ramen năm sao

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

hôm nay là thứ bảy, mark lee có vài tiết tự học buổi sáng tới tầm mười một giờ trưa hơn. sau khi xong việc, cậu quyết định về nhà dọn dẹp một chút rồi đến tìm na jaemin. thằng bé bảo tiền điện thoại và tiền mắt kính bị hư sẽ trả thay cậu, cậu thực sự nghĩ không cần, nhưng đối diện với ánh mắt nửa cầu xin nửa ép buộc của bé thì lại không nhịn được mà đáp ứng. đúng là mị lực của trẻ em.

mark lee mượn điện thoại của bạn cùng phòng gọi tới số điện thoại mà jaemin đưa. điện thoại đổ chuông chưa bao lâu, bên kia đã phát ra âm thanh kết nối.

"alo! có phải số của na jaemin không ạ?"

bên kia im lặng một giây hơn, sau đó là âm thanh nhỏ xíu khàn khàn xen chút ngái ngủ đáp lời "ừm"

"là anh, mark lee này, em vẫn nhớ anh mà đúng không?"

"ừm"

"hôm nay em có bận gì không? anh sang nói chuyện với em chút nhé?!" không biết sao nhưng hôm nay nói chuyện điện thoại với bé jaemin khiến cậu có cảm giác hồi hộp lo lắng kinh khủng, sợ mình nói gì đó sai sai. chắc do thằng bé mới ngủ dậy nên hơi lạ.

một khoảng lặng dài, dài và im ắng đến mức mark nghe được tiếng hít thở và tiếng tim mình đập bùm bụp trong lồng ngực.

"alo? jaemin? em có còn đó không? em vẫn buồn ngủ à? anh có làm phiền em không?" cậu gấp rút hỏi, tay nắm điện thoại khẽ siết

"không sao." lần này vẫn là âm thanh khàn khàn xem chút ngái ngủ, nhưng nam tính hơn, trầm hơn, quyến rũ hơn hẳn. "giữ máy!"

cậu chưa kịp tiêu hoá chuyện vừa mới xảy ra, cả người đã lập tức run lẩy bẩy. hình như,... hình như,... nãy giờ người mà cậu nói chuyện cùng là ba của bé con chứ không phải là bé con nha! mà ba của bé con là ai chứ? là cái chú ngầu ngầu siêu điểm trai mặc áo khoác da đen bóng đi con mô tô phân khối lớn đó trời.

ở đầu dây nhà họ na, yuta vuốt mái đầu bù xù của mình, nhảy xuống khỏi chiếc sô pha bằng nhung, gọi với vào phòng trong của con trai cưng.

"jaemie, con có điện thoại này!" nói rồi hắn đặt điện thoại xuống, thu dọn bãi chiến trường gồm vỏ bánh kẹo, ly trà sữa, lon bia cùng chai rượu rỗng vương vãi trên bàn ra khỏi nhà. tuy chưa biết khách của con trai là ai, quan trọng hay không nhưng đã có khách đến thì cứ ưu tiên dọn phòng đã.

bé dạ một tiếng rồi lon ton chạy ra khỏi phòng, chụp lấy điện thoại của ba trên bàn trà.

"alo! jaemin nghe đây!"

na yuta quay đầu nhìn con trai mình vui vẻ nghe điện, tạm thời tin tưởng đối phương là người tốt, quay lại xử lý chuyện mà một người đàn ông trụ cột trong gia đình nên làm.

"ừ, anh cứ đến đây đi, em rảnh cả ngày đây!"

...

"phiền gì chứ? ru rú ở nhà chán gần chớt luôn nè :( anh mà không qua thì em đến nhà anh đấy"

...

"thế khoảng một tiếng nữa anh nhớ đến, không cho trễ giờ đâu"

tuy là nói chuyện với người nhu nhược và hiền lành như mark lee đôi lúc khiến bé khó chịu, nhưng thật ra nếu có thêm một người để bé bắt nạt và làm nũng như vậy cũng tốt. nếu cả hai còn có thể tiến xa thành bạn thân được, tất nhiên na jaemin sẽ bảo vệ ảnh, không để cho người khác bắt nạt mark lee đâu nhá.

nghĩ vậy bé liền hí hửng cười, nhảy chân sáo về phòng, bỏ qua cái nhìn kì thị của na yuta dành cho mình. tại vì không để ý, chứ nếu để ý bé liền thấy được ổng đang vừa một tay xịt thơm phòng, tay còn lại đẩy máy hút bụi, mắt không ngừng nhìn bé đầy uất hận cùng không vừa ý. coi con nít con nôi dzị đó, rủ bạn tới nhà chơi mà như đón bạn gái sang ăn cơm gia đình vậy.

