11.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng






     Sooyoung, Yoona, Taeyeon, Jessica cùng ngồi ăn sáng.

     - Còn chưa khỏe à?- Sooyoung trông thấy người huynh đệ mình thần sắc mỏi mệt.

     - Lẽ ra đã khỏe rồi từ tối qua rồi.

     - Thế sao sáng nay lại mệt?

     -  ...

     Im Yoona liếc nhìn tên thủ phạm đang thản nhiên ngồi ăn. Chị ấy nhúng vai tỏ vẻ mình vô tội.

     Choi Sooyoung không hiểu sự tình nhưng cũng chẳng tra cứu gì thêm. Ngược lại, Taeyeon như hiểu ra tất cả, cô nhíu mài nhìn Jessica nhẹ giọng cười, vẻ mặt trêu chọc.

     Jessica cảm thấy mình đang bị nhìn thấu, tránh né không nhìn vào Taeyeon. Thế rồi lại bắt gặp ánh nhìn như muốn đánh nhau của nạn nhân Yoona liền cúi đầu ăn, bộ dáng cụp mắt cun cút ngoan ngoãn đến tội nghiệp.



     "Yoong ơi"

     Cứ y như rằng đến giờ nghỉ trưa thì Bác sĩ Jung lại biến mất, chẳng ai tìm gặp cô ấy được cả. Duy chỉ có Bác sĩ Im là luôn biết Jessica nơi đâu, chị ấy ở trong phòng của mình.

     "Dạ, em nghe"

     Jessica mỉm cười, sao càng ngày Im Yoona càng đáng yêu thế nhỉ. Mỗi khi cô gọi tên, em ấy đều sẽ ngay lặp tức trả lời. Điều này đã trở thành một thói quen. Ở cạnh nhau, đôi lúc Jessica chẳng có gì muốn nói cả nhưng vẫn gọi tên Yoona. Nghe em ấy đáp lời khiến cô thấy an lòng ấm áp vì biết rằng Yoona luôn ở bên cô. Dù Im Yoona biết sau mỗi lần Jessica gọi cô, có thể Jessica sẽ chẳng nói thêm gì cả, nhưng lần nào cũng dịu dàng trả lời như thế.

     Jessica do dự, những lời nói đã chuẩn bị sẵn trong đầu không biết có nên nói cùng Yoona hay không. Cô thật cẩn thận nói ra từng lời:

     "Appa muốn chị đưa em đến nhà ăn cơm"

     Jessica đưa mắt nhìn thăm dò, lo sợ nàng sẽ vì chuyện này mà không vui. Cảm thấy Yoona không phản ứng, liền phân bua

     "Nếu như em không thích cũng không cần đến, chỉ là..chỉ là."

     Bác sĩ Im mở to mắt nhìn người kia. Chị ấy tại sao lại kích động đến thế, bình thường chẳng phải rất rõ tâm tình của cô sao.

     "Không phải thế đâu"

     Jessica thở phào nhẹ nhõm.

     "Em không biết phải làm thế nào, nếu lỡ ...." Im Yoona lo sợ biểu hiện của mình không đủ tốt sẽ làm chủ tịch Jung phật lòng.

     "Appa rất thích em" Jessica trấn an Yoona, lời nói cũng là hoàn toàn thật ý. Appa cô rất có cảm tình với Yoona, mà cô cũng chẳng rõ vì sao lại thế.




     Tối đó Chủ tịch Jung dặn dò đầu bếp chuẩn bị rất nhiều món ngon, ông còn cẩn thận hỏi đi hỏi lại Jessica xem liệu Yoona có thích cái này, cái kia không, Im Yoona thích điều gì.

     "Em ấy thích con" - Jessica che miệng cười, nói ra câu này cô có hơi tự hào.

