Chương 2 (1): Beginning

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tiếng chuông nghe rất quen.

Ý nghĩ đó xuất hiện bất ngờ trong cái đầu còn đang ngái ngủ của tôi. Tiếng đồng hồ báo thức ? Nhưng tôi vẫn còn buồn ngủ lắm. Đêm qua, tôi đã vẽ đến tận sáng chỉ vì quá chăm chú.

"... kun... Taki - kun."

Ngay lúc này, một ai đó đang gọi tên tôi. Giọng của một cô gái ... một cô gái ?

" Taki - kun, Taki - kun "

Giọng nói ấy cho thấy vẻ cấp bách đến muốn khóc của chủ nhân nó. Run rẩy, yếu ớt như ánh sáng của một ngôi sao xa xôi đơn độc trên bầu trời.

"Cậu có... nhớ tôi không ?" Giọng hỏi không mấy chắc chắn.

Tôi không biết cậu.

Đột nhiên, con tàu dừng lại và cánh cửa mở ra. Ồ, đúng rồi, tôi vẫn còn trên tàu cao tốc. Ngay lúc nhớ rằng mình đang ở trên tàu, tôi nhận ra tôi đang đứng giữa dòng người đông nghịt. Trước mắt tôi là một đôi mắt, của một cô gái, mở to, nhìn thẳng vào tôi. Khi hành khách bắt đầu rời tàu, thân ảnh mang bộ đồng phục của cô ấy cũng bị đẩy ra xa.

"Tên tôi là Mitsuha!" Cô ấy hét lên, tháo sợi dây buộc tóc và đưa cho tôi.

Theo bản năng, tôi đưa tay ra nhận lấy. Sợi dây có màu cam rực rỡ, tựa như ánh nắng mặt trời của buổi chiều tà rọi qua khung cửa tàu. Tôi vươn người và giữ chặt nó.

Và sau đó, tôi tỉnh lại.

Tai tôi vẫn còn vang vọng giọng nói của cô ấy.

Tên cô ấy... Mitsuha ?

Một cái tên lạ lẫm, một cô gái xa lạ và cả bộ đồng phục tôi chưa thấy bao giờ. Cô ấy có vẻ rất tuyệt vọng. Tôi vẫn nhớ đôi mắt ấy trước khi chúng bị màn nước che phủ. Biểu hiện của cô ấy có vẻ nghiêm trọng, như thể cô ấy đang nắm giữ số phận của toàn bộ vũ trụ trong lòng bàn tay mảnh dẻ.

Thế nhưng, sau tất cả, nó chỉ là một giấc mơ. Một giấc mơ vô nghĩa. Tôi thậm chí còn chẳng thể nhớ nổi khuôn mặt cô ấy trông như thế nào. Cả giọng nói cũng thôi, không còn vang vọng nữa.

Thế nhưng.

Cái thứ bên ngực trái vẫn đập mạnh mẽ một cách bất thường. Thật nặng nề. Cả người tôi toát đầy mồ hôi. Để tìm lại cảm giác thoải mái, tôi hít một hơi thật sâu.

"...?"

Phải chăng tôi bị cảm lạnh? Mũi và cổ họng của tôi đều không ổn. Khí quản hẹp hơn bình thường. Ngực lại thấy nặng nề. Giống như cơ thể có thêm một cái gì đó. Tôi nhìn xuống người mình và thấy khe ngực. Tôi có khe ngực!!!

"...?"

Ánh mặt trời buổi sáng rọi trên những chỗ nhô lên, làm cho làn da trắng mịn như đang phát sáng. Cái khe rãnh sâu như hồ nước trong thung lũng giữa hai ngọn núi.

Ừm, mình sẽ sờ thử, tôi bất ngờ nghĩ như vậy. Ý nghĩ này xuất hiện một cách tự nhiên và vô thức, cứ như một quả táo rơi xuống đất dưới tác động của lực hấp dẫn.

......