#

lúc đứng trước cửa nhà na jaemin, tâm trạng của cậu họ lee hồi hộp kinh khủng, cũng không biết quần áo hôm nay mình mặc có giản dị quá không, hay loè loẹt kém tự nhiên quá? tuy biết rõ cái người kia, phụ huynh của jaemin đã có vợ rồi, nhưng mark không thể ngăn bản thân mình nhớ đến người ta, càng không thể giúp tim mình đập chậm và bình thường lại khi hình ảnh người ta đột nhiên lướt qua tâm trí mình. cậu cũng thật con mẹ nó cặn bã, thích ai không thích, lại đi say đắm một người đàn ông có gia đình.

cũng may, lúc cậu nhấn chuông, người ra mở cửa là jaemin chứ không phải ba của thằng bé. mà nãy giờ cả hai nói chuyện cũng phải hơn ba chục phút, chưa thấy ba jaemin, chắc người ta bận việc ra ngoài rồi.

"không có điện thoại và mắt kính khó chịu lắm đúng không ạ?" jaemin nói, tay gõ gõ bàn phím máy tính xem mấy mẫu điện thoại đang thịnh hành ngoài thị trường

cậu lấy lại tinh thần, mím môi cười "cũng không khó lắm, anh còn có kính áp tròng nè. bình thường không liên lạc với ai, công việc tạm thời cũng chưa bắt anh giao tiếp với khách, nên không có điện thoại vẫn sống ổn hehe"

jaemin quay đầu nhìn anh chăm chăm, nghĩ cũng đúng, người ngốc như ảnh mấy ai mà chịu chơi chung. có thì cũng đơn giản xã giao, cần thì đến, không thì đi chứ chẳng mặn mà thân thiết gì. ổn thôi, bé sẽ mua điện thoại mới cho ảnh, mua sim mới cho ảnh, để mark lưu số người nhà cùng người quen thân, còn ai không quan trọng thì cứ trực tiếp vất vào quá khứ, ai rảnh mà để tâm.

"anh thích hệ điều hành ios hay andriod hơn?"

"anh á? cái nào cũng được." nhà cậu ba đời đều dùng andriod, mark cũng có mấy lần muốn thử chuyển sang hãng quả táo cắn dở dùng, nhưng nhìn lại giá thành cùng ví tiền gầy trơ xương của mình, cảm thấy này là chiện xui rủi hỏng có duyên rồi.

"anh thích màu gì?"

"màu gì cũng được"

na jaemin bấm bấm máy tính, hết nhìn mẫu này đến mẫu kia, chê tới chê lui, xem đánh giá của bài báo này rồi lại xem ý kiến dân mạng, hí hoáy qua lại khiến mark lee nhìn đến chóng mặt hoa mắt.

"thế lát chiều mình đi làm kính mới cho anh nhé?"

mark lee ngượng ngùng cười, thật lòng rất muốn từ chối, tuy nhà bé có khá giả nhưng cũng cần tiền để sinh sống trang trải, làm vậy quá không cần thiết, nhưng đã nhận lời để thằng bé chi trả rồi còn gì.

"jaemin, em cùng anh đi làm kính là được rồi, điện thọai để anh tự mua đi"

na jaemin nghe vậy liền quay phắt đầu lại, nhíu mày nhìn anh ngốc nghếch bên cạnh, muốn gào chửi một trận to. mark lee cũng thấy ẻm có vẻ nổi giận, bối rối không biết làm thế nào liền luống cuống xua tay múa chân, ngay lúc này bụng của cả hai đều đồng thanh "ọt ọt ọttt" mấy tiếng.

ngượng chết mất!

cả hai nhìn nhau phì cười, cậu không nhịn được liền vươn ngón tay chọt chọt má bé.

na yuta từ phòng mình bước ra vừa vặn nhìn thấy cảnh một lớn một nhỏ đói đến mức bụng biểu tình, xong lại ôm nhau vật lộn giỡn trò trên ghế sô pha, không biết nên bày ra biểu tình gì.

"na jaemin, đứng dậy ra làm cơm!" nói xong liền quay sang nhìn 'người bạn lớn' của con trai, "nhà cuối tuần không chuẩn bị gì cả, cậu ăn ramen đóng hộp được không?"

mark lee lúc này ngồi thẳng lưng dậy, nhận ra chủ nhà vừa tắm xong, tóc còn ướt nước nhiễu giọt trên trán, cổ và thái dương, khăn tắm còn cầm trên tay, đang rất nghiêm túc nói chuyện với cậu thì đỏ mặt, ấp úng tìm từ trả lời.

