Chương 1: Dream

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

[Tác giả sử dụng hai đại từ khác nhau cho "Tôi", watashi và ore, để phân biệt Mitsuha và Taki. Vì không có từ tương đương trong tiếng Anh (cũng như trong tiếng Việt) nên tôi sẽ dùng tôi và tôi lần lượt để chỉ Mitsuha và Taki.]

Một giọng nói, mùi hương rất quen thuộc. Không gian tràn ngập ánh sáng ấm áp và dễ chịu.

Tôi đang đứng sát cạnh bên một người vô cùng quan trọng, giữa hai đứa dường như không có một khoảng trống. Mối quan hệ không thể nào chia cắt được. Không còn một chút lo lắng và đơn độc nào có thể làm vướng bận tôi cả, cứ như thể tôi lại trở về thời thơ ấu, chỉ biết thoải mái thưởng thức dòng sữa thơm ngọt trong vòng tay ấm áp của mẹ. Cảm giác ngọt ngào đó cứ thế kéo dài mãi mãi, từng chút từng chút một bao trọn cả người tôi.

Đột nhiên, tôi tỉnh giấc.

Trần nhà.

Phòng ngủ.

Buổi sáng.

Chỉ có một mình.

Tokyo.

Tôi nhận ra.

Đó chỉ là một giấc mơ. Tôi đứng dậy rời khỏi giường, 2 giây ngắn ngủi sau đó đã làm cảm giác ấm áp còn lại biến mất hoàn toàn. Không một dấu vết, thật khó chịu. Bất chợt, không kịp suy nghĩ, nước mắt đã rơi xuống.

Buổi sáng thức dậy và khóc mà không biết tại sao. Những chuyện như thế này thỉnh thoảng lại xảy ra với tôi.

Và tôi chưa bao giờ có thể nhớ về những gì mình đã thấy trong mơ. Tôi nhìn chằm chằm vào tay phải, cánh tay vừa lau đi nước mắt. Vẫn còn một giọt nhỏ vương trên đầu ngón trỏ. Nó mang lại cảm giác ẩm ướt chỉ trong một khoảnh khắc rồi bốc hơi mất. Đem theo cả giấc mơ của tôi.

Đã từng có một lần, bàn tay này...

Nắm lấy một cái gì đó rất quan trọng ...

Một thứ quan trọng mà tôi không thể nào nhớ ra được.

Đành phải bỏ cuộc, tôi rời khỏi giường và đi rửa mặt... Những giọt nước khiến tôi có cảm giác như mình đã từng bất ngờ vì sự mát mẻ và trong lành của nó.

Nhìn vào gương.

Một gương mặt khó chịu nhìn tôi.

Buộc lại tóc, tôi mặc chiếc áo khoác mỏng vào.

Thắt chiếc cà vạt vào, cứ như tôi đã quen thuộc với cách sử dụng cà vạt, sau đó khoác chiếc áo vet.

Tôi mở cửa ra.

i đóng cửa lại. Trước mắt tôi...

Là cả quang cảnh thành phố Tokyo trải rộng trước mắt, nó đã trở nên quen thuộc với tôi. Cũng giống như cách học thuộc những dãy núi, i đã có thể đọc tên một vài tòa nhà cao chọc trời.

Tôi băng qua những chạm soát vé đông đúc và xuống thang cuốn.

Tôi lên tàu. Dựa vào cửa, đưa mắt nhìn cảnh vật bên ngoài. Trong mỗi ngôi nhà, mỗi cái cửa sổ, mỗi chiếc xe, và trên tất cả các cầu vượt dành cho người đi bộ, người người đang ùa ra đường.

Bầu trời mờ nhạt, trắng xóa. Trên chiếc xe chở hàng trăm người, tàu điện chở hàng nghìn con người, trong một thành phố có hơn một ngàn chiếc tàu điện, tôi nhìn chăm chú cảnh vật ngoài cửa.

Và trong cái nhìn chăm chú ấy, như mọi khi ...

Tôi cảm thấy...

Mình đang tìm kiếm một người nào đó, một người, chỉ một người duy nhất.

Tôi chắc chắn thê.́

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net