...

...?

...!

Tôi thật sự rất ấn tượng. Ồ, tôi nghĩ. Cái gì thế này? Một cách nghiêm túc, tôi lại tiếp tục vuốt ve chúng. Nó... như thế nào nhỉ... cơ thể của bọn con gái thật tuyệt vời.

"Onee-chan... Chị đang làm gì vậy?"

Nhanh chóng quay về hướng phát ra tiếng nói, tôi thấy có một bé gái đứng bên cạnh cửa trượt đang mở. Trong lúc hai tay còn bận sờ nắn, tôi thành thật trả lời.

"À không, tôi đang nghĩ thứ này trông thật quá nhỉ?"

Tôi quay sang cô bé một lần nữa: khoảng 10 tuổi, buộc tóc hai bên và có đôi mắt xếch.

"Onee-chan..?" Tôi hỏi cô bé, rồi chỉ vào mình. Có nghĩa là, cô bé này là em gái tôi ?

"Chị đang làm gì đấy? Mau dậy đi. Đến giờ ăn rồi." Cô bé nói với thái độ khinh bỉ rồi đóng sầm cửa lại.

Nhóc con bạo lực, tôi nghĩ thế khi rời khỏi nệm futon. Nói đến ăn, tôi mới nhận thấy rằng mình đang đói. Đột nhiên tôi phát hiện ra chiếc tủ quần áo ở góc phòng. Bước vài bước trên chiếc chiếu Tatami, tôi đứng trước gương. Sau khi cởi chiếc váy ngủ xuống, tôi nhìn chằm chằm vào mình trong gương.

Tóc dài, đen nhánh như dòng suối, một vài sợi bị náo loạn do giấc ngủ tối qua. Trên gương mặt tròn nhỏ là đôi mắt tò mò mở lớn với đôi môi chúm chím có mấy phần vui vẻ. Cái cổ mảnh khảnh và xương quai xanh gợi cảm. Khuôn ngực no tròn. Một đường cong quyến rũ kéo dài từ hông tới đùi.

Tuy chưa bao giờ được nhìn thấy tận mắt, nhưng tôi có thể chắc chắn đây căn bản đúng là cơ thể của một đứa con gái.

Một đứa con gái?

Tôi là con gái?

Cơn buồn ngủ đột nhiên biến đi đâu mất. Đầu óc tôi trở nên thanh tĩnh rồi sau đó lại loạn thành một đoàn.

Và sau đó, không thể nào chịu đựng được nữa, tôi hét lên.
̉
--______

"Onee-chan, chị chậm quá!"

Tôi vừa mới đẩy cửa ra và bước vào phòng khách, Yotsuha đã chào đón tôi bằng một câu cằn nhằn.

"Mai chị sẽ làm bữa sáng cho." Tôi nói thay cho một lời xin lỗi.

Cô bé này có một thói quen xấu là cứ nghĩ rằng mình nói năng chững chạc và trưởng thành hơn so với chị của cô, mặc dù thực tế là răng sữa của cô còn chưa rụng hết. Không được để lộ sự mềm yếu qua lời xin lỗi! Tôi nghĩ thế khi mở nắp nồi cơm điện và xới những hạt cơm to tròn lấp lánh vào bát. À, có phải nhiều quá rồi không? Mà thôi kệ.

"Mời mọi người ăn cơm."

Sau khi rưới xì dầu lên trứng rán, tôi cắn một cái rồi ăn cùng với cơm. Oahh, ngon quá. Còn gì hạnh phúc hơn được ăn ngon... Hm? Tôi cảm thấy có một đôi mắt đang nhìn tôi.

"Hôm nay cháu bình thường quá nhỉ."

"Ế?"

Tôi nhìn sang và thấy bà đang nhìn chằm chằm vào tôi.

"Hôm qua tệ thật ha." Yotsuha cũng nhìn tôi chằm chằm, kèm theo một nụ cười "Đột nhiên lại la hét..."

