Chương IV

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

CHƯƠNG IV: ĐỐN TIM NỮ SINH

  Sau lời gọi của Hoàng Tuấn Kiên, Diệp Lâm Anh không thể ngủ thêm được nữa. Cô tất tả vệ sịnh cá nhân thay đồng phục rồi chạy xuống nhà. Diệp Ứng Hòa và Hoàng Tuấn Kiên đã ngồi vào bàn ăn. Lâm Anh khó hiểu, nhìn đồng hồ, cô tròn mắt. Quỷ thần ơi, mới 6h45'. Diệp Lâm Anh nổi tiếng sâu ngủ, không bao giờ dậy trước 7h, vậy mà hôm nay cô đã dậy sớm 15 phút. Lâm Anh nghiến răng, tất cả đều tại Hoàng Tuấn Kiên đã khiến cô mats toi 15 phút cuộc đời để ngủ tiếp. Đúng là kẻ thù dai!!!

Lâm Anh hậm hực vứt cặp sách sang một bên

- Bố, sao hôm nay gọi con sớm thế?

 Diệp Ứng Hòa đang nhâm nhi cốc cà phề, nghe Lâm Anh nói xong, ông ho sặc sụa:

- Cô tương ai cũng là sâu ngủ như cô chắc!

 Lâm Anh trề môi, cúi đầu ăn sang. Diệp Ứng Hòa nghĩ ngợi rồi nói:

- Đúng rồi! Lát nữa tiểu Anh đi cùng Tuấn Kiên đến trường nhé! Đang giờ cao điểm, xe cộ đi lại tấp nập, con đi cùng Tuấn Kiên, bố yên tâm hơn.

 “Khụ…khụ” Lần này tới lượt Lâm Anh bị sặc. Mặt cô méo xẹo, liếc mắt sang Hoàng Tuấn Kiên. Nãy giờ anh không lên tiếng, mắt chăm chú nhìn vào điện thoại, một tay cầm ly cà phê đã uống được hơn nửa, dáng vẻ anh nho nhã, quyến rũ đến lạ thường. Nhưng Lâm Anh chẳng them quan tâm đến điều đó. Kể từ ngày hôm qua trở đi, cuộc đời cô nghiễm nhiên tồn tại ba chữ Hoàng Tuấn Kiên, hận không để đâu hết, ghét cay ghét đắng. Nhưng căn bản cô không đủ khả năng để đối phó với tên đại ma vương kia, nhà tư bản đội lốt giáo viên ức hiếp học sinh.

- Bố ơi, không cần đâu ạ! Lát nữa con sẽ rủ Thẩm Đan Vi đi cùng.

- Đan Vi hử? Con bé vừa qua đây, bố nói con đã có người hộ tống đi học rồi!

 Oành! Sét đánh trúng tay! Mặt Lâm Anh tối sầm. Thế là xong, lát nữa tới lớp cô nàng Thẩm Đan Vi sẽ tra khảo cô tới cùng.

- Bố, con bảo không cần mà! Bố xem con gái bố đã bao giờ bị bắt nạt chưa? – Lâm Anh mếu máo, khóc không ra nước mắt.

- Đi thôi! – Đang trong tình thế này, đột nhiên Hoàng Tuấn Kiên đứng dậy, khẩu khsi đầy dứt khoát.

 Lâm Anh nắm chặt hai bàn tay “Tôi việc gì phải nghe lời anh chứ?”

Thấy Lâm Anh cứng đầu vẫn ngồi im một chỗ. Hoàng Tuấn Kiên nói:

- Bây giờ đã là 7h, em không đi, chắc chắn sẽ muộn học. Mà em phải biết giáo viên đi muộn không sao, còn học sinh đi muộn? Em chuẩn bị uống trà đắng cùng thầy giám thị đi!

 Diệp lâm Anh đầu hang rồi! Cô miễn cưỡng đứng dậy, đi cùng Hoàng Tuấn Kiên. Kì thực cô muốn đem luộc chín anh ta quá!

- Chúng ta sẽ tới trường bằng gì? – Cô uể oải hỏi.

- Phương tiện công cộng… - Hoàng Tuấn Kiên đáp

 Xe bus? Tại sao lại là xe bus. Anh ta có biết cái giờ này xe bus đông đến mức nghẹt thở không?

