6.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng




     "Im Yoona, em có thích tôi không?"

     Đứng đối diện với Im Yoona nói ra những lời này khiến tim cô đập rộn rã, và trong khoảnh khắc ấy Jessica thậm chí đã quên cả thở.

     Cả hai đứng đối diện nhau rất lâu...rất lâu.

     Im Yoona lặng im không nói.

     Là không hiểu rõ lòng mình hay đang phân vân?

     Là không đủ dũng khí để hồi đáp hay đang tìm cách chối từ?

     Từng giây, từng phút chầm chậm trôi qua, im ắng đến ngạt thở.

     Thời gian như hoocmon adrenalin làm nhịp tim Jessica tăng nhanh đến hoảng loạn.

      Jessica nghĩ có lẽ mình sẽ không nhận được câu trả lời. Cũng phải thôi, người ta đã im lặng lâu đến như thế. Suốt khoảng thời gian qua, cũng không cùng cô thân thiết hay sẻ chia điều gì. Chỉ là do cô cố chấp, tin vào tình yêu của chính mình mà không nhận ra sự thật vốn đã hiển nhiên như thế.

     Ummm, người ta không nhiệt thành đáp trả cũng xem như là một cách chối từ rồi.

     Nghĩ là như thế, nên cô tìm cách xua đi bầu không khí khó xử này.

     Jessica quay người sang hướng khác, rời khỏi nơi mình đang đứng, để hai người cách xa nhau hơn, để Yoona không nghe tiếng tim cô vỡ nát cả cõi lòng.

     Khi không còn đối diện với Im Yoona nữa, cô nhìn lên bầu trời bảo:

     - Hoàng hôn hôm nay th....

     - Đây không phải là tình yêu đâu.

     - ....... - Jessica bất động.

     - Có lẽ chỉ là ngộ nhận, bác sĩ Jung chưa hiểu rõ lòng mình nên mới nói như thế. Cô không thật sự thích tôi như cô nghĩ đâu.

     - ...

     - Giữa chúng ta không nên xuất hiện thứ tình cảm này. Tôi và cô vốn không thể....

     Khi Yoona bất ngờ lên tiếng trả lời, Jessica thoáng chốc giật mình nhưng vẫn chọn không quay đầu nhìn lại. Cô đứng đó nhìn hoàng hôn dần buông, lắng nghe từng lời Im Yoona nói, lắng nghe từng tiếng bước chân Im Yoona chầm chậm rời xa. Âm thanh nhỏ dần, rồi im bật, Jessica xoay người lại phía sau, người kia đã thật sự khuất xa không còn thấy bóng dáng.  

     Lúc ấy Jessica đã nghĩ thanh âm một người từng bước rời xa ta là một thứ thanh âm giày vò người ở lại, nhẹ nhàng nhưng đớn đau. 

     Cô chỉ có thể đứng đó đầy bất lực nhìn Yoona rời xa mình.

     Là thiên ý sắp đặt mình khác lối hay em không tình nguyện cùng tôi chung đường?

       Im Yoona đi đến sau bức tường thì đôi chân thôi không bước nữa. Đứng lặng người, rơi vào thinh không.


Bọn họ...

  cách nhau một bức tường.

  cách nhau một ánh nhìn. 

  cách nhau một khoảng trời.

  cách nhau bởi một thứ gọi tình yêu.




       Jessica lần đầu tiên dùng hết dũng khí đi tỏ tình vậy mà bị từ chối, sang chấn tâm lý, xin nghỉ vài hôm.

     Ông trời cũng thật biết cách sắp đặt, người làm thay công việc của Jessica lại là Im Yoona. Bác sĩ Im nhìn tập hồ sơ điền tên chị ấy trên tay mà lòng buồn hiu hắt.

     Có lẽ người sẽ sớm quên đi. 
     Hoặc chẳng quên, nhưng không còn đau xót, thương tâm.

