11. 8 năm, anh yêu em.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trương Gia Nguyên không đón Giáng Sinh. Không phải hoàn toàn vì nhà cậu không có truyền thống đón ngày này, mà là Trương Gia Nguyên không thể ngừng khóc vào hôm đó. Giáng Sinh mọi năm là ngày mất của Châu Kha Vũ.

Buổi sáng ngày 25, nhà Trương Gia Nguyên ngập tràn mùi cồn, có thể ba Trương đang kiểm tra lại mấy chai rượu ủ trong nhà. Trương Gia Nguyên không hay tỉnh táo vào ngày này lắm, thời tiết lạnh buốt, nồng nặc mùi cồn xuyên thẳng vào tận óc, tâm trạng hôm nay của cậu xuống với âm độ theo cơn đau đầu đeo đẳng.

Trương Gia Nguyên húp mấy ngụm canh cá cuối cùng, đến bên mẹ Trương phụ bà rửa chén rồi xin ra ngoài.

Tiết trời rét buốt xâm nhập vào lớp áo khoác dày, tuyết bay đầy trời dù hãy còn buổi trưa, mũ lông xám sợi nhân tạo trùm lên đầu nhìn như một con sói nhỏ. Trương Gia Nguyên thành đốm đen sống duy nhất trên mặt đường trơn trượt đầy băng lạnh giá.

Châu Kha Vũ đổ thêm dầu vào máy sưởi, đèn sưởi mở lên ánh sáng cam chói mắt. Anh vừa đóng nắp thùng dầu, quấn chặt thân mình trong chăn mỏng, chuông cửa vang lên rè rè từng tiếng lớn.

Châu Kha Vũ nhanh mở khoá, kéo người đang run cầm cập vào nhà, không vui nói:

"Gia Nguyên, em không đeo khăn choàng."

Châu Kha Vũ ôm lấy cậu, để hơi ấm truyền sang nụ cười méo xệch tê liệt kia. Sau khi chắc chắn đã cuộn Trương Gia Nguyên thành một cái bánh bao tròn ủm trên ghế sofa, Châu Kha Vũ đưa nước ấm cho cậu. Trương Gia Nguyên xoa tay vào chiếc cốc ấm áp vừa phải, vui vẻ xoè tay đưa ba viên ô mai cho anh.

"Ô mai thương hiệu nhà họ Trương, đảm bảo chữa đau họng, khàn tiếng, tăng chiều cao."

Châu Kha Vũ bật cười, bóc vỏ hai cục kẹo. Vị chua ngập trong miệng, vị ngọt thấm từ cổ họng đến tim.

-----------------

Lưu Chương xoay vòng vòng trước cửa nhà Châu Kha Vũ tự làm ấm. Cánh cửa vừa bật mở liền thấy cái bánh bao trên sofa, lớn tiếng vọng từ ngoài.

"Trương Gia Nguyên, Lâm Mặc tìm mày khắp nơi, sắp lật nửa cái Liêu Ninh này lên rồi."

"Tìm em làm gì?"

"Anh mày không biết, mới thấy em ấy xong thôi. Mau gọi cho em ấy về nhanh đi, mùa đông năm nay lạnh sắp trật cả khớp rồi đây."

Trương Gia Nguyên gọi điện đến liền nghe Lâm Mặc gào lên, nói lập tức tới ngay, muốn kể cho cậu một chuyện.

-----------------

"Châu Kha Vũ, chào."

"TRƯƠNG GIA NGUYÊN ANH KỂ MÀY NGHE."

"Aaaa Lưu Chương."

Lâm Mặc khựng lại giữa lối đi, nhìn qua Trương Gia Nguyên với vẻ mặt đen sì khó hiểu. Hai chiếc loa phường huyên náo mỗi ngày liền bất thường chập mạch ở nhà Châu Kha Vũ ngay dịp Giáng Sinh.

"Anh tới đây làm gì?"

"Tới nhà mày không tìm mày thì tìm ai chứ hả Châu Kha Vũ."

"Anh tới đây làm gì?"

"Tới nhà Châu Kha Vũ để tìm mày chứ còn tìm ai nữa hả Trương Gia Nguyên."

Trương Gia Nguyên cuộn chăn nhìn hai người hằm hằm trước mặt.

"Thế thì tìm em có chuyện gì?"

"Anh kể mày sau, ở đây không tiện."

Châu Kha Vũ xoa tóc mềm của bánh bao nhỏ bên cạnh, thản nhiên nhìn hai vị khách đang khoanh chân trước mặt.

"Còn anh thì sao, Lưu Chương?"

"Anh mày giống Mặc Mặc."

-----------------

Châu Kha Vũ lấy cốt lẩu từ trên tủ.