- Nếu thế thì anh đi một mình đi, tôi không muốn làm trái cây ép khô! – Lâm Anh khoanh tay trước ngực, hất hàm nói:

 Tuấn Kiên nhíu mày:

- Thế bình thường em đi học bằng gì? Ở nhà tôi đâu thấy có xe đạp?

- Đi bộ! – Lâm Anh thản nhiên đáp.

- Hả? – Hoàng Tuấn Kiên kinh ngạc, tưởng mình nghe lầm.

 Diệp Lâm Anh giải thích:

- Từ nhà đến trường cách có 4km, không bao giờ có chuyện tôi đi học sớm. Khi đi học muộn, chân cứ như vừa gắn động cơ tên lửa, chạy vèo tới trường, không chết được đâu!

 Nếu có cuộc thi đi bộ. Lâm Anh mà tham gia, chắc chắn cô sẽ giành quán quân. Một người mà cả tuần đi học muộn đều gắn tên lửa ở chân, bảo sao không thắng -_-

- Cuối cùng chúng ta đi bằng xe bus à? – Diệp Lâm Anh ngước nhìn Hoàng Tuấn Kiên, e dè hỏi. Có thể coi đây là lần thứ hai cô nhìn thẳng vào mắt anh, kể từ sau cuộc đụng độ kinh điển vào hôm qua.

- Nếu em muốn! – Anh trầm ngâm đáp.

 Lâm Anh chưng hửng. Tính tình con người này hơi kì quặc. Có Có lẽ tại do học hành nhiều quá ư?

- Đương nhiên là không bao giờ tôi muốn. Xe bus vừa đông, vừa chật, người với người xô đẩy nhau. Tôi muốn béo còn chẳng được, lên xe bus chắc sụt cân mất! Vả lại, nhỡ đâu trên xe có tên biến nào thì sao? Toàn kẻ biến thái không đáng để yêu! – Diệp Lâm Anh dài giọng ca thán.

 Hoàng Tuấn Kiên lắng nghe cô nói nãy giờ. Đến khi cô nói xong, anh mới lên tiếng:

- Em đứng đây, đợi tôi một chút!

 Lâm Anh ngơ ngác không hiểu gì. Khoảng 5 phút sau, một chiếc BMW đỗ ngay trước mặt cô. Người bên trong mở cửa kính, cất giọng nhàn nhạt:

- Em lên xe đi!

 Lâm Anh luống cuống mở cửa xe, ngồi vào ghế phụ. Cô ngắm nghía chiếc xe mà không khỏi trầm trồ ca ngợi. Đúng là nhà tư bản đội lốt giáo viên có khác.

- Anh có xe sao lúc tôi hỏi còn bảo đi phương tiện công cộng? – Cô trách móc. Nhìn xe thôi cũng biết gia thế của Hoàng Tuấn Kiên khủng đến mức nào rồi! Nhưng Lâm Anh vẫn có chút thắc mắc, Hoàng Tuấn Kiên thuộc hạng nhà giàu, sao còn đi ở nhà cô làm gì?

 Hoàng Tuấn Kiên trả lời rất bình thản:

- Tôi đâu bảo thế?

- Thì chính anh bảo 4 từ “Phương tiện công cộng” còn gì? – Lâm Anh ngay lập tực phản bác lại.

 Anh mỉm cười, hắng giọng:

- Lúc đó tôi chưa nói xong thì em đã cắt ngang. Ý tôi là “Phương tiện công cộng đi giờ này rất nguy hiểm, tôi có xe riêng”

 Lâm Anh “…” Nếu anh không nói đứt quãng, làm sao cô cắt ngang được? Đồ đáng chết, đại ma vương -_-

 Lâm Anh nhanh chóng chuyển chủ đề:

- Nhà anh chắc làm ăn buôn bán lớn lắm nhỉ? Xe đẹp thế này cơ mà!

 Hoàng Tuấn Kiên ngay lập tức quay sang cô, ánh mắt hơi thăm dò rồi cũng trả lời cô:

- Bình thường thôi!

 (Tác giả: vâng, bình thường lắm, tập đoàn nhà anh “chỉ có khoảng” mấy trăm chi nhánh trên toàn cầu thôi! Khiêm tốn quá mức >.<)

- Sao em lại có hứng thú với chuyện này?

