Chương 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


7 năm sau

Nếu hỏi bất kỳ ai trên đường, sẽ rất ít, ít đến đáng tự hào khi thống kê số lượng người không biết về cái tên Yuna Choi. Tựa như Yuna Choi biết hết tất cả các loại đồ ăn vặt trên phố XX , không chừa đến một nhúm giá xào tỏi của quán ăn tồi tàn nhất. Mà đã là phố XX thì làm gì có quán ăn nào tồi tàn, nói là giá xào tỏi đơn giản, nhưng mấy người không sành ăn mới nghĩ đó chỉ là loại giá tỏi bình thường. Đến loại quán tồn tàn nhất cũng đã giống như nhà hàng bốn sao ở ngoài. Giá tỏi ở đây đều được ngâm trong các loại thảo dược quý rồi đem vàng dát mỏng xắt thành từng miếng đem xào chung. Món ăn quy mô nhỏ như vậy, thật ra so với bề ngoài không bắt mắt, khi ăn mấy ai nhận ra mình đang thưởng thức một trong những loại vật chất quý nhất trên hành tinh?

Yuna Choi đột nhiên thấy thèm nhỏ nước miếng, lại được lúc đi ngang qua quán cơm bình dân ngào ngạt mùi đùi gà kho cà ri ở trước mặt, bụng đánh trống liên hồi. Người quản lý bên cạnh không thể không để ý đến biểu hiện đói sắp chết trên mặt Yuna Choi, trên mặt liền mang biểu tình hết cách một hai xông lên phía trước mở đường.

"Xin lỗi, hôm nay thỉnh cầu mọi người đến đây thôi được không? Đại minh tinh của chúng ta hôm nay sức khỏe không được tốt, nếu còn ở trước trời gió, e là sáng mai sẽ không thể đứng dậy khỏi giường"

Yuna Choi cũng làm bộ xoa xoa hai bên thái dương, ra vẻ yếu đuối mệt nhọc cốt yếu chiếm lấy lòng tin của mọi người. Mẹ kiếp, free hug cái con khỉ! Bà đây đứng ở đây ôm từng người một miễn phí chi bằng bỏ tiền ra vào quán nào đó ăn thật ngon cho đỡ mất công phải đứng muốn què chân từ nãy đến giờ. Vừa đói, vừa mệt, vừa phải ngửi mấy mùi nước hoa khó chịu trên người bọn họ thật là nhục hình.

"Biểu tình trên mặt cô không thể hào hứng một chút được sao?"

Người quản lý vừa kéo Yuna Choi vào xe vừa nhắc nhở. Đến khi đã yên vị ở trên xe, Yuna Choi mới xù lông khiến người quản lý không biết nên khóc hay nên cười.

"Thế nào? Còn không phải tại cô hôm đó sử dụng cái miệng thối tha này chót nhận lời tham gia Free Hug thì tôi cũng đâu phải chịu  khổ giữa trời đông rét đậm rét hại âm độ C như thế này?"

Người quản lý vừa lái xe vừa quan sát trên gương chiếu hậu thấy đại minh tinh nhà mình trưng ra bộ mặt rất khó ở, liền dịu giọng hối lỗi.

"Thì là lỗi tại tôi. Nhưng mà cô không thấy cũng tốt sao? Cứ coi như là bản tin đại minh tinh đi làm từ thiện trên các tạp chí nổi tiếng hàng tháng đi. Thôi mà, đừng giận nữa, tôi dẫn cô đi ăn, thế nào?"

Đối với con người thực tế như Yuna Choi, rất cần đồ ăn để tồn tại, đồ ăn là lẽ sống, lẽ tồn tại duy nhất. Thử hỏi làm gì có ai sống xót mà không có đồ ăn chứ? Đó sẽ là đại thảm họa của nhân loại mất. Người quản lý biết được lý lẽ này nên rất cố gắng đem ra hòng xoa dịu tiểu minh tinh bé nhỏ.

"Nếu như cô mời". Yuna Choi dĩ nhiên không thể bỏ qua cơ hội tốt.

"Được được, tôi mời, hôm nay cho dù cô muốn ăn gì tôi cũng sẽ vượt đèo lội suối đem đồ ăn về cho cô"

Yuna Choi hai mắt sáng rỡ, phóng ánh nhìn tin tưởng vào vị quản lý đẹp gái của mình.

"Sườn xào chua ngọt, nem chua rán, đậu hũ kho tương, gà rán rút xương nhớ kèm thêm hai bịch tương ớt, lòng heo xào xả ớt, nhớ bảo họ xào khô chứ đừng cho nước, nước trái cây vị dâu tây"

Yuna Choi đưa tay sờ sờ cằm suy nghĩ, tính toán qua số tiền phải trả, sau khi xác nhận đã đủ khả năng của người quản lý mới dừng lại việc liệt kê món.

Thấy sắc mặt người quản lý hơi méo mó, Yuna Choi mới khoát tay, vẻ mặt như vừa trở thành đấng tối cao cao thượng đưa ra quyết định hòng xoa dịu dân lành.

