Soleil

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Và cậu ta không thể biết được đó là 1 thử thách." Pansy thêm vào một cách nhanh chóng, trước khi ngả người lại và nở một nụ cười thoả mãn.

Draco ngồi đó một lúc. "Cậu chắc chắn bị mất trí rồi."

Pansy nhún vai, nụ cười càng nở to hơn.

"Mời Potter? Kẻ thù không đội trời chung của tớ? Đến dự một bữa tiệc nhảy?"

"Ôi đừng làm quá mọi chuyện lên chứ Draco. Đương nhiên cậu sẽ làm mình xấu hổ không hồi kết, nhưng nó sẽ rất vui mà. Theo dõi cậu, ít nhất là thế. Tớ sẽ không muốn trở thành cậu đâu."

"Tớ sẽ không làm đâu!" Draco vung tay lên không trung. "Cậu không thể khiến tớ làm được điều này đâu."

"Nó đã vượt quá tầm kiểm soát của cậu rồi." Pansy nhẹ nhàng đáp trả. "Nếu cậu đi ngược lại với lời nói của mình bây giờ, thì... cậu chỉ cần biết sẽ không có chuyện gì tốt xảy ra với cậu đâu." Cô đứng dậy và vẫy tay chào trước khi biến mất vào bóng tối lúc tiến về phòng ký túc xá nữ. Giọng nói của cô nhỏ dần khi nói vọng lại. "Chúc may mắn!"

---

Draco tỉnh dậy, khó chịu. Cậu lao ra khỏi giường, đẩy chú chim Goyle khi cậu ta cố gắng nói chuyện với mình, và bằng 1 cách nào đó có thể mặc bộ đồng phục lên với tình trạng khó ở của mình.

Cậu không thể tin được rằng Pansy đã lừa mình. Một Malfoy chưa từng bị lừa. Draco rùng mình khi mở cánh cửa đến phòng sinh hoạt chung, bắt đầu đi đến đại sảnh đường. Draco không thể không cảm thấy mình đã làm nhục mặt toàn bộ nhà Slytherin. Đáng nhẽ ra Slytherin phải thông minh chứ?

Bị lừa khiến cho mình phải mời kẻ thù của mình đi nhảy là điều cuối cùng mà 1 Slytherin có thể làm. Thực chất, nó lại nghe giống một thứ mà một Gryffindor có thể làm hơn. Cậu rùng mình.

Và Draco còn phải khiến cho Harry đồng ý! Cậu phải làm việc đó như thế nào? Tay của Draco đã tạo thành một nắm đấm được nắm chặt khi đến đại sảnh đường.

Cậu ngồi xuống ở chỗ của mình.

"Sao tâm trạng của cậu hôm nay xấu thế Draco?" Blaise hỏi.

Draco không thèm nghe, ánh mắt thì liếc qua đám đông để tìm Potter. Cậu nhanh chóng tìm thấy Harry, cười nói với bạn của mình.

Draco phải tự thú nhận, cậu ta trông không quá tệ khi cười. Draco chưa bao giờ có cơ hội nhìn thấy Harry cười, bởi vì họ luôn gây chuyện với nhau trong mỗi lần gặp mặt.

Harry quay sang và trao đổi ánh mắt với Draco. Thay vì việc nhìn ra chỗ khác hoặc chế giễu cậu ta, Draco chỉ gật đầu một cách thô lỗ và cố gắng để miệng mình không nhếch lên, rồi quay sang Blaise. "Ồ không có chuyện gì đâu."

Trong tầm mắt của Draco, cậu có thể thấy biểu cảm của Harry chuyển từ khó chịu sang khó hiểu. Draco đã mặc kệ Harry, gạt bỏ đi cơ hội của mình để có được một ánh nhìn khác với cậu bé và vết sẹo hình sấm chớp.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net