2. Toang rồi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Dùng dằng mất một lúc lâu, biệt đội siêu anh hùng bộ tứ siêu đẳng phòng 1505 mới lề mề rời khỏi phòng. Trương Gia Nguyên đã hoàn tất thủ tục từ sớm, nhưng ba ông anh kia còn bận tỉa tót lâu hơn cả cậu.

Sau khi Lâm Mặc thử đến chiếc quần thứ mười, sức chịu đựng của Trương Gia Nguyên đã đạt tới giới hạn.

Cậu lao tới giật phắt chiếc quần thứ mười một mà người kia sắp sửa tròng vào người, giọng nói trầm khàn đặc trưng được di truyền trọn vẹn của bố Trương đính kèm với thanh âm trong cuống họng được phóng đại đến ngưỡng lớn nhất, khiến cho ai nấy đều phải giật mình thon thót, cuống quít nhắm mắt bịt tai lại bảo vệ chiếc màng nhĩ mong manh yếu ớt của bản thân.

"Mấy người có nhanh lên không thì bảo, còn không thì em cho cả đám ở nhà hết bây giờ".

Cậu sốt ruột cũng là có lí do, bây giờ đã sắp sửa muộn giờ đến nơi, cứ cái đà này, nếu cậu không dọa nạt mấy câu, mấy ông anh kia lại tiếp tục dùng tốc độ rùa cõng ốc sên chậm chạp thay đồ, không khéo kẻ thật sự phải ê mặt không ai khác ngoài đám người bọn họ.

Trường khác tổ chức chào đón tiệc tân sinh viên ở cái hội trường chật chội bé xíu như cái lỗ mũi, một mét vuông ba bốn người chen chúc muốn bể đầu.

Trường cậu năm nay không biết vớ bở được nhà tài trợ bạch kim premium platinum nào, chơi sộp thuê hẳn một căn nhà hàng vô cùng có tiếng ở mặt tiền lớn của trục đường chính thành phố.

Không gian vô cùng rộng rãi thoáng mát, vậy nên chỉ cần đến muộn một chút liền dễ dàng bị phát hiện ngay.

Cậu còn phải gặp mặt bạn học cùng lớp, chưa kể còn là tân sinh viên - đối tượng chính được chào đón trong bữa tiệc lần này, nếu đến trễ chắn chắc sẽ bị lớp trưởng để ý, chưa kể còn tạo ra hình ảnh xấu trước mặt crush.

Mà người ta còn không biết cậu là ai, sao lại để đối phương mất thiện cảm ngay từ ấn tượng ban đầu cơ chứ?

Ba người kia cuối cùng cũng đẩy nhanh tốc độ thay đồ, nhưng cũng chỉ là một chút chút thôi.

Trương Gia Nguyên sốt ruột đến mức đi đi lại lại trong phòng tận mấy chục vòng, nhưng các ông anh quí hoá vẫn chưa chịu hoàn tất nốt thủ tục rời phòng còn lại, hơn thế còn quẳng lại cho cậu em một câu xanh rờn.

"Lỡ như trên đường đời tấp nập, anh vô tình va phải chân ái đời mình thì sao? Lúc đấy đầu bù tóc rối, quần áo xộc xệch không chỉnh tề, rồi chú có chịu được trách nhiệm khiến anh vuột mất tình yêu đích thực của chính mình không?".

Lời này nói đúng quá không cãi lại được, nhưng Trương Gia Nguyên vẫn cảm thấy hình như có chỗ nào đó hơi sai sai thì phải.

Rốt cuộc sau khi cậu gặm trụi lủi mười ngón tay xinh, để lại một hàng móng tay trông cực kì nham nhở, các ông anh trời đánh thánh đâm cũng lọ mọ bước được một chân ra thế giới bên ngoài.

Trương Gia Nguyên chưa kịp mừng thầm, người anh đáng mến Trương Đằng đã ngoảnh sang dùng một gương mặt méo xệch để trần thuật một sự thật vô cùng đáng sợ.

"Anh bấm cửa nhưng lại quên rút chìa khóa, nó bị mắc kẹt ở bên trong phòng mất tiêu rồi".

Hai ông anh còn lại vội vàng lộn hết toàn bộ túi trái túi phải ra ngoài, rồi cả ba dùng chung một biểu cảm đáng thương y hệt nhau để ngước nhìn đứa em duy nhất còn sót lại, còn chớp chớp mắt mấy cái ra vẻ ngây thơ vô (số) tội.

Khóe mắt Trương Gia Nguyên không nhịn được giần giật mấy cái, đây là cái tình tiết quái quỉ gì đây?

Cậu vừa lục chìa khóa ở trong túi quần vừa lẩm bẩm trong miệng, 2022 rồi, các ông anh của cậu có thể nào suy nghĩ đến việc trưởng thành lên, bớt báo em út lại được không ạ?

"Cách", đúng lúc tiếng khóa cửa bật mở, Trương Đằng liền vô cùng phấn khích hét lớn.

"Yeah, anh tìm thấy chìa khóa rồi, hóa ra ban nãy anh sợ làm rơi nên nhét vào trong tất mà quên mất, lúc nãy giẫm giẫm mấy bước đột nhiên cảm thấy cấn cấn dưới lòng bàn chân mới nhớ ra, u là trời tin được không?".

Hai người bạn cũng hùa theo ăn mừng nhảy múa với ông anh cao lêu nghêu, thế nhưng đột nhiên cả đám trở nên xanh mặt, tạm dừng ngay mọi hoạt động vui chơi giải trí lại, vì đứa em lúc-nào-cũng-hiền-lành-có-lúc-không-hiền Trương Gia Nguyên đang đứng ở phía cửa nhìn chằm chằm vào bọn họ, ấn đường hiện ra mấy vết sọc dài vô cùng rõ ràng, mặt than đen sì không khác gì cái đít nồi.

Thế rồi không ai bảo ai đều tẩu thoát khỏi hiện trường với tốc độ kinh người, để lại một cậu nhóc có muốn giận cũng không giận nổi.

Trương Gia Nguyên ngán ngẩm thở dài, cảm thấy bản thân chính là một người quá sức rộng lượng, không hiểu những năm qua chính mình lấy can đảm ở đâu ra để kết thân với đám người này thế?

Lúc cậu đến được nơi diễn ra buổi tiệc thì nghi thức mở màn cũng chính thức bắt đầu. Trương Gia Nguyên nhanh chóng nhập cuộc với đám bạn học cùng lớp, giả vờ cười nói mấy câu để che giấu đi nỗi xấu hổ của bản thân.

Ban nãy vì không có kính nên cậu suýt đi nhầm sang lớp khác, may mà có một anh đẹp trai cao ơi là cao dẫn cậu về đúng lớp của mình.

Anh ấy còn cho cậu một đĩa thanh long đỏ ăn vào vừa ngọt vừa mát, hơn nữa còn chu đáo lấy khăn giấy lau đi vết thức ăn thừa dính trên miệng cậu.

Trương Gia Nguyên mặc dù không đeo kính nhưng vẫn thừa biết anh ấy đẹp trai vô cùng.

Theo truyền thống, mỗi lớp tân sinh viên sẽ phải cử ra vài người đi chúc rượu cho các học trưởng, học tỉ và lão sư.

Trương Gia Nguyên đang định tìm cách trốn khỏi hình phạt đáng sợ này, một người cán sự lớp đã dúi ly rượu trong tay mình về phía cậu, bày ra bộ dáng nhăn nhó trông có vẻ cực kì khổ sở.

"Trương Gia Nguyên, cậu có thể đi chúc rượu thay tôi được không? Bây giờ tôi đau bụng quá, nếu nhịn thêm một lúc nữa e là dạ dày sẽ hỏng mất".

"Đây là rượu trái cây, nồng độ cồn không cao, sẽ không sao đâu".

"Sau này nhất định sẽ hậu tạ cậu, bây giờ cậu giúp tôi một chút nhé".

Nói xong liền vọt vào nhà vệ sinh với tốc độ kinh người. Trương Gia Nguyên nhìn chăm chú vào cốc rượu trên tay mình, có chút không nói nên lời.

Cậu bất an đảo mắt nhìn quanh tìm kiếm cứu trợ, thế nhưng lại bắt gặp cảnh Phó Tư Siêu đang đứng tía lia với nam thần Ngô Vũ Hằng khoa Tiếng Anh thương mại đến quên cả trời đất.

Liếc sang bên cạnh cách đó vài bước chân, Lâm Mặc đang bị học bá Lưu Chương khoa Kinh tế toán học lẽo đẽo bám theo, chắc lại ép buộc người khác nghe demo của anh ta. Còn bóng dáng Trương Đằng thì từ nãy đến giờ cậu không sao tìm thấy được.

Nén một tiếng thở dài từ tận sâu trong lồng ngực, Trương Gia Nguyên biết, lần này mình chỉ có thể tự dựa vào chính mình.

Cậu vượt qua màn chào hỏi qua loa và truyền thống chúc rượu đáng sợ này bằng cách mỗi lần chỉ nhấp môi một cái để hạn chế lượng cồn xâm nhập vào trong cơ thể đến mức tối đa.

Nhưng mà không có ai nói cho cậu biết, dù rượu trái cây rất nhẹ, thế nhưng nồng độ cồn không hề thấp chút nào, thậm chí còn cao hơn bia một chút.

Sau khi thực hiện thủ đoạn múa rìu qua mắt thọ kia trót lọt đến lần thứ mười, Trương Gia Nguyên đột ngột cảm thấy choáng váng xây xẩm mặt mày.

Cậu phải dùng sức dựa vào cạnh bàn mới đứng vững được, học tỉ kia thấy vậy càng cố ý lấn lướt, ép cậu uống cho bằng được.

