02

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vương Gia Nhĩ mắc chứng *lưỡi mèo. Kim Hữu Khiêm đã biết chuyện này từ năm 13 tuổi. Cậu cảm thấy tự hào vì đã biết được chuyện này sớm hơn anh trai mình tận 10 năm.

Giai đoạn dậy thì của Hữu Khiêm ngày đó có chút tách biệt với các bạn đồng trang lứa, chiều cao của cậu hoàn toàn vượt trội chỉ sau một đêm, nhưng cậu vẫn là một đứa nhóc nhút nhát và sống nội tâm nên hay bị bọn đầu gấu trong trường bắt nạt.

Vào thời điểm đó, Vương Gia Nhĩ, bạn thân của anh trai cậu đã xuất hiện như một siêu anh hùng từ trên trời bay xuống và bước vào cuộc đời Kim Hữu Khiêm. Anh đã tập luyện rất nhiều để có được những múi cơ săn chắc đẹp đẽ, một ngày nọ Gia Nhĩ chạy tới trước mặt bọn bắt nạt cậu và cởi áo ra, để lộ quả cơ bắp khổng lồ. Bọn đầu gấu nhìn anh đầy sợ hãi, chúng khóc lóc xin lỗi và co giò bỏ chạy. Khi chuông hết tiết reo lên, trái với khí thế mạnh mẽ dữ tợn lúc nãy, anh ân cần nắm tay, dắt cậu ra hàng kem và mua kem cho cậu.

Khi Phác Trân Vinh còn nhỏ, anh đã sớm được một ekip tìm kiếm diễn viên nhìn trúng, khoảng thời gian sau anh liên tục bận rộn với việc đóng phim nên thường không về nhà. Trong thế giới của Hữu Khiêm bấy giờ, ngoại trừ đống bài tập về nhà đầy un thì chỉ có bóng dáng của người con trai với nụ cười tỏa nắng kia, và cả hương kem ngọt luôn quẩn quanh trên người anh nữa.

Cậu dần dần trở thành cái đuôi nhỏ của Vương Gia Nhĩ. Thậm chí khi anh đã tốt nghiệp khỏi trường, Hữu Khiêm vẫn luôn thích bám theo sau anh. Kể cả khi Gia Nhĩ đang băn khoăn về một khởi đầu mới, chiếc đuôi nhỏ đằng sau đã cao vượt anh cả nửa cái đầu tự khi nào.

Nhưng Vương Gia Nhĩ thật sự rất bận, có lẽ cùng thời điểm khi Hữu Khiêm vào năm nhất đại học, anh quyết định khăn gói ra nước ngoài để lập nghiệp. Mỗi tháng trôi qua với Hữu Khiêm đều thật khó khăn vì không thể thường xuyên gặp anh được nữa, và với Vương Gia Nhĩ cũng vậy, vì không thể gặp được Phác Trân Vinh nữa.

Kim Hữu Khiêm thật sự không thể ngừng nghĩ về Vương Gia Nhĩ dù có đang ngồi trên giảng đường nghe bài. Mỗi ngày cậu đều gọi điện cho anh, hỏi anh đang làm gì đó? Anh ăn cơm chưa? Anh có nhớ em không? Và dẫu cho Gia Nhĩ có đáp lại cậu hay không, Hữu Khiêm vẫn sẽ tiếp tục lải nhải về đủ chuyện trên đời, dù sao thì, em cũng nhớ anh lắm.

Hữu Khiêm luôn để điện thoại cạnh gối đầu khi đi ngủ, bởi cậu rất thích cảm giác an yên trong tâm trí mỗi khi chất giọng khói mỏng của anh vang lên qua điện thoại.

Vương Gia Nhĩ rất nuông chiều cậu, bây giờ nghĩ lại thì có lẽ do cậu có cùng huyết thống với Phác Trân Vinh nên anh mới đặc biệt đối tốt với cậu như vậy. Cả hai thường thức tám chuyện với nhau từ tối muộn cho đến sáng sớm, dù họ thậm chí còn chả biết mình đang luyên thuyên về cái gì. Hậu quả khi hóa đơn điện thoại được gửi đến, hai anh em liền bị Phác Trân Vinh lôi đầu ra giáo huấn một thời gian dài.

Trong suốt thời thanh xuân, bạn bè xung quanh cậu ai cũng có mối tình cho riêng mình. Trong lúc quẩy tiệc hay khi đang hát karaoke họ cũng đều có thể tranh cãi về việc nên giới thiệu cho Hữu Khiêm một cô gái như thế nào đây, nhưng cậu chỉ ngồi đó, đỏ mặt và từ chối. Họ nghĩ trong lòng cậu đã có người rồi.

Trong khi làm việc ở nước ngoài, Vương Gia Nhĩ luôn dành thời gian để trở về. Mỗi khi anh về, cậu sẽ không quên kéo anh đi dạo một vòng thành phố và ôn lại chuyện xưa, và hầu hết đều là những câu chuyện khi anh không có ở đây. Qua một thời gian, Kim Hữu Khiêm mỗi ngày đều mong ngóng được về nhà thật nhanh.

Hôm đó, vì để bạn cùng phòng chịu giúp cậu cúp học một buổi, Hữu Khiêm đã chơi lớn khao bạn cả một bữa ăn thịnh soạn sau đó liền nhanh chóng bắt taxi về nhà. Mặt trời hôm nay rất đẹp, ánh nắng hắt qua cửa kính xe còn tỏa ra quầng sáng ấm áp như khói sương. Kim Hữu Khiêm thực muốn mau mau được nhìn thấy nụ cười rạng rỡ của người ấy và nói với anh rằng, em nhớ anh nhiều lắm.

Vẫn là con đường vào nhà quen thuộc, sau khi đặt chìa khóa lên kệ, Hữu Khiêm thấy cửa phòng khách đang hé mở, cậu chậm rãi bước tới đẩy ra, ánh mắt lần theo từng mảnh áo quần rải rác dưới sàn nhà, đi lên lầu và dừng lại ở đống bừa bộn qua khe cửa phòng ngủ của anh trai mình. Trong phòng, Vương Gia Nhĩ đang bị Phác Trân Vinh hung hăng đè lên kệ sách, trút bỏ hết quần áo trên người. Chứng kiến nụ hôn mãnh liệt họ trao cho nhau, tầm nhìn của Hữu Khiêm bỗng nhòe đi, có nước mơ hồ giàn dụa ở khóe mắt khiến con tim cậu run lên.

Hữu Khiêm lặng lẽ tránh đi, ở một góc nào đó trong trái tim cậu, một bức tường vững chãi bỗng sụp đổ vỡ vụn, cậu cảm thấy khó thở. Cuối cùng, cậu bước xuống lầu, thuận tay ném hộp dâu tây mới mua vào thùng rác dưới chân cầu thang.

Lúc đó Kim Hữu Khiêm nhận ra, tại sao anh lại đối tốt với cậu đến vậy, tại sao anh luôn chịu khó cất công việc sang bên và chạy tới nhà cậu? Anh luôn đáp rằng, bởi vì anh sợ Hữu Khiêm-mi lại bị bắt nạt, đúng là thế thật, đã từng đúng là thế thật. Hoặc chỉ đơn giản là một cái cớ thay cho câu, anh rất nhớ Phác Trân Vinh, anh chỉ mong ngóng được gặp anh ấy.

*Tui ko tìm được info về chứng lưỡi mèo nhưng có thể hiểu là một chứng sợ bị nóng lưỡi, vòm miệng dễ bị tổn thương khi tiếp xúc với nhiệt độ cao

TBC

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net