Ngoại chương 2: Đánh lừa con tim [Bad ending]

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Nhìn cuốn sổ bìa đen kèm theo dòng chữ hinagara 'Iroha' được viết khéo tay trên nhãn, cô gái nuốt trôi không khí.

Lúc đang tìm kiếm trong ngăn kéo cô vô tình chạm tay vào nhật kí của Iroha, đúng là nó có thể trở thành một manh mối tốt, tuy nhiên đọc nhật kí của người khác mà không được sự đồng ý, cảm giác tội lỗi làm cô gái lưỡng lự suy ngẫm.

Tức khắt, cô nghĩ ra cách.

Chiếc đồng hồ như mọi lần hiện lên, và vẫn giữ nguyên con số vô hạn như lần trước.

Thời gian đã bị đóng băng, giờ thì cô mới có thể yên tâm mở cuốn nhật kí ra đọc.

Xem nào...

"Hể? Không có chữ nào!?"

Ngày tháng vẫn được ghi vào từng trang, tuy vậy không có gì khác được viết trên đó. Cô lật tiếp, và lật tiếp giấy trắng nối tiếp giấy trắng, cô tập chung hết sự chú ý của mình cho cuốn nhật kí không có một nét chữ, thời gian ngừng chuyển động làm cô an tâm quên mất đi sự cảnh giác.

Và rồi cô tìm được "Koyuki, em yêu chị." Dòng chữ nguệch ngoạc nằm trên trang giấy của ngày hôm nay.

Tiếng chân vang lên, tiến một giây lại một gần hơn sau lưng, mặc kệ điều đó cô hoàn toàn đánh mất bình tĩnh của mình khi tìm thấy dòng chữ. Cho đến khi cô nhận ra sự hiện diện to lớn ở ngay phía sau đã không còn kịp nữa.

⏱ ⏱ ⏱

Tôi mở điện thoại ra bấm vào nút chấp nhận khi đã đi được một khoảng khá xa nhà Hime, ngay khi đó giọng nói ào đến từ điện thoại nếu không kịp bấm tắt loa ngoài chắc là mọi ánh nhìn đã tập chung hết vào tôi.

-Koyuki và Iroha cải nhau, Hina đã nghe hết, hẹn gặp lại ở Cứ điểm.

Tóm lại là con bé Hina bảo tôi phải đến gặp nó tại căn nhà hoang mà chúng tôi dựng làm cứ điểm. Thật là, Hina không bao giờ chịu thay đổi cái cách nói chuyện ngắn gọn đó, ít nhất cũng đợi tôi gật đầu đồng ý trước khi tự quyết định như vậy.

Từ nhà Hime đến nơi đó, đành phải tốn tiền xe buýt vậy.

Sáng nay tôi đã gặp Iroha, có một chút lớn tiếng với em ấy. Tất cả cũng là vì Iroha đã đe dọa là sẽ dùng thứ đó lên người của Hime, không còn cách nào khác tôi đã quá lời với em ấy. Tôi không nghĩ em ấy lại chọn con đường tự sát chỉ vì một vài lời nói.

Thành thật tôi có chút hối hận về những lời đã nói, nhưng để bảo vệ Hime tôi không cảm thấy mình đã làm sai.

Nghĩ trong đầu những chuyện vừa rồi, tôi bước xuống xe buýt. Băng qua con đường nằm trong khu rừng, và đến căn nhà hoang.

Tiếp sau đó tôi chẳng nhớ chuyện gì đã xảy ra, khi tôi đang bước vào cứ điểm, thứ gì đó đã va vào phía sau, rất đau và ý thức tôi nhạt đi. Không biết trạng thái mất đi ý thức đã trải qua trong bao lâu, khi tôi tỉnh dậy...

-Đau đầu quá –Tôi xoa phía sau đầu, làm dịu đi cơn đau.