     Vốn dĩ ban đầu cô cũng vì chuyện này mà căng thẳng, đây là lần đầu tiên cô dắt người khác về nhà ăn cơm với gia đình. Nhưng thấy cả Yoona và Appa cô đều lo lắng như thế khiến cô yên tâm hơn, họ chắc chắn sẽ rất thích nhau, vậy nên cô không cần lo sợ bất hòa.

     Là một Chủ tịch của một bệnh viện lớn, ông Jung luôn giữ cho mình thái độ điềm đạm, từ tốn. Nhưng ông cũng không giấu nổi sự cảm mến đối với Im Yoona.

     Bữa ăn tối kết thúc đầy thiện cảm. 

     Chủ tịch Jung cùng Im Yoona vào thư phòng thưởng trà. Yoona lễ phép rót trà, động tác nhẹ nhàng thành thục.

     " Cháu càng lớn càng giống với ông ấy"

     Yoona nhẹ cười khi nghe Chủ tịch Jung nhắc về Appa mình. Đã nhiều năm như vậy trôi qua, cũng chẳng còn mấy ai nhớ đến ông ấy. Số người đến viến thăm cũng không còn nhiều, nhưng vị trưởng bối trước mặt cô đây lại là một trong số đó. Hai người họ vốn là bạn thân thời niên thiếu.

     "Năm đó anh Im xảy ra chuyện, ta lại chẳng hề biết. Đến lúc hay tin, ta tìm cháu khắp nơi nhưng chẳng có tung tích. Nếu không phải vụ việc xảy ra giữa cháu và Jessica, ta đã chẳng gặp lại cháu." - Nói đến đây Chủ tích Jung lại cảm thấy có lỗi với Im Yoona

     "Chuyện cũ đã qua rồi, bác Jung cũng đừng quá nặng lòng. Cháu hiện tại sống rất tốt và cũng rất biết ơn Bác"

     Chủ tịch Jung hài lòng, đứa nhỏ này rất hiểu chuyện, làm sao có thể không yêu mến đây. 

     "Là ta biết ơn cháu mới phải, nếu không nhờ có cháu Jessica đã ...", câu nói được bỏ lửng, có chút đau đáu nhưng không phải vì Jessica mà dành cho Yoona.

     "Chị ấy có phải vẫn chưa biết không ạ?"

     "Umm con bé không nhớ. Cháu có muốn..."

     "Dạ không. Cháu không muốn. Cháu hy vọng chị ấy mãi mãi không biết"


     Jessica ở trên phòng tắm rửa xong liền chạy xuống tìm hai người bọn họ. Một mạch chạy đến thư phòng, nhưng đến gần lại ngập ngừng đôi chân. Cô bây giờ nên ngồi cùng appa hay là với Yoona đây. Dù sao cũng không thể để phụ thân cảm thấy bị bỏ rơi.

     Bên ngoài thanh âm của cơn mưa to dần, Jessica thở dài có lẽ Yoona sẽ rất khó trở về. Cô muốn giữ Yoona ở lại nhưng Appa ...

     "Mưa lớn thế này, cháu ở lại đi, phòng Jessica cũng rất rộng" - Chủ tịch Jung uống một ngụm trà.

     Hai đứa trẻ nhìn nhau. Tính ra là không định ngủ cùng phòng luôn á. Nhưng mà phụ huynh đã vẽ đường cho Nai chạy nên đành phải "miễn cưỡng" ngủ cùng nhau thôi.




     "Appa nói gì với em vậy?" - Jessica rút sâu vào người Yoona

     "Nói em hãy cố gắng chịu đựng chị"

     Jessica đánh vào người Yoona một cái rõ đau, sau đó lại dùng tay xoa dịu. Cô sát lại, dụi vào người Im Yoona.

     Áo ngủ có hơi mỏng, Jessica lại như thế vừa thơm tho dễ chịu, cơ thể cũng rất mềm mại. Đốt lửa ở gần rơm, Yoona có chút ...ummm.... khó kiềm chế, cả người nóng râm rang khó chịu.