     Đi đến giường của một bệnh nhân lớn tuổi, Im Yoona lễ phép chào bác ấy, rồi đặt dụng cụ y tế lên chiếc bàn bên cạnh.

     - Vị bác sĩ xinh đẹp kia đâu rồi? - Cụ bà không nhìn thấy Jessica nên hỏi thăm cô ấy.

     - Cháu cũng xinh đẹp mà - Yoona đo huyết áp cho bệnh nhân

     - Vì tôi thân với cô ấy nên mới hỏi thăm thôi, cô đừng để tâm.

     - Chị ấy xin nghỉ phép rồi ạ - Bác sĩ Im trả lời trong lúc dùng ống tiêm hút dung dịch thuốc từ chiếc lọ nhỏ.

     - Bác sĩ Jung, cô ấy rất thích cô.

     Có chút khựng lại.

     - Chị ấy nói với bác như vậy sao?

     - Hahaa.. cô ấy không nói. Nhưng tôi sống từng tuổi này rồi có điều gì mà không nhận ra chứ. Người trẻ các cô càng cố che giấu lòng mình sẽ càng dễ bị phát hiện ra. Chỉ cần trông thấy ánh mắt cô ấy khi nhìn vào cô là tôi biết ngay thôi.

     Im Yoona chuẩn bị tiêm thuốc vào tĩnh mạch, nghe đến đây thì dừng lại động tác.

     Có lẽ bác ấy nói đúng. Cô vốn chưa từng để tâm đến người này, vốn chưa từng bắt gặp ánh mắt cô ấy hướng về mình. Hóa ra, cô đã bỏ quên một ánh nhìn luôn hướng về cô như thế.

     giá như Yoona một lần nhìn được từ ánh mắt cô.

     Mà làm gì có ai đủ dũng khí đối diện với người mình thích cơ chứ. Nên Im Yoona không thấy cũng là lẽ thường tình. Vốn dĩ Jessica chỉ dám nhìn từ xa.

     Thấy Im Yoona im lặng, bác ấy hiểu ý thì nói thêm. "Tìm được một người thật tâm thích mình là một điều rất khó."

     "Hành trình của người trẻ tuổi luôn là những sự bất biến khôn lường. Sẽ có rất nhiều lần thất vọng, rất nhiều lần ước nguyện bị vỡ đôi, rồi thêm nhiều lần sau đó nữa. Nhưng rồi sẽ tìm được hạnh phúc, mà hạnh phúc này cũng lớn lao, nhiều như những gì từng trải. Trên con đường của tuổi trẻ, sẽ thật tốt nếu có một ai đó đồng hành. Không hẳn là để cùng nhau san sẻ những khó khăn. Chỉ đơn giản là có ai đó ở cạnh bên, dù bằng cách này hay cách khác, chỉ cần ở bên nhau."

Và ...
Tìm được một người thật tâm thích mình là một điều rất khó.

Rất khó.





       Uống đến ly rượu thứ bao nhiêu Jessica cũng không nhớ nổi. Đầu chếnh choáng hơi say, cô mang máng nghe thấy Sunny nói với mình:

     - Vậy cậu định từ bỏ sao?

     - Tớ không biết...không biết gì hết..đâu.

     Jessica lắc đầu nguầy nguậy, cầm lấy ly rượu uống cạn một hơi.

     Sunny nhìn Jessica, lòng có chút xót thương, nhưng cũng không ngăn cản hành động uống rượu như nước lã của người này.

     "Nếu bây giờ cậu từ bỏ sẽ càng chứng minh lời Im Yoona nói là đúng. Rằng cậu không hiểu rõ bản thân, chưa suy nghĩ thấu đáo cảm xúc của mình đã tỏ tình với người ta."

     Jessica nói trong tiếng nức nở:

     "Tớ thích Im Yoona thật đó, thích thật mà  .. hhm.ứcc ... sao ngay cả cậu cũng không tin tớ'' 

     "Vậy thì cậu không nên từ bỏ. Phải chứng minh được là cậu thật lòng thích cô ấy. Trên đời này rất khó tìm được người mà mình thật sự thích."