- Tại nhìn cái xe đẹp quá, chắc đắt lắm nhỉ?

- Có gì đâu! Hơn 2 tỷ thôi! – Hoàng Tuấn Kiên hờ hững đáp

 Diệp Lâm Anh nghe xong tý rớt cằm. May mắn là cô không ngửa cô lên uống nước, nếu không nhất định cô sẽ phun thẳng vào mặt Hoàng Tuấn Kiên. Hai tỷ mà anh ta nói cứ như 20 k ý. Eyyyy, đúng là nhà tư bản coi tiền như rác.

- Anh đừng có giở giọng khiêm tốn ở đây, tôi biết nhà anh rất giàu mà! – Lâm Anh trề môi, phẩy phẩy tay. Cô vẫn bị ám ảnh bởi con số 2 tỷ, không ngờ mình đang ngồi trên chiếc xe đáng giá 2 tỷ đó

 Hoàng Tuấn Kiên bật cười:

- Nếu tôi nói trả góp, em có tin không?

- Không bao giờ tin! – Cô thẳng thẳn nói.

 Sau này, Hoàng Tuấn Kiên cho cô biết. Từ lúc anh tốt nghiệp Đại học xong, anh luôn tự trả chi phí và sống độc lập. Cho dù nhà giàu tới mức dư giả 100 tỷ anh cũng không lấy 1 đồng, kế cả khi mu axe. Sự thực đúng là anh đã mua trả góp nhưng chỉ mất 6 tháng đã trả hết. Có thể coi anh là người kiếm tiền rất dễ.

***

 Hoàng Tuấn Kiên dừng xe tại địa điểm cách trường học hơn 500m. Diệp Lâm Anh tròn mắt ngạc nhiên:

- Tại sao lại dừng ở đây?

- Cứ coi như chúng ta đi xe bus đến trường! – Hoàng Tuấn Kiên đưa tay gõ vài nhịp trên vô lăng, từ tốn nói.

- Tai sao? – Lâm Anh vẫn không hiểu, ngơ ngác hỏi lại.

 Hoàng Tuấn Kiên định nói gì nhưng lại thôi. Anh nhìn thẳng vào mắt Lâm Anh, coi như câu trả lời. Cuối cùng Lâm Anh cũng hiểu ra, cô nhún vai:

- Anh không cho mọi người trong trường biết nhà anh giàu đến mức nào chứ gì? Thôi được rồi, anh cứ đóng vai thầy giáo nghèo đi, tôi sẽ không nói gì đâu. Nhưng ít nhất anh cũng phải đưa tôic hút tiền cát xê làm diễn viên giấu sự thật cho anh chứ nhỉ? Tôi nghĩ…

 Lâm Anh chưa nói hết câu thì chợt im bặt. Không biết tên đại ma vương chết tiệt này kề sát mặt cô từ lúc nào. Ánh mắt Hoàng Tuấn Kiên đầy cảnh cáo, trông cứ như muốn ăn tươi nuốt sống cô vậy? Chẳng lẽ nói thật lòng mình cũng là sai sao? Rõ ràng anh ta cậy mình là giáo viên để có cớ bắt nạt cô.

- Em vừa nói gì, tôi không nghe rõ, nói lại xem nào?  - Hoàng Tuấn Kiên cất giọng lạnh lùng, ánh mắt sặc mùi nguy hiểm

 Diệp Lâm Anh nuốt nước bọt, vội trấn an lại tinh thần. Phải bình tĩnh, anh ta mới dọa nạt một tý mà đã sợ xanh mắt mèo rồi ư? Không thể để cho tên đại ma vương đó đắc thắng được. Nuốt nước bọt lần nữa, Lâm Anh cố làm giọng thản nhiên, khinh khỉnh nhìn đối phương:

- Tôi không điên mà nói lại lần nữa. Chắc tôi nói xong anh sẽ đưa tôi đày ra hoang đảo chứ gì? Hay cho tôi trượt tốt nghiệp môn tiếng anh? Anh thật đúng là ki bo, tiền cát – xê của tôi chỉ đáng bằng 1/100 phần tiền của anh thôi, gì mà không chịu cho. Xí!!!

