tội!"

"Thôi được rồi! Phá án xong rồi! Hạ màn thôi!" Thầy Namjoon đi đến bên giường Jimin, 'sẵn tiện' đá luôn cặp đôi đang chim chuột lăn lóc trên sàn.

"Em yêu thầy lắm!" Jimin gặp được ân nhân cứu mạng, hướng đến thầy mà ôm chầm.

"Thầy gặp được tình địch rồi chăng?" Jin cũng bước vào, miệng cười cười đặt giỏ trái cây xuống bàn.

"Hì hì đúng đó! Em sẽ giành thầy Namjoon cho coi!" Jimin thừa thắng xông lên, bám thầy Namjoon như Koala.

"Dễ thương!" Thầy Namjoon cười lớn ôm Jimin vào lòng, miệng cười tủm tỉm, mắt vì cười mà cũng vẽ lên sợi chỉ.

---------------------------------------------------------

"Cạch"

Cửa phòng mở toang ra rồi nhẹ nhàng đóng lại, anh bước vào phòng, ngã tấm thân nặng trĩu xuống giường, mắt nhắm hờ vì mệt mỏi.

Mấy ngày nay, vì nghi ngờ nên anh đã cố điều tra hết tất cả các thông tin về "Kim Jimin" nhưng chẳng có ai họ tên như vậy cả. Kí túc xá ở trường thì chẳng có được manh mối gì nên anh không còn cách nào khác là phóng về nhà, dù sao thì cũng khá lâu kể từ thời gian anh chuyển đến kí túc xá trường nên nhân cơ hội này về thăm cha mẹ luôn, một công đôi việc.

Anh cũng chẳng hiểu sao hôm đám người kia đi thì sáng hôm đó anh vội vội vàng vàng chạy đến sân bay chỉ để thấy mặt nhóc kia, nghĩ lại thì...ừm... Phải gõ cửa văn phòng bác sĩ rồi.

Đảo mắt quanh căn phòng của chính mình, anh cảm thấy hơi xa lạ nhưng cũng rất đỗi quen thuộc, kể ra 3 năm cũng là một thời gian dài.

"Cốc cốc"

"Vào đi"

"Chào cậu SuGa!" Giọng của một người đàn ông trạc tuổi anh lịch lãm mặc vest nghiêm trang đứng ở cửa, rất ra dáng quản gia của ngôi nhà.

"Tớ đã lớn rồi! Đừng gọi tên ở nhà nữa! Gọi Yoongi!!! Tớ đã nói bao nhiêu lần rồi hả? Nick!" Anh vẫn nằm ườn trên chiếc giường
Kingsize màu đen huyền ảo, nhưng giọng vẫn thầm mắng tên Nick đang đứng nghiêm trang ở phía cửa mà cằn nhằn.

"Được thôi, Suga!"

"Hừ thôi bỏ đi"

"À đúng rồi! Cậu có biết ai tên Jimin không?" Yoongi định mắng tên này lần nữa nhưng chợt nhớ đến vấn đề của mình thì bật dậy, Nick tuy trẻ tuổi nhưng kiến thức rất rộng, có thể gọi là thiên tài, không chừng Nick lại biết thì sao?

"Hm....Ý cậu là Park Jimin?" Nick vẫn đứng đó nhìn cậu chủ trẻ tuổi của mình, vẻ mặt suy nghĩ một lúc rồi đưa ra câu trả lời của mình.

"Park?... Có thể nói rõ cho tớ biết về người đó không?"

-------------------------------------------------------

❤❤❤

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC