1. Vạn vạn không ngờ tới

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tờ mờ sáng. Lão thái dương ngáp ngắn ngáp dài chậm rãi leo lên từ đằng sau ngọn núi, tận hưởng chút không gian yên tĩnh hiếm hoi nhân lúc loài người còn chưa kịp tỉnh giấc.

Thế nhưng niềm vui nào cũng chóng tàn, mới leo được nửa chừng lão đã bị giật mình bởi thanh âm la hét thất thanh đến từ phòng kí túc xá 1505, kèm theo đó là một màn gà bay chó sủa loạn đến mức không dám nhìn thẳng.

Kẻ tội đồ của màn kịch trên hiện đang không dám đứng thẳng người dưới ánh nhìn phán xét của ba người bạn cùng phòng còn lại, hơn nữa còn chột dạ đến mức mồ hôi trộm đổ ra ròng ròng.

Cậu tên là Trương Gia Nguyên, sinh viên năm nhất ngành Kiến trúc của Đại học Nghệ thuật Hải Hoa, sở hữu khuôn mặt khi nghiêm túc thì có thể dùng khí chất cao lãnh đè chết người, lúc cười rộ lên bên má liền xuất hiện mấy cọng râu meo trực tiếp câu trộm vài ba nhịp tim của người đối diện, khiến cho bọn họ không khỏi hít một ngụm khí lạnh, thề sống thề chết muốn bảo vệ cậu trọn đời.

Ba người còn lại lần lượt là Phó Tư Siêu, sinh viên ưu tú năm hai ngành Âm nhạc cổ điển, kế bên là Lâm Mặc, sinh viên tài hoa năm hai ngành Sáng tác âm nhạc, ngoài cùng là Trương Đằng, sinh viên phổ thông năm hai ngành Thanh nhạc, và tất cả bọn họ hiện tại đều nhìn chằm chằm vào Trương Gia Nguyên, bày ra vẻ mặt như thể thần chết sắp sửa tới đòi mạng cậu vậy.

Trương Gia Nguyên lắp ba lắp bắp muốn giải thích cặn kẽ mọi chuyện, nhưng từ ngữ cứ bị tắc nghẽn nơi đầu lưỡi, không biết phải mở lời như thế nào.

Ba người kia trao đổi ánh mắt với nhau, rốt cuộc Phó Tư Siêu là người mở đầu màn tra khảo đầy tính sát thương này.

"Sao giờ này em mới về?".

Nói xong bèn che giấu sự ngượng ngùng bằng mấy tiếng ho khan, nhưng gò má đỏ bừng đã nhanh chóng phản bội lại chủ nhân của nó.

Nhắm thấy tình hình không ổn, Lâm Mặc liền chen vào tiếp sức ngay cho bạn mình.

"Sao không đi luôn đi?".

Nói xong bèn quay sang chỗ khác lè lưỡi, giả vờ bá khí cũng thật làm khó bản thân quá đi.

Cuối cùng Trương Đằng đành đứng ra hoà hoãn, giọng nói thốt ra bị gió thổi đi cũng dịu dàng hơn mấy phần.

"Rốt cuộc là đêm qua em đi đâu, có biết là bọn anh lo lắng lắm không?".

Trương Gia Nguyên lúc này đã rơm rớm nước mắt, trong mắt ngập đầy vẻ hoang mang và hoảng loạn, mấy lần muốn nói lại thôi, hai đôi bàn tay vặn xoắn vào nhau nhiều lần đến nỗi tưởng chừng sắp đứt đến nơi.

Ba người kia không ai bảo ai đều vô cùng ăn ý giữ im lặng để cậu lấy lại bình tĩnh. Qua một hồi lâu, cuối cùng Trương Gia Nguyên cũng có thể hít một hơi thật dài, lấy trọn dũng khí để tường thuật lại toàn bộ sự rối rắm trong lòng lúc này.

Tối qua vốn dĩ là tiệc chúc mừng nhập học dành cho toàn bộ tân sinh viên của trường, Trương Gia Nguyên dĩ nhiên cũng không ngoại lệ được mời đến tham dự. Cậu cứ đứng tần ngần trước tủ quần áo một lúc rõ lâu, mãi mà chẳng lựa được bộ nào ra hồn.

Thực ra lúc đầu cậu không hề có ý định tham dự buổi tiệc bất đắc dĩ kể trên, nhưng sau khi nghe lỏm được thông tin nam thần Châu Kha Vũ của khoa Kinh tế tài chính cũng tham gia, ma xui quỉ khiến Trương Gia Nguyên cũng đâm đầu đăng kí vào danh sách người tham dự.

Sau khi kiểm kê số lượng người sẽ đến dự tiệc, ban tổ chức chính thức chết tâm lâm sàng.

Dù muốn hay không, Trương Gia Nguyên cũng phải thừa nhận bản thân mình có tật nhan khống, chính là nhìn thấy trai đẹp nghị lực liền tụt về mức âm vô cùng, liêm sỉ ném cho chó gặm, tiết tháo quăng sạch sẽ vào thùng rác.

Vừa hay Châu Kha Vũ lại vô cùng hợp nhãn cậu, đến mức từ lần đầu nhìn thấy người ta Trương Gia Nguyên đã thầm nghĩ, phải chăng đây là cảm giác được trôi lơ lửng giữa những tầng mây, nhìn thấy cả cánh cổng thiên đường ngập tràn màu sắc rực rỡ?

Thậm chí nếu nhà trường chấp thuận, cậu còn muốn chuyển sang cùng khoa với nam thần, chỉ cần hít thở chung một bầu khí quyển với crush, Trương Gia Nguyên có thể tự bổ não ra một ngàn lẻ một viễn cảnh hẹn hò yêu đương kết hôn với đối phương.

Chỉ cần người ấy lướt nhẹ ngang qua người cậu, Trương Gia Nguyên liền nghĩ ra được cả tên của con gái đầu lòng. Cậu thấy mình có bệnh thật rồi.

Mấy ông anh cùng phòng biết thế đều tỏ ra đồng cảm với cậu, thậm chí đêm qua còn lôi cậu ra tút tát lại một lượt từ trên xuống dưới.

Vứt quả kính cận sang một bên, tóc uốn lọn xoăn sóng nhỏ, khoác trên người chiếc áo sơ mi trắng gọn gàng sạch sẽ, Trương Gia Nguyên liền đánh mất vẻ luộm thuộm ngáo ngơ hàng ngày, tích cực xây dựng hình tượng thiếu niên dương quang trong sáng thanh thuần đáng yêu trong trẻo thuần khiết, hoa gặp hoa nở người gặp người yêu thỏ gặp thỏ chạy chow gặp chow húc.

Các chiếc đàn anh cảm lạnh thấu trời xanh không khỏi vểnh mũi tự hào khi nhìn thấy thành quả, còn tấm tắc khen nức nở bàn tay tài hoa của chính họ, chỉ còn cậu bé yếu ớt đáng thương của chúng ta trong lòng có một câu hỏi nhỏ, vứt kính ở nhà thì thấy đường kiểu gì ạ?

Thế nhưng nhìn đám người kia vui vẻ khoe khoang về chiến công mà họ ảo tưởng tạo ra được, Trương Gia Nguyên trong lòng chỉ đành thở dài một cái, thôi thì đành tùy cơ ứng biến vậy.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net