     Nhưng Sunny đã không bảo với cô rằng tìm được một người mình thích mà người ta cũng thích mình vạn lần khó khăn hơn. 

     Jessica thật sự quá say rồi, cô muốn uống thêm nhưng cố thế nào cũng không uống nổi nữa. Loạng choạng đi vào nhà vệ sinh.

     "Cậu đi được không đấy?" - Sunny nói với theo. Cô nhìn thấy Jessica xua tay tỏ ý không sao thì thở dài. Nhìn chiếc điện thoại để trên bàn liền nảy ra một ý tưởng.

     Jessica trở lại bàn, không thấy Sunny đâu, nghĩ rằng cô ấy chỉ đi đâu đó một lát. Cô gót thêm rượu vào ly, chuẩn bị đưa lên uống cạn thì bị bàn tay ai đó ngăn lại.

     "Đừng uống nữa, say rồi.''

     Jessica ngước lên, cố gắng nhìn rõ người trước mặt. Cô vỗ tay vào chiếc ghế bên cạnh mình.

     "Ngồi xuố.ng đâ..y, uống cùng...tôi đi, rư.ợu ngon l.ắm đó''

     Yoona thở hắt ra 1 hơi, không muốn đôi co với kẻ say. Cô cúi xuống dìu Jessica đứng dậy

     "Về thôi"

     Người này quả thực là rất rất say rồi, đứng cũng không còn vững liền ngã vào vòng tay ai Yoona. Mùi hương thoang thoảng ngọt ngào rơi vào cánh mũi khiến Jessica có cảm giác rất dễ chịu. Cô tham lam đuổi theo nó, rút sâu vào lòng Yoona, ôm chầm lấy cô ấy.

     Ở góc phòng, Sunny thấy bạn mình được đưa đi thì mới an tâm trở về nhà.

      Một cảm giác khó chịu, tội lỗi pha lẫn day dứt khi nhìn thấy Jessica trở nên như vậy vì mình. Bên trong xe, cô ấy gật gù tựa đầu vào ngực, hai tay ôm chặt lấy eo, miệng lẩm bẩm gọi tên cô.

     "Yoo..ng à tôi..thích em"

     Im Yoona thấy lòng mình nặng trĩu. Cô sợ rằng tình cảm mà Jessica dành cho cô chỉ là nhất thời. Cô ấy vì chưa hiểu rõ về cô nên mới nói thích cô. Liệu rằng khi cô ấy đã biết hết mọi chuyện về cô thì có còn thích cô nữa không? Jessica liệu có đủ kiên tâm để vượt qua mọi lời bàn tán? Liệu có đủ bao dung để ở cạnh một người như cô?

     Càng sợ cả hai chưa đủ tình cảm, chưa đủ dịu dàng, kiên nhẫn và nghiêm túc đối xử tốt với nhau.

     Sợ khi yêu ai cũng đều thành thật hứa sẽ bên nhau.
     Đến cuối cùng chỉ là một câu hứa không thể thành thật.

     Im Yoona sợ, sợ một lần nữa nhìn thấy ai đó bước ra khỏi cuộc đời mình, nên có lẽ đóng chặt cánh cửa là điều tốt nhất. Cô sợ khi tiếp nhận thêm một người, tim lại nhiều hơn những vết xước. 

     Cô cũng sợ mình không đủ tốt. Cô sợ mình không đủ năng lực mang lại hạnh phúc cho người con gái này. Yoona tự nhận thấy bản thân là một kiểu người nhạt nhòa và khô cần. Cô hài lòng với cuộc sống cân bằng và ổn định, quan trọng là phải an toàn. Một người như cô chắc không thể làm cho cô ấy vui thực sự đâu. 