Tầm nhìn lờ mờ dần dần rõ ràng trở lại, giống như hơi nước động trên mắt kính đã được lau đi, thứ đầu tiên cướp đi đôi mắt của tôi, tôi đã nghĩ đây là một giấc mơ, tuy nhiên cơn đau đầu không cho phép tôi tự lừa dối mình.

-...

Tôi còn không thể nói được lời nào, khi nhìn thằng về phía trước, cổ họng của tôi trở nên khô rát. Đôi chân run lên, làm tôi đứng lên đi cũng không xong. Hai đầu gối lê trên nền đất, bỏ qua cơn đau, tôi vẫn muốn xác định mình không nhìn nhầm.

Càng tiến đền gần, tôi lại càng rõ ràng hơn cái mùi kim loại tỏa ra từ thứ chất lỏng màu đó ấy.

Không thể nào, không thể... tôi cật lực phủ định.

Chạm tay lên thứ chất lỏng màu đỏ lênh láng trên sàn. Nó lạnh tanh, cảm giác thật kinh tỏm, không còn câu trả lời nào khác đây chính là máu. Tôi không còn đủ sức để tiếp tục phủ định được nữa.

-Hina...

Cố gắng kêu tên em ấy, nhưng không có hồi âm.

Chủ nhân của vũng máu, không phải là Hina, tôi chỉ muốn xác nhận điều đó. Lây động và cố gắng đánh thức bao nhiêu lần, đáp lại vẫn là sự im lặng. Tôi không còn cảm nhận được thân nhiệt của Hina, khi ôm lấy em ấy.

Khóe mắt nóng lên, cứ như vậy nước mắt tràng ra không biết từ lúc nào.

Tại sao chuyện như vậy lại xảy ra? Tôi cắn chặt môi, tức giận vì không thể làm gì được hơn ngoài khóc. Nếu tôi không để bị đánh lén, nếu tôi đề cao cảnh giác, nếu tôi không nhận điện thoại của Hina, em ấy sẽ không trở thành như thế này.

-Không sao chứ? Trông sắc mặt của Koyuki xanh xao lắm đó.

Trong lúc hoảng loạn, tôi đã chạy đến nhà của Hitomi, hiện tại tôi đã đưa Hina đến đây bằng chiếc túi du lịch có sẵn trong cứ điểm nếu nhờ đến cách sát để tìm hung thủ người có mặt ở đó là tôi ít nhiều sẽ bị đưa đến sở thẩm vấn, vẫn chưa xác nhận được trên cơ thể của Hime có thứ đó hay không, tôi không thể an tâm và rời xa được.

-Thật ra tớ có chuyện muốn nhờ cậu.

Cho Hitomi xem bên trong chiếc túi, tôi kể lại toàn bộ những gì đã xảy ra.

-Tớ tin Koyuki sẽ không làm những chuyện như vậy, được rồi Hina cứ để tớ lo.

Hitomi không nghi ngờ hoàn toàn tin vào lời nói của tôi, không biết cảm ơn cô ấy như thế nào là vậy, tôi vẫn phải rời khỏi và trở về nhà.

Tôi chạy, chạy và chạy, hơi thở một lúc một khó khăn, cổ họng như bị sé toạt bởi cơn rát. Dùng toàn bộ bình sinh sức để trở về nhanh nhất có thể, cuối cùng tôi cũng chạm được vào nắm đấm cửa, tiến bước vào nhà.

Ánh sáng đã được mở sẵn, vậy là Hime vẫn ở trong nhà, tôi phần nào yên tâm và thỏa mãn hít thở.

Lần này dù không muốn, tôi vẫn phải kiểm tra mọi ngóc ngách trên người của Hime, đảm bảo là thứ đó không nằm ở trên người của em ấy.

Tiếng động phát từ phòng tiếp khách, chắc là Hime đang ở đó. Hít thở sâu, tôi bước chân vào.

-Mừng Koyuki trở về.