     "Em nóng hả? Tai em đỏ hết rồi"

     "Ummm nóng, chị xích ra một chút"

     Jessica cảm thấy có gì đó không đúng, điều hòa bật cũng đâu quá cao. Nhưng với kinh nghiệm của một người trưởng thành cô liền nhanh chóng hiểu ra.

     "Nếu không nhịn được thì đừng có nhịn nữa"

     "Chị mau ngủ dùm em một cái điii"

     Im Yoona không tin là mình có thể giữ bình tĩnh được lâu. Jessica bật cười, buông tha, ngắm mắt, bình yên đi vào giấc ngủ.







     - Vậy còn Bác sĩ Jung thì sao?

     - Bác sĩ Jung thì có liên quan gì?

     - Cậu bảo muốn theo đuổi Bác sĩ Im mà lại không biết chuyện của hai người họ à?

     - Chẳng phải chỉ là tin đồn thôi sao? Người trong cuộc cũng đâu lên tiếng xác nhận. Vậy nên Bác sĩ Im và Bác sĩ Jung chỉ là chị em thân thiết thôi. Tớ vẫn còn rất nhiều cơ hội thành công.

     - Ừ haha

     - Haha.

     

     Haha cái con khỉ - Jessica ở bức tường bên kia nghe được thì thầm mắng một câu như thế.

     Ừ thì không lên tiếng xác nhận nhưng người ta cũng đâu có phản bác đâu.

     Cô vẫn còn ở đây mà có người dám công khai cướp Im Yoona sao, còn lâu.

     Jessica bực dọc quay đầu đi về hướng ngược lại.


     Bác sĩ Im đóng cửa phòng, chuẩn bị đi đón chị người yêu tan làm, hôm nay có hẹn cùng nhau ăn tối.

     - Bác sĩ Im, Bác sĩ Im chờ tôi với - anh chàng Bác sĩ gọi với theo khi thấy Im Yoona đang đi về hướng thang máy.

     - Anh gấp gáp vậy, có chuyện gì sao? - Yoona đứng lại tiếp chuyện

     - ...

     - ...

     Cùng lúc đó Jessica cũng tan làm đến tìm Yoona, nhìn thấy 2 người họ ở phía xa trò chuyện.

     Nam Bác sĩ kia đối diện với Im Yoona có chút bối rối, anh còn đưa điện thoại của mình cho cô. Bác sĩ Im cũng không có vẻ gì là ngại ngùng, vẫn vui vẻ thản nhiên như một cuộc trò chuyện thông thường.

     Bất lực thở dài, Jessica dù trong lòng rất không vui cũng không có cách nào đi đến đó ngăn cản. Đành một mình đi xuống nhà xe chờ Im Yoona ở đó.

     Jessica biết rõ Im Yoona là như thế, suy nghĩ luôn giản đơn, ít đề phòng. Em ấy là kiểu người ít nói lời từ chối, ai nhờ gì cũng đồng ý, ngoại trừ chuyện công việc thì ai muốn gì em cũng dễ dàng thuận theo. Và bởi vì như thế nên chẳng ai tôn trọng cảm xúc của em, chẳng ai hiểu thấu em thích gì, muốn gì. Đến khi nào em mới biết suy nghĩ cho bản thân mình đây?



     Suốt đoạn đường đi đến nhà hàng, Jessica lười biếng không thèm nói chuyện chỉ quay mặt ra cửa kính nhìn dòng người lướt qua.

     "Chị không khỏe à?"

     "Umm"

     "Vậy mình trở về nhà nha."

     "Không cần, em cứ lái xe đi, mặc kệ chị"

     Yoona nhận ra người bên cạnh không vui nhưng cũng đành quay trở lại tập trung lái xe. Tham gia giao thông như một cuộc viễn chinh mà mình không được lơ là.

     

     "Em lại làm sai cái gì nữa sao?" - Yoona hỏi Jessica khi cả hai đã yên vị trong nhà hàng được một lúc.

     "Không có."