 Hôm nay, Diệp Lâm Anh ăn phải gan hùm nên mới có đủ dũng khí nói vậy. Cô phải trả thù Hoàng Tuấn Kiên!!! Từ hôm qua đến giờ anh ta đã chọc tức cô rất nhiều lần, bây giờ cô phải lấy lại chút phong độ đã mất chứ?

 Hoàng Tuấn Kiên nhếch miệng cười:

- Em muốn nhận cát – xê chứ gì? OK. Nhưng để xem khả năng diễn xuất của em tới đâu đã, cô học trò nhỏ ạ!

 Anh vừa nói vừa xoa đầu cô.

 Diệp Lâm Anh ngớ người. Tình huống này không có nằm trong đầu cô L. Tưởng Hoàng Tuấn Kiên “thưởng thức” mấy câu nói của cô xong sẽ tức điêm lên ai ngờ lại bình thản không thể bình thản hơn. Con người có tính tự chủ thật đáng khâm phục (đến muốn ghét). Hơn nữa, nãy giờ anh ta cúi xuống sát mặt cô khiến cô tưởng anh ta lại định giở thủ đoạn giống hôm qua, không ngờ lại đi cốc đầu cô. Đúng là tên đại ma vương, đã ki bo lại càng biến thái.

- Xuống xe thôi! – Hoàng Tuấn Kiên điềm đạm nói.

 Lâm Anh bước ra khỏi chiếc xe đắt tiền đó, cô không ngần ngại đóng cửa xe thật mạnh. Kệ đi, xe anh ta có hỏng cũng thừa tiền mu axe mới, không bần tiện đến mức bắt kẻ chưa có thu nhập cá nhân nhưu cô đền đâu.

 Hoàng Tuấn Kiên gọi điện cho ai đó xong đi lên cùng với Lâm Anh. Đây là lần thứ n Lâm Anh tỏ ra ngạc nhiên. Cô ngoái lại nhìn, chiếc BMW vẫn đỗ bên lề đường.

- Anh muốn tạo công ăn việc làm cho cảnh sát giao thong sao? Đỗ xe ở vệ đường thể nào cũng bị phạt cho xem!

- Chẳng phải em nói tôi nhiều tiền sao? Thôi thì đóng chút tiền bạc bỏ vào ngân quĩ nhà nước cũng không sao! – Anh dửng dưng đáp.

 Hoàng Tuấn Kiên, coi như anh có bản lĩnh -_-

 Được một lúc, Lâm Anh nhanh chóng chuyển chủ đề:

- Tôi thấy chúng ta không nên đi cùng nhau, nhiều người sẽ hiểu lầm! Một là tôi đi trước, hai là tôi đi trước…

 Anh cắt ngang:

- Ba là chúng ta cùng đi!

- Không có sự lựa chọn thứ 3!

 Ngay lập tức, Hoàng Tuấn Kiên đáp lại:

- Chúng ta đâu có quan hệ bất chính gì đâu mà phả sợ. Thầy giáo và học sinh đi cùng nhau, chẳng lẽ lần đầu tiên họ trông thấy sao? Coi như chúng ta trùng hợp đi trên xe bus. Diễn hẳn hoi thì mới mong nhận được cát – xê đấy!

 Diệp Lâm Anh “…” Hoàng Tuấn Kiên, thật thà quá cũng là một cái tội. Và thật thà không đúng lúc còn chết hơn! (ám chỉ vế trước câu nói của anh, còn về sau, lừa dối rõ rang luôn J))

***

 Từ lúc cả hai người đặt chân vào trường đã có bao ánh mắt kì quái nhìn vào họ. Lâm Anh xấu hổ tới mức không dám ngẩng cao đầu. Đấy, cô nói có sai đâu vậy mà cái tên đại ma vương kia cứ thích cãi cô. Giờ thì muộn rồi, không thể cứu vãn được nữa.

 Hoàng Tuấn Kiên đi tới đâu, học sinh chào tới đó. Anh ta mỉm cười, gật đầu. Ờ, cũng phải công nhận anh ta cười rất đẹp, làm mấy cô nữ sinh ngây người. Diệp Lâm Anh đi bên cạnh không khác gì người thừ. Bao uất ức kết tụ lại, cô hít thật sâu, cố trôi đi cục tức. Lâm Anh nở nụ cười giả tạo thật tươi:

- Dạ thầy Hoàng, em xin phép lên lớp trước, tạm biệt thầy!