"Không cần đến phố XX"

Yuna Choi trong lòng thầm ngưỡng mộ bản thân thật hào phóng, chỉ chọn đồ bình dân mà không cần đến phố XX - địa điểm ăn hàng quen thuộc của cô, nếu không người đại diện của cô hôm nay nhất định sẽ rơi rớt vào hoàn cảnh viêm túi trầm trọng.

Vẻ mặt người đại diện ỉu xìu bước xuống xe, còn không quên trách nhiệm mà dặn dò.

"Đề nghị đại tổ tông ngồi yên ở trong xe để tránh gặp những thành phần cuồng nộ, coi chừng bị hói đầu"

Yuna Choi liếc liếc người quản lý, hất tay bảo cô ta đi nhanh một chút.

"Đi nhanh đi, tôi đói lắm rồi"

Sau đó bóng dáng thấp bé nhẹ cân của người quản lý biến mất khỏi tầm mắt của Yuna Choi, hòa vào dòng người tấp nập trong quán cơm bình dân.

Người quản lý của Yuna Choi chính là một bậc nhân tài xuất chúng. Dáng người cao ráo, uy nghiêm, lại rất biết chiều lòng ngôi sao mà mình đang quản lý. Sự nghiệp của Yuna Choi mấy năm nay thành công như vậy cũng là nhờ có sự giúp sức của Kỳ Hiểu Thanh.

Tên là Hiểu Thanh vì thực chất người ta chính là con lai giữa hai dòng máu Hồng Kông và Hàn Quốc. Gọi tên Hồng Kông vì cái tên Hàn của Hiểu Thanh rất rất quê mùa, Ki Seo Tyeong.  dù cảm thấy hơi có lỗi với người mẹ (vốn là người Hồng Kông) đã nghĩ ra cái tên này vô cùng cực khổ nhưng Yuna Choi phải thừa nhận cái tên đó rất buồn cười. Hơn nữa người quản lý mẫu mực này rất để ý sĩ diện, đương nhiên không thể dùng đến cái tên quê mùa như vậy để giao tiếp.

Yuna Choi nhiều lúc nổi hứng, nhất định sẽ bật ra hai chữ Seo Tyeong mà không lường trước hậu quả, lúc đó cũng nhất định sẽ bị ăn ngay chiêu mèo cào của mỹ nhân lai này.

"Thanh Thanh, cô đi tận cả 30 phút rồi, tôi sắp đói chết rồi. Ahhhhhhhh". Yuna Choi cực kỳ bất mãn réo lên qua điện thoại.

"Từ từ, người ta đang chen ra muốn xấp mặt. Cô làm gì mà gấp gáp thế?"

"Nhưng tôi đói, tôi mà chết đói ở đây thì đừng hỏi sao cô lại mất đi nguồn thu nhập hậu hĩnh nhất nhé". Yuna Choi luôn tự cảm thấy bản thân thật tuyệt vời khi trả cho người quản lý mức lương cao nhất trong dàn ngôi sao hot nhất bây giờ.

"Tôi về rồi đây, cô đừng nóng, đừng nóng"

Yuna Choi liếc mắt ra ngoài cửa liền thấy Kỳ Hiểu Thanh tay xách nách mang một đống đồ đi về phía này, không chút do dự giúp người quản lý mở cửa xe ô tô.

"Ăn đi đồ con lợn, sức ăn không bao nhiêu mà cứ nhất định món nào cũng phải thử. Đúng là tầm vóc súc sinh". Hiểu Thanh dùng từ tiếng Trung.

"Cái gì mà tầm vóc súc sinh? Tôi không hiểu cho lắm"

"Là muốn nếm đủ của ngon vật lạ trên đời a. Đem so với mấy tên công tử thối ở lầu xanh ngày xưa cũng một chín một mười". Thực ra nghĩa theo tiếng Trung của nó là ăn tạp.

"Không ăn thì đừng cản trở người khác. Làm người khác mất hứng là một loại đả kích tinh thần ngang ngửa uống 10 thang độc dược. Có biết chưa?". Yuna Choi vừa ăn vừa liếc xéo người quản lý.

"Ăn vừa thôi, buổi chiều vẫn còn lịch trình"

"Chiều làm gì vậy?"

"Gặp mặt Giám đốc tập đoàn mỹ phẩm KN. Bàn về việc cô có trở thành người mẫu đại diện cho tập đoàn đó hay không, này là giống y chang buổi casting vậy đó. Tốt nhất là hãy biểu hiện cho thật tốt". Hiểu Thanh nhìn Yuna Choi với ánh mắt cực kỳ nghiêm trọng.

Yuna Choi khinh bỉ gác chân lên bệ cửa sổ gặm cánh gà, không thèm quan tâm thái độ của người kia. Chỉ là lần trước cô lỡ dậy muộn nên trễ hẹn có tí xíu thôi mới không được chọn chứ có gì to tát đâu mà phải đe dọa đáng sợ như vậy.

Bỏ lỡ đại minh tinh này đúng là sai lầm của các người, sữa tắm-dầu gội gì chứ, ngày nay bà còn được cả tập đoàn nổi tiếng KN mời làm mẫu ảnh đây này!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#sỹ