Ngay khi nghe thấy giọng nói thân quen ấy, tôi nhận ra mình đã bị trói vào ghế ngồi, không cử động được chân tay, hoàn toàn bị tước đi sự tự do mà cả bản thân cũng không rõ lý do. Cứ như thể là một phép màu.

-Chuyện này là sao...

Nụ cười vốn không thuộc về Hime, sự hiền dịu và ấm áp, giờ đây thật lạnh nhạt và đáng sợ. Nỗi lo lắng của tôi tăng vọt lên ngay khi nhìn vào đôi mắt sâu thẳm của em ấy, nó cứ như vòng xoáy đang hút toàn bộ vào bên trong.

-Nè, Koyuki, tại sao lại khước từ Iroha vậy? Em ấy đã rất buồn đấy!

Đôi mắt lạnh buốt của Hime tóm gọn hết tầm nhìn của tôi, bao trùm lấy tôi bằng sự sợ hãi tột độ. Đến việc mở miệng ra tôi cũng không thể.

-Nói gì đó đi chứ! Chiii, vấn tiếp tục im lặng. Xem ra cần đến biện pháp mạnh nhỉ.

-Đợi đã... –tôi lấy hết can đảm –trước khi trả lời câu hỏi của Hime, Koyuki cần xác nhận một điều, lúc kiểm tra trên người của Hime, vẫn còn một nơi vẫn chưa kiểm tra. Hime có thể cho Koyuki xem lưng của Hime được không?

Hime nghiên đầu, rồi quay lưng lại, và rồi nhẹ nhàng đẩy hai sợi dây trên vai xuống cùng với nhịp điệu đó, chiếc áo trượt trên làn da và dần để lộ lưng của Hime.

Cuối cùng điều mà tôi sợ nhất cũng đã đến.

Cùng lúc đó – người vốn đã không còn trên cõi đời này –Iroha xuất hiện trước mặt tôi.

-Chào buổi tối Koyuki –Vừa mở lời chào, Iroha vừa xoa đầu Hime cứ như thể Hime là chú cún con vừa hoàn thành việc nhặt đĩa ném cho chủ.

Quá nhiều thứ ập đến, làm tôi gần như phát điên. Có một vài điều mà tôi cần xác nhận, không còn là lúc để sợ hãi nữa, tôi mạnh dạng lên tiếng.

-Không phải Iroha đã tự sát rồi sao?

Người nhảy từ sân thượng nhìn ngang hay dọc thì đó cũng là Youko, tất cả mọi người đều nhìn nhầm chỉ vì một chút phép thuật che mắt thật buồn cười –Iroha đáp.

-Tại sao lại giết Hina?

Hể!? Mới đó mà đã đoán được rồi sao, quả nhiên là Koyuki của em. Bởi vì con nhỏ đó tính lợi dụng việc tranh cãi giữa chúng ta để uy hiếp Koyuki, chết cũng đáng mà –Iroha đáp.

-Nhân tiện thì, con nhỏ Hitomi đó cũng có tình ý với Koyuki, nên vừa nãy em cũng đã giải quyết xong rồi. Bây giờ giữa chúng ta không còn thứ gì cản trở nữa, hạnh phúc không nào!

Nghe nó nói như vậy, tôi hoàn toàn cạn lời. Vậy thì một câu hỏi cuối cùng, tôi cố gắng không lớn giọng và giữ bình tĩnh để nói.

-Hime là chị của cô vậy tại sao lại biến em ấy trở thành như vậy chứ!

-Hoo, có lẽ Koyuki đã hiểu nhầm rối đó. Đây là bản chất thực sự của Himeko, từ trước đến giờ lớp vỏ bọc đã phong ấn con người thật của chị ấy, và Iroha chính là chìa khóa để hóa giải phong ấn đó đồng thời cũng là chủ nhân của Himeko. À không, phải gọi là Noir nhỉ.

-Noir...?

-Là người nhà Sumikawa, không lẽ Koyuki còn không rõ? –Lần này là đến lượt Hime.