"không... à không, ý em là,... ý-ý em là em ăn gì cũng được, e-em không kén ạ"

"ăn ramen!!!!!" jaemin không để ý đến sự khác thường của ảnh, leo xuống ghế sô pha lao một mạch vào nhà bếp.

hắn ta cũng không để ý đến mark lee quá lâu, thấy jaemin chạy liền xoay người đi theo con, giọng hơi lớn nhắc bé không được chạy trong nhà.

tấm lưng hắn vừa khuất đi thì cậu liền thở ra một hơi đã được nén lại trong người nãy giờ, căng thẳng quá đi mất. hôm ấy gặp trong hẻm đã thấy ba của jaemin là kiểu đàn ông thành đạt cuốn hút rồi, bây giờ người trong mộng đứng trước mặt mặc áo phông trắng cùng quần thun dài thoải mái ở nhà, còn vừa tắm xong, không khí thoang thoảng mùi gỗ và thảo dược, muốn bóp trái tim cậu đến chết nghẹt luôn hả?

mark dùng tay làm quạt, giúp bản thân hạ nhiệt rồi theo chân hai cha con về phòng ăn.

#

nhiệm vụ của na jaemin là lấy rau củ cùng thịt ba chỉ, trứng, và nấm cùng rau ra đặt trên bàn cho ba; sau đó lấy mấy hộp ramen được cất ở góc trong phòng trữ thực phẩm ra ngoài rồi mở ra tách gói gia vị và mì sang hai phần riêng. na yuta cắt thịt, chuẩn bị món mặn và nấu nước dùng theo công thức do jaemin ghi lại. mark lee nhìn hai cha con loay hoay trong phòng bếp cảm thấy thực dễ thương, muốn chạy đến giúp một tay.

na yuta vẫn chăm chú thái hành, hờ hững nói với cậu. "cậu rửa rau và nấm đi!"

mark lee mím môi, tim lại đập mạnh một cái. "dạ!"

một nhà hai người, cộng thêm một vị khách nam trẻ tuổi, sáu tay sáu chân, chẳng mấy chốc đồ ăn đã sẵn sàng dọn lên cùng thưởng thức.

mark lee ngồi đối diện jaemin, căng thẳng đợi chủ nhà, người lớn tuổi nhất, ba jaemin động đũa trước, lúc này mới dám cuối đầu xuống ăn.

miếng đầu tiên rồi miếng thứ hai, thổi rồi nhai nuốt, ba người ai cũng đói rất nhanh nồi mì ramen đã được xử lý sạch sẽ. đó giờ chuyện nguy hiểm nhất là để mark lee vào bếp, thứ nhất là đồ ăn nấu không thành, thứ hai là bày thêm việc, thứ ba là cậu chưa đốt cháy bếp đã là may mắn lắm rồi. thế mà, hôm nay mark vào bếp cùng jaemin và hắn lại có thể giúp được nhiều thứ, thậm chí chẳng có đổ bể thứ gì nha. nói không ngoa, tô mì ramen này chính là tô mì ngon nhất từ trước đến giờ cậu được ăn, không chỉ là một tô mì đóng hộp có sẵn, mà chính là bữa ăn cao cấp nhất của nhà hàng năm sao đó.

họ lee no căng cả bụng, phụ jaemin dọn bát đĩa để vào máy rửa chén rồi bấm bấm nút đỏ nút trắng, để máy kêu grừ grừ làm nhiệm vụ.

"ba, mua điện thoại nào thì tốt ạ? mẫu mười ba mới ra hay mười hai?" jaemin ăn đồ ngọt tráng miệng, thảo luận với ba trong lúc mark đi vệ sinh

"biết bản thân thích gì thì làm cái đấy, việc gì phải hỏi ý kiến người khác." na yuta dựa lưng vào thành bàn, không nhanh không chậm trả lời

"vậy mua cho ảnh mẫu giống ba đi!" bé cười tươi, chân đung đưa

"cần gấp?"

"không gấp, muộn nhất chiều mai nhá?!"

hắn chậc lưỡi, mặt không đổi sắc nhưng mắt lại đong đầy ý cười cùng chiều chuộng. xem, cái thói thiếu gia nhà giàu muốn gì được nấy này của na jaemin thử, có muốn bị nhéo tai một trận không chứ? mua điện thoại giao dịch một lần chứ không trả góp, hơn nữa còn là hiệu apple, miệng thì nói không gấp, thời gian cho người ta lại vỏn vẹn có một ngày. quá đáng!

"ừ"


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net