12. Không phải anh.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau kì học đầu tiên, các trường trung học bắt đầu lục đục chuẩn bị cho học sinh tham gia ngoại khoá.

Mùa xuân ở Trung Quốc vẫn còn hơi lạnh, chỉ duy nhất một nơi thích hợp để đi biển là thời tiết nhiệt đới ở đảo Hải Nam.

Trương Gia Nguyên nhận ra Châu Kha Vũ từ sau kỳ nghỉ đông rất kỳ lạ, là Châu Kha Vũ sau kỳ nghỉ đông né tránh Trương Gia Nguyên quá rõ ràng. Anh sẽ hay cúi đầu khi bắt gặp ánh mắt của Trương Gia Nguyên hướng về mình, đôi lúc cố tình đi ngang qua người cậu, lại có khi nhân lúc không ai để ý nhìn Trương Gia Nguyên đặc biệt chăm chú. Châu Kha Vũ, anh còn non lắm, em đã thấy cả qua khoé mắt rồi.

Trương Gia Nguyên nghi ngờ ánh mắt của mình khi ngắm Châu Kha Vũ thật sự đáng sợ.

Chuyến xe chở cả trường đỗ xịch tại bờ biển đảo Hải Nam, cả đám học sinh yếu ớt mới nhận ra rằng nhà trường đã quyết định bỏ rơi chúng ở đảo hoang.

10 năm trước đảo Hải Nam vẫn chưa phát triển du lịch, các khách sạn cũng không tập trung ở đây nhiều, chỉ có nhà dân. Thế nên trường trung học Đại Liên liền vừa mua vừa thuê cả chục căn lều, chuẩn bị sẵn những đồ vật thiết yếu nhất, sẵn sàng thả đám thanh niên trẻ trung nguyên khí giữa nơi hoang vu này.

Trương Gia Nguyên cố nhấc cao bao lều của mình, nhanh chân chạy, dễ dàng chọn vị trí đẹp nhất. Người cậu gầy gò nhưng không yếu đuối, nhanh chóng lắp và luồn các khung chính, nhưng túp lều bánh ú hơi to khiến Trương Gia Nguyên loạng choạng ngả ra sau. Châu Kha Vũ vừa định đỡ lấy vai áo nhỏ thì cậu đã nhanh chóng đứng thẳng, khom người đan chéo hai đường khung vào nhau, thuần thục cố định bốn góc lều.

Trương Gia Nguyên thoả mãn nhìn túp lều bánh ú được căng thẳng theo tiêu chuẩn của mình.

Trương Gia Nguyên nhiệt tình giúp các bạn học dựng lều, sau đó chạy tới chạy lui xách theo bình nước cho các lều quanh mình. Châu Kha Vũ nhìn bóng người lăng xăng ngang dọc, vô thức cắn móng tay.

-----------------

Trương Gia Nguyên len lén nhìn xung quanh, sau đó chạy đến bên Châu Kha Vũ cố định một góc lều. Châu Kha Vũ vốn đang cùng bạn lều bên cạnh nói gì đó, nhìn thấy bóng dáng quen thuộc liền im bặt, nhìn chằm chằm Trương Gia Nguyên.

Châu Kha Vũ rõ ràng đang xa cách cậu.

Trương Gia Nguyên xây đụn cát nhỏ, sau đó đá bay tứ tung, hỗn loạn như tâm trạng tồi tệ bây giờ.

"Tên tra nam đó." Phó Tư Siêu bĩu môi tức giận, ánh mắt liếc xéo tên họ Châu đang uống nước.

"Cậu ta nhìn đểu cáng thật đấy." Trương Đằng khoanh tay đứng trấn một vùng, hung hăng nhìn tên họ Châu đang ngước ánh mắt thâm tình canh bình nước dần được rót đầy.

Trương Gia Nguyên xua tay, xây thêm một đụn cát nữa rồi đạp đổ.

Châu Kha Vũ đáng ghét thật đấy, nhưng Trương Gia Nguyên không biết bản thân nên ghét anh thế nào, cũng không cách nào để anh yêu mình.

Trương Gia Nguyên yêu Châu Kha Vũ, rõ ràng ngay từ khoảnh khắc đầu tiên nhìn thấy đỉnh đầu xơ rối màu nắng của anh.

Trương Gia Nguyên yêu Châu Kha Vũ, rõ ràng ngay từ khoảnh khắc đầu tiên nhìn thấy nụ cười thiếu đánh trêu chọc của anh.

Trương Gia Nguyên yêu Châu Kha Vũ, rõ ràng ngay từ khi anh xuất hiện vào một ngày cuối hè oi bức ngay đất Bắc Kinh.

Nhưng Trương Gia Nguyên không biết anh sẽ yêu điểm gì ở mình.

Là một Trương Gia Nguyên có thể nấu món Đông Bắc, một người luôn lấy vai anh làm đệm để bật nhảy từ sau lưng, hay chỉ là một mối quan hệ gắn bó nào đó bị gán ghép là tình yêu.

Châu Kha Vũ của cấp 3 không có tất cả những ấn tượng trên để yêu hay nhầm lẫn về Trương Gia Nguyên. Anh còn chưa kịp hiểu hết về người nọ, đã bị cuốn vào cuộc sống của họ và trở nên quan trọng như thế.

Vào một giây phút nào đó, Châu Kha Vũ đã bất đắc dĩ ôm theo ngộ nhận của một người suốt mấy tháng trời.

Trương Gia Nguyên không ngại theo đuổi Châu Kha Vũ, cậu chỉ sợ rằng mình đã làm phiền đến sai người mà thôi.

18 tuổi và 20 tuổi, vốn không cùng là một người...


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net