 Hoàng Tuấn Kiên gật đầu. Chỉ chờ có thế Diệp Lâm Anh lao nhanh về phía lớp. Thực sự nghĩ lại mấy cái câu dịu dàng nhẹ nhàng mình vừa nói, Lâm Anh chỉ muốn cắn đứt lưỡi mình. Xin thề 17,5 năm sống trên cuộc đời chưa bao giờ cô nhẹ giọng, lời lẽ xu nịnh như thế với ai, kể cả với bố cô. Tên đại ma vương đó thật đáng chết, cô nguyền rủa anh ta xuống địa ngục sẽ bị mổ bụng phanh thây, nhúng vào dầu sôi biển lửa, ném xuống 19 tầng địa ngục cho tan thành trăm mảnh.

 (Ẹc, bà chị này tưởng tượng hơi ghê >.<)

 Diệp Lâm Anh bước vào lớp trước bao nhiêu con mắt ngơ ngác của cư dân 12A1. Cậu bạn nam nổi tiếng ba hoa chích chòe tay cầm suất ăn sang nhìn thấy Lâm Anh vội há hốc mồm, đồ ăn rơi hết xuống đất. Cậu ta chạy tới chỗ Lâm Anh, nhìn cô từ trên xuống dưới, ngó trước ngó sau, cuối cùng để tay đặt lên trán cô, thốt lên:

- Đội trưởng ban đi muộn, Diệp Lâm Anh. Hôm nay rõ rang trờ không nắng không mưa, không bão bùng sấm chớp, não cậu cũng không bị ẩm ic. Hay cậu bị trúng gió nên mới đi học sớm?

 Lâm Anh gạt tay cậu tar a, lừ mắt nhìn một cái:

- Đại tỷ tỷ, cậu bị trúng gió thì có!

 Anh chàng đó…à không, thím đó được mệnh danh là Đại tỷ tỷ, là con trai mà đổng đảnh y như con gái. Đến những cô gái 100% như Lâm Anh và Đan Vi còn thẩy rùng mình trước tính cách của cậu ta, con trai gì mà suốt ngày mang cái dũa móng tay ra tỉ mỉ cẩn thận chăm sóc bàn tay của mình.

 Thẩ

m Đan Vi cũng đến chỗ Lâm Anh đang đứng, hất hàm với thím Đại tỷ tỷ kia, hai người này trước giờ có xích mích rất lớn với nhau, nhìn mặt nhau đã không thể ưa nổi

- Đại tỷ tỷ hai – files, việc của Lâm Anh lien quan gì đến cậu. Đồ lo chuyện bao đồng. Hứ!!!

 Đại tỷ tỷ trợn tròn mắt, bĩu môi nhìn Đan Vi, rồi ngúng nguẩy đi ra khỏi lớp.

 Đan Vi kéo Lâm Anh về chỗ ngồi. Cô nàng nhìn Lâm Anh đầy hàm ý, bộ mặt hý hửng hết chỗ nói:

- Nè, chúngta là bạn bè bao nhiêu năm rồi mà cậu có bạn trai lại không cho tớ biết. Thế nào, chàng trai đó đẹp không, bao nhiêu tuổi, học trường nào, cao trên mét 8 không, da trắng hay bánh mật? Lạnh lùng hay ngọt ngào? Hai người quen nhau lâu chưa?

 Lâm Anh ong hết cả đầu. Đan Vi đúng là người thừa hơi nói dài, nói liền một mạch bao nhiêu câu nghi vấn, làm sao cô trả lời hết. Lâm Anh hét:

- STOP! Nghe tớ giải thích! – Chắc chắn bố cô đã nói linh tinh gì đó khiến Đan Vi hiểu lầm nghiêm trọng đến mức độ này.

- Cậu là bị cáo, giải thích cũng vô lý. Nào, hãy thành thật khai báo anh chàng đó là ai? Và theo như chúng ta đã thỏa thuẩn ai có bạn trai thì phải để anh ta mời đi ăn! Bảo chàng trai của cậu cẩn thận ví tiền đê! – Thẩm Đan Vi nhếch môi cười giảo hoạt.

 Diệp Lâm Anh mặt méo xẹo. Cô nàng này chả để cô nói gì cả. Bạn trai gì chứ, cô bị ép phải đi cùng tên đại ma vương kia mờ!