     "Nói đi mà. Chị không nói em không có tự nghĩ ra được đâu"

     Mười lần như chục, Im Yoona thật sự không hiểu nổi, cứ lâu lâu Jessica lại giận hờn cô, song không nói rõ lý do bảo rằng cô làm sai cái gì thì phải tự biết. Im Yoona thừa nhận năng lực tự kiểm điểm của mình thật sự rất kém.

     "Vừa nãy có người xin liên lạc của em à?"

     "Umm phải, anh ta nói có một số vấn đề về chuyên môn muốn trao đổi với em"- Bác sĩ Im thành thật khai báo.

     "Nhưng mà em không có cho. Em nói nếu gặp em ở bệnh viện anh ta có thể đến trao đổi bất cứ lúc nào."

     Jessica nghe thấy thế liền vui vẻ nhưng vẫn vờ vịt hỏi "Sao lại không cho? Người ta muốn bàn công việc với em mà"

     "Chẳng phải chị đã dạy em như thế sao. Lúc làm việc gì thì cũng nên toàn tâm toàn ý mà làm tốt nó. Khi em làm việc em cứ dốc hết lòng để hoàn thành. Nhưng một khi đã hết giờ làm việc em cũng nên dành thời gian cho cuộc sống cá nhân của mình một cách trọn vẹn. Vậy nên lúc ở nhà em sẽ cố gắng không liên quan đến công việc, sẽ chăm sóc bản thân và quan tâm tới người yêu - là chị"

     "Bác sĩ Im thuộc bài quá nhỉ?"

     "Lời nào chị nói, em cũng nhớ hết chơn"

     "Dẻo miệng"

     Im Yoona mỉm cười, cô biết mình đã thành công chọc cho chị người yêu vui vẻ. Mặc dù lúc nào cũng mắng cô chỉ biết nói lời đường mật, nhưng thật tâm chị ấy rất thích nghe cô nói lời ngọt ngào.

     "Nhưng mà em thật sự không có cho anh ta cách thức liên lạc sao?" - Cô không tin Im Yoona phũ phàng với người khác như vậy, vừa nãy cô đã thấy em ấy cầm lấy điện thoại của người đó.

     "Thật ra là có" - cụp mắt nhận lỗi - "Em cho anh ta địa chỉ Email của mình."

     

Ủa là như vậy có đỡ phũ phàng hơn chưa ?


     Ăn tối xong, cả hai cùng nhau đi dạo. Mặc kệ cơn mưa làm ướt dần vai áo, họ vẫn lang thang không cần ô. Tay trong tay, chẳng có gì phải vội, chẳng sợ liệu người khác nhìn vào sẽ đánh giá như thế nào.

     Một đời người thật ra là quá ngắn để quan tâm người khác sẽ nghĩ gì.

     Họ thích cô xinh đẹp, dịu dàng. Nhưng cũng muốn cô kiên cường mạnh mẽ.

     Muốn cô vừa thú vị vừa đoan trang, sống một cuộc đời rực rỡ phiêu lưu nhưng phải bình yên không giông bão.

     Nói cô khóc cười phải biết kiềm chế cảm xúc, lại chê cô lạnh lùng vô cảm.

      Khen cô thuần khiết như một nụ hoa chớm nở lại bảo rằng cô chỉ giỏi giả vờ ngây thơ.

     Ngưỡng mộ cô giỏi giang, nỗ lực nhưng lại đố kị với những gì cô đạt được.

     Chúc cô hạnh phúc nhưng không mong cô hơn họ về mọi mặt.

     Cố gắng làm hài lòng người khác chi bằng thoát khỏi gọng kìm thế gian. Tỉnh thức bản chất của chính mình. Dù phải đối mặt với lời đồn của thiên hạ cũng không muốn phải trốn một mình trong bóng tối. Mọi lời đàm tếu đều mặc kệ cứ ưu tú sống tốt đời mình.

| Dễ cháy dễ phát nổ |


     Màng đêm, hai người con gái bình yên đi bên cạnh nhau. Đoạn đường này chẳng biết sẽ dẫn đi đến đâu, có bao nhiêu thử thách đang chờ ở phía trước. Thứ chúng ta cần hơn hết là có người đồng hành.