     Bọn họ vốn thuộc về hai thế giới đối lập nhau. Cô không xứng đáng với Jessica, cũng không xứng đáng với tình cảm của cô ấy. Jessica giống như một vì sao sáng. Có thể nhìn thấy nhưng không thể chạm vào, chỉ đành cất giữ ở trong tim. Hy vọng Jessica sẽ không giữ tình cảm này quá lâu. Cô ấy rồi sẽ quên, sẽ đi cùng một ai đó khác trên đường đời.

     Còn cô ...

     Bấy lâu nay, Im Yoona chỉ có thể dựa vào chính bản thân mình, đơn độc đi qua mọi bão giông. Là vì cô sợ mình sẽ làm ai đó tổn thương hoặc là mình bị tổn thương bởi họ.

     Yoona ngồi im để cho Jessica dựa vào mình, cô nhìn lơ đãng ra ngoài cửa kính ướt mưa và nghe tiếng mưa rơi nho nhỏ, nghe tim mình đau nhói.





     Một tuần trôi qua, mối quan hệ giữa Yoona và Jessica dường như trở về con số không tròn trĩnh. Cả hai hầu như không nói với nhau câu nào. Cố gắng tránh mặt nhau hết sức có thể.

     Nhưng sự thật là chỉ có Yoona cố tình tránh mặt cô thôi.

     Sáng nay khi ở phòng họp Yoona không hề chú ý gì đến cô cả. Kể cả khi cô phát biểu, bác sĩ Im cũng không dành cho cô dù chỉ là một ánh nhìn. Jessica thở dài phiền não. 

     Cửa thang máy mở ra. Nhìn thấy bên trong chỉ có mỗi Im Yoona, Jessica giữ gương mặt lạnh tanh bước vào. Cô nhấn số tầng, sau đó lặng lẽ đứng sang 1 bên. Không khí có chút ngột ngạt khó xử.

     - Đừng tránh mặt tôi.

     - ... 

     - Em làm thế tôi sẽ tổn thương hơn đấy.

     - Xin lỗi.

     - Có phải lỗi của em đâu, ngốc thật.

     Yoona không thích cách xưng hô này của Jessica, nhưng vẫn không lên tiếng phản đối. Thôi thì nhịn cô ấy một thời gian vậy, người ta đang thất tình mà.

     - Em chưa thích tôi cũng không sao cả. Tôi sẽ theo đuổi em.

     Jessica nói hết câu thì cửa thang máy cũng vừa mở ra, cô bỏ đi một mạch, để lại Im Yoona một mình ngơ ngác vẫn chưa hiểu nổi tình huống vừa rồi.


     Hôm nay bệnh viện có bác sĩ mới đến. Mà người này thì đang đứng khoanh tay vênh váo đối diện với Im Yoona. Bác sĩ Im nghênh mặt mỉa mai

     - Chẳng phải lúc trước mình rủ cậu đến đây làm cậu một mực không chịu sao? Sao bây giờ lại đến?

     - Vì mình nghe nói đồ ăn bệnh viện này rất ngon. Đi ăn không? - Choi Sooyoung nói xong liền nắm lấy tay Im Yoona lôi đi.

     Ngồi dưới canteen bệnh viện. Sooyoung và Yoona vui vẻ nhắc về những chuyện quá khứ. Bọn họ gặp nhau khi du học ở nước ngoài, cả hai rất hiểu ý nhau, nhanh chóng trở thành những người huynh đệ đồng cam, vào sinh ra tử.

     Chợt, Choi Sooyoung nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc trước mặt. Cô hỏi Im Yoona.

     "Là cô ấy đúng không?"

     Yoona quay đầu nhìn lại phía sau, xác định người kia chính là Jessica thì lên tiếng xác nhận.

      "Umm là cô ấy."

     - Vậy cô ta đối xử với cậu thế nào?

    - Cô ấy không nhớ.