- Vi Vi, nghe này, tớ còn chưa có mảnh tình vắt vai nào nhé! Thực ra hôm nay tớ gặp vận xui…

 Lâm Anh rầu rĩ định kể lại đúng y như kịch bản do cô và Hoàng Tuấn Kiên nghĩ ra thì…

- Diệp Lâm Anh, cậu nói đi, tại sao cậu và thầy Hoàng đi cùng nhau?

- Hai người có quan hệ gì?

- Thầy mới về trường hôm qua mà hôm nay đã đi cùng cậu, rốt cuộc thế nào?

- Cậu với thầy là anh em hả?

- Ơ hay, một người họ Hoàng, một người họ Diệp, anh em cái đầu cậu ý!

- Anh em xa khác họ có gì lạ đâu?

 Bla…Bla

 Mấy chục đứa con gái quay lấy bàn của Lâm Anh, liên tiếp đặt câu hỏi cho cô. Lâm Anh rầu rĩ ôm đầu, mong ước có một cái lỗ nẻ nào đó ngay dưới chân để mà chui xuống, trốn đám con gái kia. Cô chắp hai tay, giọng tiu nghỉu:

- Em cầu xin các chị tha cho em. Để em hai chữ bình yên. Có mỗi chuyện tình cờ gặp thầy Hoàng trên xe buýt thôi mà phô tạc ra đủ thể loại khác nhau.

 Trong lòng Diệp Lâm Anh thầm nguyền rủa chửi bới Hoàng Tuấn Kiên “Tên xấu xa, đại ma vương chết tiệt, anh thấy mắt lưỡi thị phi của thiên hạ chưa? Tôi đã kêu thế nào rồi, giờ người ta chĩa mũi nhọn vào tôi kia kìa! Tôi căm thù anh tới tận xương tủy!!!”

 Thâm Đan Vi biết được sự thật còn bàng hoàng sửng sốt, không tin vào những gì tai mình vừa nghe.

- Tiểu Anh, thật à? – Giọng Vi Vi hơi run run – Nhưng bố cậu…

 Diệp Lâm Anh biết Vi Vi định nói gì, cô ngay lập tức cắt ngang:

- Chỉ là tớ tình cờ gặp thầy Hoàng trên xe buýt thôi mà, có một vài từ ngữ khó nhân tiện hỏi thầy luôn – Lâm Anh bí mật nháy mắt, ra hiệu cho Vi Vi mà không để ai biết.

 Vi Vi hiểu ý, không hỏi them gì nữa nhưng ánh mắt nhìn Lâm Anh như kiểu “chốc tra hỏi tiếp”. Lâm Anh cười khổ, từ khi Hoàng Tuấn Kiên xuất hiện, chả lúc nào cô được yên thân.

***

 Tiết 1, tiết 2 trôi qua. Tiết thứ 3 của Hoàng Tuấn Kiên. Diệp Lâm Anh tiu nghỉu, suốt ngày phải nhìn mặt anh ta, không thể ưa nổi. Đã vậy, Thẩm Đan Vi còn hỏi cô liên tục quan hệ giữa cô và Hoàng Tuấn Kiên, nói bằng miệng không tra khảo được gì, Vi Vi lại viết vào giấy vàng, dán chi chít ở mặt vở của Lâm Anh. Cô tức không nói lên lời.

 Hoàng Tuấn Kiên bước vào lớp mang theo vẻ quyến rũ rất khó nắm bắt. Cả lớp im lặng như tờ, mấy cô nữ sinh mê mẩn ngắm anh. Trái lại thì Diệp Lâm Anh lại nhìn thầy giáo bằng ánh mắt giết người. Đương nhiên Hoàng Tuấn Kiên đã nhìn thấy, anh cố tình liếc mắt qua cô, mỉm cười:

- Chúng ta bắt đầu bài học nào!

 Lời nói rất có trọng lương. Ngay lập tức tất cả lớp mở sách vờ ngay ngắn trước mặt. Diệp Lâm Anh thở dài. Chẳng lẽ có sắc đẹp cũng giúp ích cho nền giáo dục nước nhà sao? Nếu trước mặt mấy người kia không phỉa Hoàng Tuấn Kiên mà là một con cóc ghẻ nào đó thì chắc chả có sự nghiêm túc này đâu. Nhất là mấy nàng nữ sinh ngắm trai là chính.