     Phía trước, đột nhiên phát ra một tiếng động rất lớn.

     Chiếc ô tô phanh gấp giữa đường khiến chiếc xe di chuyển phía sau không kịp phản ứng lao vào đuôi xe.

     Vài người đã bị thương. Đám đông ồn ào trong hoảng loạn.

     Trước cảnh tượng đó, Jessica cảm thấy đầu mình đau nhói, bên trong có một tiếng nổ lớn. Trí nhớ như một cuộn phim bị hỏng. Những hình ảnh chập chờn tua qua rất nhanh.

     Đèn đỏ.

     Vạch kẻ đường.

     Người đàn ông mặc áo đen.

     Chiếc xe màu trắng.

     Máu loang ra khắp mặt đường.

     Và có cả

     I-M  Y-O-O-N  A-H

     Jessica lấy hai tay ôm chặt đầu, hét lớn. Đau quá, cô đau đến mức tưởng rằng mình sẽ ngất đi. Cô không còn nghe rõ bất kỳ thanh âm nào nữa. Mọi hình ảnh trong đầu đều như một thước phim bị hỏng cứ nhập nhòe mong lung.

     Ở bên cạnh, Im Yoona hoảng loạn ôm chặt lấy cô vào lòng.

     "S-Sica"

     "Sica"

     "Jessica"

    Cô bừng mở mắt. Trước mặt cô, Im Yoona lắng lo đến rơi lệ. 

     Jessica rung rẩy "Y-Yoongg ơi."

     "Em ở đây"

     Yoona ôm lấy cô vào lòng, lập đi lập lại câu nói đó "Em ở đây"


     Im Yoona lái xe thật chậm. Cô vẫn luôn chú tâm đến biểu hiện của Jessica. Chị ấy ngồi bên cạnh vẫn thẩn thờ như người mất trí, chưa ổn định lại tinh thần.

     Dừng trước Jung gia, cô dìu Jessica lên đến phòng, cẩn thận đắp chân. Im Yoona nán lại rất lâu chờ Jessica bình tĩnh hơn mới rời khỏi, trước khi về cũng không an lòng mà dặn dò.

     "Buổi tối chị không ngủ được thì gọi cho em"

      Nhìn người ấy lo lắng đến bất an, Jessica trong lòng dậy sóng nhưng chẳng hiểu sao lại không có biểu hiện gì đáp trả. Mắt rưng rưng nhìn vào Im Yoona.

    "Được không, Jessica?"

     Lúc này cô mới ý thức sự im lặng của mình đã làm Yoona lo lắng, vậy nên gật đầu đồng ý.

     Im Yoona xoa đầu cô 1 cái, đặt 2 tay cô vào trong chăn rồi chậm rãi rời đi. Jessica chầm chậm gỡ bỏ chăn, bước xuống lầu.

     - Appa, có phải người đó chính là Im Yoona không?

     - ... - Chủ tịch Jung vẻ mặt bất thường, lo lắng nhìn vào Jessica

     Cô hỏi lại "Năm đó con xảy ra tai nạn, người cứu con có phải là Im Yoona không?"

     Biết không thể giấu được nữa, ông gật đầu ngầm xác nhận.

     Jessica đau đớn đến đứt đoạn ruột gan. Tại sao cô có thể quên đi chuyện này chứ? Là Im Yoona đã cứu cô.

     Năm đó khi cô băng qua đường, chiếc xe mất phanh vẫn một mực lao đến. Jessica không thể phản ứng kịp. Là Im Yoona đã không nghĩ nghợi chạy đến ôm lấy cô kéo vào bên trong. Nhưng chỉ tránh được một đoạn, chiếc xe vẫn tông vào hai người bọn họ.