La hét? Bà lại tiếp tục nhìn tôi chằm chằm như thể vẫn còn rất nhiều nghi vấn cần tra xét đối tượng khả nghi, còn Yotsuha vẫn tiếp tục cười trêu tôi.

  "Ế, khoan đã! Mọi người nói gì vậy?"

  Chuyện gì đang xảy ra vậy nhỉ? Biểu hiện của hai người họ thật kì quặc và...

  Ping pong pang poong

  Tiếng chiếc loa phát thanh ở cửa vang lên đột ngột với âm thanh to rõ hữu lực.

  <Chào buổi sáng tất cả mọi người>

  Phát thanh viên là chị gái của cô bạn thân nhất của tôi, Sakaya, người hiện đang làm việc tại bộ phận Đời sống cộng đồng tạỉ Trụ sở chính thị trấn. Ở trong thị trấn nhỏ yên bình của Itomori, hầu hết mọi người đều quen biết nhau hoặc ít nhất cũng là người quen của người quen.

  <Sau đây là bản tin buổi sáng>

  Những chiếc loa phát thanh thường được đặt ở khắp mọi nơi để những buổi phát bản tin như thế này được phát đến những ngọn núi gần đó, tạo nên một loạt âm thanh cứ dồn dập chồng lên nhau. Một ngày hai lần, một lần vào buổi sáng sớm và một lần vào buổi chiều tối, luôn luôn đều đặn, phát thanh dựa trên cảnh báo hệ thống thiên tai không dây để mỗi gia đình hoặc ở mọi ngóc ngách trong thị trấn đều có thể nghe thấy được, những bản tin thông báo về lịch trình cho ngày thể thao, hoặc nhiệm vụ xúc tuyết tiếp theo là của ai, hoặc nhà nào có sinh nhật hay ngày giỗ.

  <Đầu tiên, một thông báo đến từ̀ Ban quản trị bầu cử̉ về̀ cuộc bầu cử̉ thị̣ trưởng Itomori vào ngày 20 tháng tới...>

  Loa phát thanh bên cửa đột ngột bị ngắt. Bởi vì không thể với tới cái loa nên bà, người phụ nữ đã hơn 80 tuổi và luôn luôn mặc bộ kimono đã lỗi thời, rút phích điện ra khỏi ổ trong sự im lặng ẩn chứa tức giận. Nhận ra điều đó, tôi nhanh chóng tóm lấy cái remote và mở TV. Biên tập viên NHK với nụ cười trên môi đã thay thế giọng nói của chị Saya.

  "Sao chổi 1200 năm mới có một lần sẽ tiến gần đến Trái Đất vào tháng tới. Nó có thể nhìn thấy bằng mắt thường trong vài ngày. Các cơ quan nghiên cứu trên toàn thế giới, kể cả JAXA, đang tiến hành thực hiện quan sát thiên thể của thế kỷ này".

  Hiện lên trên màn hình là dòng chữ: "Sao chổi Tiamat: có thể nhìn thấy bằng mắt thường trong vòng một tháng nữa" và bức hình mờ của sao chổi. Chúng tôi cũng không nói gì nữa, chỉ còn tiếng va chạm bát đũa, tiếng gì đó như lời thầm thì lén lút trao đổi trong lớp học pha trộn với giọng BTV của đài NHK.

  "Bỏ qua hết và làm lại tất cả có được không?"- Yotsuha đột ngột yêu cầu.
 
  "Đây là chuyện của người lớn!" Tôi đáp trả lại. Đúng vậy, đây là chuyện của người lớn. Bầu cử thị trưởng ư? Đừng nhắc tới chuyện tào lao đó nữa.

  Pii - hyororo. Ở nơi xa xôi nào đó, sáo diều đen phát ra tiếng uể oải.

  "Cháu đi đây!" Yotsuha và tôi đồng thanh chào bà rồi đi học.́
̣

̣

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net