Trương Gia Nguyên lịch sự từ chối khéo, thế nhưng đối phương không phải là kẻ dễ bỏ cuộc, khăng khăng bắt cậu phải uống cùng cô ta.

Lúc sắp nói ra câu "Em xin lỗi, em phải về làm bài tập" thì một cánh tay vô cùng tự nhiên choàng qua vai cậu, giọng nói thốt ra vô cùng dễ nghe, đến mức cậu phải cảm thấy nghi hoặc nhân sinh, thanh âm gợi cảm thế này không chết người thật sao?

"Nguyên nhi, em đi đâu nãy giờ thế, anh tìm em suốt. Sao chưa ăn gì mà đã uống như thế, sẽ hỏng dạ dày đấy. Xin lỗi mọi người, tôi xin phép mượn em ấy một lúc nhé".

Mọi người nghe thấy đối phương dùng danh xưng thân mật để gọi cậu liền biết điều tránh đường nhường chỗ cho hai người, thế nhưng sau lưng liền không ngớt bàn tán xôn xao "Cậu nhóc đó là ai vậy?", "Đến cả Châu nam thần còn phải ra mặt giúp, chắc chắn bối cảnh không phải dạng tầm thường", "Không phải là đối tượng của Châu Kha Vũ đấy chứ, sao trước giờ chưa từng nghe nói đến cậu ta?"...

Châu Kha Vũ không hề mảy may bận tâm đến những lời đồn thổi vô căn cứ của thiên hạ, chỉ một mực chuyên chú hộ tống bạn nhỏ này ra ngoài an toàn.

Vừa ra đến nơi, cậu thiếu niên này liền một mực sống chết đòi ôm lấy anh, mùi rượu trái cây vừa nồng vừa ngọt xông thẳng vào khoang mũi khiến Châu Kha Vũ không khỏi nhíu mày một cái, rốt cuộc là bạn nhỏ này đã uống bao nhiêu rồi vậy?

Anh vỗ nhẹ vào người đối phương mấy cái, thế nhưng cậu nhóc dường như đã đánh mất lí trí, cười toe toét hiện ra cả mấy cọng râu mèo, mắt cong tít lại thành một vầng trăng non nho nhỏ.

Châu Kha Vũ không nhịn được cũng mỉm cười theo người kia, lâu lắm rồi tâm trạng anh mới thoải mái dễ chịu như vậy.

Anh nhéo nhẹ gò má trắng mịn như hai cục bánh Mochi của bạn nhỏ, trong giọng nói không giấu nổi ý cười.

"Cậu có biết rất nhiều người muốn nhặt tôm say giống cậu bây giờ lắm không hả?".

Đối phương đáp trả bằng một tràng cười hinh hích trông vô cùng ngớ ngẩn, tròn xoe mắt hỏi lại anh.

"Nhặt tôm say là gì cơ?".

"Thôi bỏ đi, nhà cậu ở đâu, để tôi...".

Chưa kịp nói dứt câu, đối phương đã tặng cho anh một bãi nôn bạ chà bứ vào chiếc áo khoác LV có giá lên đến tám con số khiến cho Châu Kha Vũ có chút cạn lời.

Sau khi thực hiện hành vi đáng khinh bỉ này, người kia liền lăn ra mặt sàn ngủ khì khì, miệng còn lẩm bẩm sao hôm nay nệm của kí túc xá cứng quá, có chút hơi đau lưng.

Châu Kha Vũ cười khổ mấy tiếng, chỉ đành gọi taxi đưa bạn nhỏ về nhà của mình, tiện thể dọn dẹp bãi chiến trường mà đối phương để lại.

Nửa đêm anh đột ngột tỉnh giấc vì cảm giác khô rát đang đốt cháy cuống họng. Bước xuống phòng bếp uống tạm một cốc nước lọc, Châu Kha Vũ đột ngột nghe thấy tiếng la hét thất thanh từ phía phòng người kia.

Không kịp nghĩ nhiều, anh gấp gáp chạy nhanh về phía đó. Tiếp đến liền bắt gặp cảnh đối phương trần như nhộng, lộ hẳn một mảng ngực trắng toát ra bên ngoài. Kích thích hơn là người đó còn đang gọi lớn tên anh, khóe miệng chu lên đòi thực hiện một nụ hôn nồng cháy.

Cảnh tượng nóng bỏng trước mắt khiến Châu Kha Vũ phải lùi lại mấy bước, miệng lẩm nhẩm chú đại bi để không nảy sinh bất cứ tạp niệm trần tục nào.

Thế nhưng đối phương lại ngốc nghếch lôi kéo anh vào trong chăn của mình, cánh tay mảnh khảnh gầy gò ấy lại sở hữu sức lực kinh người, anh đã tận lực giãy dụa nhưng vẫn không tài nào thoát ra được.

Châu Kha Vũ tức giận đến mức nghiến răng ken két, được, đây là do cậu tự chuốc lấy, không thể trách được tôi đâu đấy.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net