     Người con gái ấy vẫn ôm chặt lấy cô, dùng tay chống đỡ cho hai người họ khi va chạm với mặt đường.

     Trước khi cô đi vào hôn mê đã kịp trông thấy người bên cạnh ánh mắt đây lắng lo cho an nguy của cô, trong đôi mắt chứa đầy tình.

     Vậy mà, khi tỉnh lại cô lại quên đi.

     Biết Jessica đã nhớ ra tất cả, không thể giấu giếm thêm, người đàn ông nói tiếp.

     "Sau tai nạn, Bác sĩ Im bị tổn thương dây chằng ở tay không thể bưng vác nặng hay dùng nhiều lực. Con bé không biết cho con biết cũng không muốn nhắc lại chuyện này vì sợ con sẽ cắn rứt lương tâm"

     "Vậy nên Appa mới nhận em ấy vào bệnh viện sao?"

     Chủ tịch Jung khẽ lắc đầu "Trước đó ta đã nghe nhiều đến danh tiếng của Bác sĩ Im nhưng vẫn chưa có cơ hội mời Yoona về làm việc. Sau này cũng phải thuyết phục rất nhiều lần Im Yoona mới đồng ý."

     Ông không hề nói dối. Quả thực ông chiếu cố Yoona nhiều phần là vì tài năng của con bé. Bác sĩ Im còn trẻ tuổi nhưng trình độ chuyên môn khiến một trưởng bối như ông phải nể phục.



     Yoona trằn trọc không ngủ được. Cô muốn biết Jessica liệu có ổn không nhưng không dám làm phiền. Sợ rằng mình sẽ ảnh hưởng đến chị ấy nghỉ ngơi. Vậy nên cứ giữ khư khư chiếc điện thoại bên mình, phòng khi Jessica gọi đến cô sẽ lập tức nghe máy.

     Cửa nhà có người nhấn chuông. Cô rời giường ra mở cửa, thảng thốt:

     - Sao chị ở đây?

     - Em không vui à?

     - Không pphải, emm.. Chị không sao chứ? Không khỏe chỗ nào?

     - Em nói chị nếu không ngủ được thì gọi cho em mà. Chị nghĩ mình muốn ở bên cạnh em hơn.

     Vừa đến phòng, Jessica liền đẩy Im Yoona ngã lên giường sau đó nhanh chóng nằm đè lên người cô ấy nồng nhiệt hôn môi. Yoona phối hợp day dưa, cuồng nhiệt đến choáng ngợp. Lửa tình tăng cao, Jessica chuyển mình xuống phía dưới, kề môi bên tai Im Yoona, nức nở "Yoo..ngg"

     Một tiếng gọi cũng đủ làm kẻ say tình mất trí. Im Yoona biết chị ấy cần gì, cũng biết rõ mình nên làm gì.

     Cuồng nhiệt sắp đi đến đỉnh điểm thì Im Yoona dừng lại

     "Lần trước chị đã nói em muốn gì cũng được"

     "Có sao? Không nhớ gì hết."

     "Chị đừng có mà lưu manh"

     "Vậy em muốn gì?" - Cơ thể nóng bừng, cô cần người kia nhanh chóng giúp mình dập lửa.

     "Muốn chị xưng em"

     "Hửm?"

     "Em nói muốn chị xưng bằng em"

     Jessica gấp đến phát điên lên rồi "Yoong nhanh đi, em không chịu nổi"


     Đêm lại trở về với vể yên tĩnh vốn có.

     Jessica ôm lấy một Im Yoona ngủ say vào lòng. Sao trên đời này lại có người ngốc ngếch đến thế. Ngốc đến mức khiến người ta đau lòng. Im Yoona à, em đối xử với thế giới này tốt thật đó.

     Có lẽ em nghĩ mình đã quen chịu thiệt thòi.

     Nhưng chị thì không quen nhìn thấy em khổ sở.







Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net