- Chúng ta bắt đầu với UNIT 1: HOME LIFE phần A. Reading. Và từ câu sau trở đi tôi sẽ không sử dụng tiếng Việt nữa, trong tiết tiếng Anh chỉ nói 1 thứ tiếng. OK? – Giọng Hoàng Tuấn Kiên vang lên đều đều, cả lớp nhất trí bằng những cái gật đầu

 Lúc này Thâm Đan Vi lại tiếp tục tra tấn lỗ tai Lâm Anh:

- Cậu mà không nói tớ hỏi thầy Hoàng đấy!

- Thách kẹo cậu dám nói – Lâm Anh hờ hững đáp.

- Không phải thách, nhìn thầy Hoàng dễ tính thế cơ mà! – Đan Vi lè lưỡi như muốn true tức Lâm Anh, rồi sau đó, cô nàng chống tay lên bàn, mặt có hơi buồn buồn – Chán nhờ, tưởng cậu có bạn trai ai ngờ không phải. Làm tớ hý hửng nhịn ăn sáng để tý được khao trà sữa. Ôi cái bụng đáng thương của tôi!

 Lâm Anh làm mặt quỷ, cười tươi:

- Cứ tưởng bở nhiều, đáng đời cậu!

 Lâm Anh mải cười, không để ý ai đó đứng sau lưng mình:

- Diep Lam Anh, can you answer my questions? (Diệp Lâm Anh, em có thể trả lời câu hỏi của tôi?)

 Lâm Anh giật bắn mình, cô quay đầu lại. Tên đại ma vương đó đứng ngay sau cô, Lâm Anh hùng hồn đứng dậy:

- Yes, teacher!

- OK. The first: Verb in English are divided into several categories? (Được rồi, câu thứ nhất: Động từ trong tiếng Anh được chia làm mấy loại?)

 Câu hỏi này có thể đánh gục cô sao? Những điều này ông bố Diệp Ứng Hòa của cô nhắc đi nhắc lại đến lần thứ 1 vạn rồi, cô mà quên có lẽ ông sẽ đánh gãy chân cô rồi đuổi ra khỏi nhà mất!

- Thưa thầy, động từ trong tiếng anh được phân làm hai loại: Special verb, trong loại này được chia tiếp thành hai loại nữa gồm Auxiliary verb (do, have, be) và Modal verb (must, can, may,…). Và loại này thứ hai là Ordinary verb, trong loại này cũng được chia làm hai loại: Regular verb (open. Close,..) và Irregular verb (run, write, speak,…) – Lâm Anh trả lời trôi chảy, không ngấp ngứng một chỗ nào.

 Hoàng Tuấn Kiên nhìn cô, miệng hơi cười:

- Very good but request translated into English! (Rất tốt nhưng cần phải nói bằng Tiếng Anh) Again (Hãy nói lại)

 Diệp Lâm Anh nén tức. Đồ biến thái, sao lúc nãy không bảo cô nói bằng tiếng Anh luôn, đúng là chỉ giỏi chơi khăm cô. Lâm Anh uất ức nói lại bằng tiếng Anh.

- OK, the second: translated from Vietnamese word “Constraint” (Được rồi, câu thứ hai, hãy dịch từ Constraint ra nghĩa Tiếng Việt)

 Diệp Lâm Anh không mất nhiều thời gian, cô trả lời luôn:

- Constraint: sự bắt ép, cưỡng ép, the same compulsion! But we studying Unit 1 now, not Unit 4 (Nhưng bây giờ chúng ta đang học Unit 1 chứ không phải Unit 4)

 Lâm Anh nhìn Hoàng Tuấn Kiên, rất đắc thắng. Cả lớp yên lặng theo dõi cuộc chiến đầy căng thẳng giữa thầy và trò. Nhưng Hoàng Tuấn Kiên rất bình thản, đôi mắt để lộ ý cười:

- You said you was a genius. I just want to challenge you a little bit. (Bạn nói bạn là một thiên tài. Tôi chỉ muốn thử thách bạn một chút thôi!)

 Diệp Lâm Anh ức chế tới mức không thể thốt lên được lời nào. Anh ta rõ ràng luôn tìm cơ hội chơi khăm cô. Thật biến

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net