     - KHÔNG NHỚ? - Sooyoung vì ngạc nhiên nên có phần lớn tiếng.

     - Suỵt, nhỏ tiếng một chút.

     - Không nhớ? Đùa nhau sao? - Bác sĩ Choi thì thầm.

     - Là chứng Quên Phân Ly. Nếu cô ấy hoảng loạng sẽ không nhớ mọi chuyện đang diễn ra.

     - Nghe cứ như phim Hàn Quốc vậy.


     Không phải phim Hàn Quốc đâu, là truyện Việt Nam đó.


     Taeyeon mếu máo nhìn Tiffany đang ngồi bên cạnh Jessica. Trưởng khoa Kim chỉ muốn ăn cơm với Fany nhà mình thôi à, không muốn Jessica đâu.

     Tiffany buồn cười khi thấy gương mặt phụng phịu, hờn dỗi của Taeyeon. Cô dùng khẩu hình miệng dỗ dành Taeyeon.

     "Cậu ấy đang thất tình mà."

     Taeyeon nghe thế thì ngoan ngoãn lấy cơm cho ba người. Sau bữa cơm, Taeyeon tự giác đi rửa bát.

     Jessica cầu cứu Tiffany.

     - Cậu và Taeyeon giúp tớ theo đuổi Im Yoona được không?

     - ... - Tiffany trầm tư suy nghĩ một lúc - Cậu nghiêm túc trong chuyện này chứ?

     - Tại sao ai cũng không tin tớ thật lòng với Im Yoona vậy? Tại sao chứ? Im Yoona không tin tớ, ngay cả cậu cũng không tin tớ.

     - Haizz, Jessica, không phải là tớ không tin cậu, chỉ là mong cậu phải suy nghĩ thật kỹ càng.

     - .... - Jessica lặng lẽ ngẫm nghĩ.

     - Dù cậu là bạn thân của tớ, nhưng Im Yoona cũng xem như là người thân của tớ, nên tớ vẫn phải nói với cậu điều này...

     -....

     - Hứa với tớ, đừng làm tổn thương Im Yoona.

     Jessica nghiêm túc lắng nghe.    Trong lòng khắc sâu câu nói "Đừng làm tổn thương Im Yoona."





     Bác sĩ Im một mình uống cà phê ở ban công bệnh viện. Chẳng biết đang suy nghĩ điều gì mà Seohyun đi đến bên cạnh mình, cô cũng chẳng hay biết.

     - Đã nói với chị uống ít cà phê thôi mà, nó sẽ khiến cho chị rối loạn nhịp tim và tăng huyết áp. 

     - ... Yoona im lặng, mỉm cười. Đúng là bác sĩ khoa tim mạch có khác

     - Cũng không được uống cà phê sau 4h chiều, buổi tối sẽ rất khó ngủ.

     - Nhưng bây giờ chỉ mới 3h50 thôi mà.

     Seohyun cay cú nhìn Yoona. Cô cũng chẳng lạ gì với tính trẻ con của Yoona nữa. 

     - Bác sĩ Jung hình như rất thích chị thì phải?

     - .... - Im Yoona cau mày đầy khó hiểu.

     Chẳng lẽ việc Jessica thích mình lộ liễu đến thế sao? Sao ai cũng nhìn ra được thế này?

     Suy nghĩ chỉ giữ lại trong đầu nhưng vẫn bị Seohuyn nhìn thấu.

     - Không phải là quá rõ ràng. Bác sĩ Jung vốn là người ít thể hiện cảm xúc mà.

     - .....

     - Vì là em nên mới dễ dàng nhận ra thôi.

     - ???!!!

     - Trước đây em cũng thích chị mà.


     Bây giờ vẫn thích.

     Nhưng không thể nói ra.




==========================================

"Tưởng rằng may mắn tìm được nhau, nào ngờ đâu đứt đoạn dây tơ.

Trách kiếp này có duyên nhưng chẳng có phận."  


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net