Từ khi xa gia đình, hai thực phẩm không thể thiếu trong nhà anh là cốt lẩu và mì gói. Vì đều không cần sơ chế, chỉ cần trực tiếp một nồi nước sôi, ít thịt liền có thể no bụng, Châu Kha Vũ ngại ra khỏi nhà nên gần như quanh năm chỉ húp nước lẩu và ăn mì trừ cơm. Sau này trở lại Bắc Kinh và ở chung nhà với Trương Gia Nguyên, anh được em nấu ăn đủ món trên đời, gò má cũng bớt đi phần góc cạnh.

Lẩu dê luôn sôi sùng sục ở nhà người dân Bắc Kinh khi sang đông. Thịt dê mềm tan thấm đẫm nước lẩu mang hương vị cầu kỳ từ 10 loại nguyên liệu, vừa vặn mang khả năng làm ấm đến dạ dày. Trong tiết trời khô hanh giá lạnh, đó luôn là sự lựa chọn hàng đầu.

-----------------

Châu Kha Vũ thuận tay lấy bộ bài tây, Bắc Kinh chuộng mạt chược hơn, nhưng học sinh lớp 12 chỉ cần bộ bài này đã đủ thoả mãn.

"Ai thua thì sẽ bị hỏi 3 câu."

Lưu Chương phấn khích ra tay đánh con 3 bích đi đầu.

Lâm Mặc nhẩm tính từng quân bài trên bàn, lên tiếng doạ nạt cả bàn.

"Đi con bài này đố ai dám ăn."

"Trương Gia Nguyên mà dám chặt bài này thì quan hệ hai ta cũng chẻ làm đôi dùm, đừng có nhận tao làm người quen."

Trương Gia Nguyên lén kéo ống quần thun của Châu Kha Vũ thì thầm.

"Truyền cho em con Ách đi, em phải chặt bài Lâm Mặc."

Châu Kha Vũ thản nhiên ngồi xem kịch hay, bản thân không nhanh không chậm, luôn xếp trên hạng bét.

-----------------

"Lâm Mặc, em có thể thôi miên gà thật à?"

"Lưu Chương anh hỏi câu này cả tháng rồi đấy, không chán à?"

"Lâm Mặc, em có thể đan len được à?"

"Không phải anh thấy rồi sao, cái khăn choàng kia là em đan đó."

Lâm Mặc cười đắc ý chỉ chỉ cái khăn màu đỏ của mình.

"Ây Lưu Chương anh có biết hỏi không thế." Trương Gia Nguyên bất mãn lên tiếng.

"Lâm Mặc, em đã thích ai chưa?"

"Anh... ể..." Lâm Mặc nhìn chằm chằm Lưu Chương, vặn vẹo lưng không nói tiếp.

"Câu này khó quá, em nợ, búng trán đi, tới đi Gia Nguyên."

Trương Gia Nguyên bất lực, vẩy nhẹ lên trán Lâm Mặc.

-----------------

"Trương Gia Nguyên, mày từng được tỏ tình chưa?" Lâm Mặc hớn hở cười, nhớ đến Phó Tư Siêu từng chọc quê chuyện này của cậu.

"Rồi."

"Há há, hả, cái gì cơ?"

"Rồi, Lâm Mặc, hai câu rồi đấy nhé."

"Khoan, khoan đã, khi nào?"

"8 năm trước."

"Sao cơ, Trương Gia Nguyên mày ế từ trong trứng mà."

8 năm trước... là tiểu học à.

Mặt Trương Gia Nguyên chuyển từ đen thành tím rồi đỏ.

"Không phải học sinh tiểu học, em không ấu trĩ như vậy, là người lớn đấy."

"Mẹ mày nói thương mày thôi Trương Gia Nguyên, sao mà tính là tỏ tình được."

"LÂM MẶCCC"

"Ái ui, Nguyên Ca, Nguyên Ca anh xin lỗi, mày là người đẹp nhất, là người được tỏ tình nhiều nhất, từ khi mới sinh ra đã có người tỏ tình rồi."

Đó là lần hiếm hoi Trương Gia Nguyên cười nhiều như vậy trong gần 8 năm gần đây, cho dù cơn đau đầu và mùi cồn từ nhà vẫn luôn hiện hữu dai dẳng, bám riết một phần tâm trí, nhưng khung cảnh vui vẻ này thật đáng trân trọng.

Trương Gia Nguyên đuổi Lâm Mặc quanh phòng. Trong không gian ấm áp của lò sưởi và tiếng cười, chỉ có một người thất thần, vừa kinh ngạc vừa sợ hãi nắm chặt tay mình.

Nếu là 8 năm trước, bây giờ em ấy chỉ mới 28 tuổi thôi...


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net