Những thứ được đặt trong thư viện Sumikawa, tất cả đều là truyện cổ tích, tôi đã từng nghĩ như vậy. Dòng họ Sumikawa mang trong mình sức mạnh ma pháp, hay còn gọi là pháp sư có sứ mệnh phong ấn Noir và Roze.

Noir là nữ hoàng cai trị thời gian, còn Roze là nữ hoàng thao túng tâm trí con người và cũng là cội nguồn của thứ đó –cánh hoa tím.

Cả hai là sự tồn tại của sự tận thế, vậy nên dòng họ Sumikawa đã phong ấn họ lại, biến họ trở thành 2 cô con gái trong dòng tộc. Đó là lý do, bao nhiêu thế hệ đi nữa, đều có một cặp song sinh được ra đời mang họ Sumikawa. Ở hiện tại, thì đó là Himeko và Iroha.

Khi tìm được cách hoa tím trong thư viện, thứ ban cho con người sức mạnh tuy nhiên sẽ đánh mất đi nhân tính của người đó, tôi cứ nghĩ đó chỉ là trò đùa của người đi trước nên đã thử nghiệm nó lên chính bản thân mình, kết quả là tôi kịp thời giữ lại chính bản thân mình trước khi có thứ gì đó chiếm lấy cơ thể, có thể là do tôi cũng là dòng tộc Sumikawa nên có khả năng đề kháng. Sau chuyện đó tôi đã tin vào những gì mà sách cổ để lại.

Là người đã trải qua cảm giác đó, tôi không muốn Hime phải chịu đựng cảm giác kinh tởm như vậy. 

Cho nên, khi Iroha đe dọa sẽ dùng cánh hoa tím lên người của Hime, tôi đã rất tức giận và không kiềm chế được cảm xúc nên đã lớn tiếng với Iroha. Bởi vì tôi yêu Hime nên đã khướt từ Iroha, tôi không thể nào đánh lừa cảm xúc của mình nên đã dẫn đến cái kết thúc như bây giờ.

Nếu cho tôi một cơ hội nữa, chỉ cần được nhìn thấy Hime dễ thương của khi xưa một lần nữa thôi, cũng đủ mãn nguyện rồi. Chỉ cần điều nhỏ nhoi như vậy, cũng đủ để tôi cố gắng thay đổi trái tim của mình. Cho nên là, làm ơn chỉ một lần nữa!

-Noir, quay ngược thời gian. –Nói như vậy, Iroha –Roze đặt tay lên đầu tôi và...

Cái nóng oi bức của mùa hè cọ vào da thịt, khác với không khí dịu mát vừa nãy. Ở con đường mà Iroha đã hẹn gặp tôi vào buổi sáng, giờ đây một lần nữa được tái hiện lại.

-Koyuki, em thích chị, làm ơn hẹn hò với em có được không?

Thật kì lạ là, thứ mà tôi vừa nhìn thấy trong mơ –tương lai quá thật tế để có thể phủ định. Nếu từ chối Iroha, cái kết đó lại sẽ một lần nữa quay trở lại, riêng việc đó tôi không thể, cho dù có đánh lừa con tim của mình, chỉ cần cái kết đó biến mất khỏi tương lai, tôi thà là như vậy.

Thay vì trả lời cho Iroha, tôi ôm lấy em ấy để đôi môi của mình chạm vào đôi môi của em ấy, lấy hành động cho câu trả lời. Bởi lẽ nếu có nói ra đi chăng nữa, thì đó cũng chỉ là lời nói dối.

-Em hạnh phúc lắm. Từ nay cả hai cùng nhau cố gắng nhé.

Chỉ cần từ nay được nhìn thấy Hime như ngày nào là quá đủ, chỉ cần như vậy, dù là cái kết nào đi nữa tôi cũng sẽ chấp nhận.

[P/S: Lưu ý đây là ngoại chương là một phân nhánh khác khi Himeko quyết định đọc nhật kí của Iroha.]

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net