4. Boy phố cổ tông đổ tim em

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ánh nắng ngày hạ phiêu diêu du đãng trong không khí, theo luồng gió oi nồng phát tán khắp nơi.

Quạt điện không ngừng sử dụng toàn bộ công suất để làm mát căn phòng, tiếng phành phạch còn vang vọng tận sang nhà hàng xóm.

Phảng phất trong không khí là hương hoa dịu nhẹ, không rõ là hoa gì, chỉ cảm thấy một mùi hương rất nhẹ ùa vào bên trong, đem theo một mảng màu xanh ngát của lá cây vô cùng dịu mắt.

Thế nhưng bầu không khí trong phòng 1505 lúc này lại ngập tràn căng thẳng, ai nấy đều cảm thấy khắp lưng mình đều là mồ hôi ướt đẫm, nhưng không một người nào dám lấy tay lau chúng đi.

Bốn người không ai bảo ai đều thẫn thờ dán mắt vào mặt sàn, như thể ở đó có một chiếc nam châm khổng lồ đang không ngừng hút chặt tầm nhìn của họ.

Qua một lát sau, Trương Gia Nguyên mới dè dặt lên tiếng trước.

"Có khi nào áo khoác đó do Châu Kha Vũ nhặt được không?".

Sau đó còn đỏ mặt bổ sung thêm.

"Tại vì chuyện anh ấy chịu ngủ em còn khó tin hơn việc em đạt được toàn bộ điểm A cuối kì ấy".

Hơn nữa còn không nhịn được mà lảm nhảm thêm một chút, giọng nói phát ra lí nhí trong cuống họng như tiếng muỗi kêu.

"Nếu thật sự là anh ấy, em sẽ trồng cây chuối đi học".

Âm cuối còn khẽ đến mức nghe thấy cả tiếng tim đập thình thịch loạn xạ trong lồng ngực.

Dùng giọng điệu run rẩy nhất để thốt ra lời thề hùng hồn nhất, hay lắm Trương Gia Nguyên!

Ba người còn lại quay sang nháy mắt mấy cái, lặng lẽ bắn tín hiệu cho đối phương, sau đó Lâm Mặc bèn không nhanh không chậm quay sang vỗ vai thằng em mấy cái, tỉnh bơ phán một câu xanh rờn.

"Yên tâm, hôm qua mày có đeo kính đâu em, cho dù có thật là Châu Kha Vũ, hắn ta nhận ra em thế quái nào được?".

Phó Tư Siêu vội vàng gật đầu lia lịa, bạn ơi bạn nói đúng quá, tôi không thể nào đồng ý với bạn hơn được nữa.

"Đúng rồi, bây giờ mày đeo kính vào thì đến bố nó còn chẳng nhận ra mày nữa là nó".

Trong cuộc vui của thằng em nhất quỉ nhì ma thứ ba Trương Gia Nguyên suýt-bỏ-nhà-theo-trai-rồi làm sao vắng mặt ông anh Trương Đằng quí hóa được cơ chứ.

"Mày cứ yên tâm đeo kính vào, có chuyện gì thì tự bảo vệ mày đi chứ tao rút lui trước à".

Rất trượng nghĩa, rất đoàn kết, rất thương em, rất cảm lạnh, mười điểm về chỗ!

Trương Gia Nguyên bực bội đến mức ngồi phịch xuống sàn, dùng cả mười đầu ngón tay giày vò đống giấy ăn xé thành từng mảnh vụn rải đầy thảm lông.

Ba ông anh báo-em-hơn-báo-đời lúc này mới nhận ra tình hình nghiêm trọng của vấn đề, liền gấp gáp sửa chữa lỗi lầm của mình, sau đó cùng hè nhau lao tới bóp vai xoa cổ cho đứa nhóc.

Trương Gia Nguyên la oai oái vì nhột, cục tức ban nãy cũng theo đó biến mất tiêu, không thể nào giận mấy người kia thêm được nữa.

Trương Đằng vọt xuống căn tin dưới sảnh để mua cây kem hòng làm lành với cậu em, sau đó còn chạy thật nhanh lên phòng vì sợ kem tan mất.

Trương Gia Nguyên vừa mút kem ngon lành vừa tận hưởng dịch vụ mát xa cao cấp nhất của đội ngũ nhân viên lành nghề phòng 1505, vị kem ngòn ngọt kết hợp với cái lạnh tê cứng nơi đầu lưỡi, khiến cho toàn bộ cái nóng rát của mùa hạ đều bị thổi bay hết.

Cậu hài lòng xoa xoa bụng, thỏa mãn ra dấu cho mọi người dừng lại.

Lâm Mặc híp mắt cười lạnh, bây giờ đã đến lúc mày cần trả giá rồi em ạ. Cậu hất hất cằm ra hiệu, hai đứa bạn kia biết ý liền vọt lẹ về hướng gần cửa phòng, sẵn sàng bỏ chạy bất cứ lúc nào.

Nhắm thấy tình hình yên ổn, Lâm Mặc lúc này mới lộ ra khuôn mặt thật, nở một nụ cười vô cùng giả trân với hai người còn lại.

"Lúc nãy nó thề nếu đối tượng 419 của nó là Châu Kha Vũ, nó sẽ trồng cây chuối đến trường, đã có đứa nào ghi âm lại chưa?".

Phó Tư Siêu vừa mượn được mười lá gan hùm, quyết đoán chỉ vào chính mình, thiếu điều muốn nhảy cẫng lên giành trả lời.

"Tao, tao, tao".

Lâm Mặc rất hài lòng với thái độ nhiệt tình này của bạn mình, bèn quay sang hỏi vặn đứa bạn kia.

"Tốt lắm, còn Trương Đằng mày thì sao?".

Trương Đằng đưa cao chiếc điện thoại trong tay, khóe miệng nở một nụ cười sâu xa không rõ ý vị.

"Yên tâm, tao đã quay video lại rồi, full HD 4K không che".

Hai đứa bạn chí cốt nghe thấy thế liền vỗ tay ào ào, cứ như thể bọn họ vừa hoàn thành một nhiệm vụ bí mật hết sức cao cả lớn lao nào đó.

Ở phía bên này, Trương Gia Nguyên nghe xong đoạn đối thoại này mà ngẩn cả người. Ba ông anh này vừa công khai bán mình đi phải không, sao lại có thái độ tự tin như vậy chứ?

Đợi đến lúc cậu hoàn toàn tỉnh táo muốn tìm bọn họ tính sổ cả thù cũ lẫn nợ mới, ba vị anh hùng hảo hán ban nãy đã kịp đi tìm chân trời mới của riêng mình rồi.

Báo hại Trương Gia Nguyên chỉ có thể đứng tại chỗ giẫm mạnh chân vào sàn nhà, bẻ khớp tay răng rắc, giận đến mức nghiến răng nghiến lợi, dùng chất giọng Đông Bắc ba phần đanh đá bảy phần đáng yêu mà mắng chửi người.

Tuy nhiên có ích gì đâu, rốt cuộc người bị nghe chửi lại là chính cậu, còn ba kẻ gian ác thì đã chạy sang quán bún ốc cách đây hai con phố để trú ẩn, thật con mẹ nó cạn lời mà.

Trương Gia Nguyên âm thầm chết tâm trong lòng nhiều chút, tại sao người báo anh em là bọn họ, nhưng người tổn thương luôn là cậu chứ?

*

Mới là giữa tháng năm mà cái không khí oi nồng bức bối của mùa hạ đã ngạo mạn xâm chiếm mọi ngóc ngách của Vô Tích.

Vì sự cố quá mức khủng bố sáng nay nên hai mẩu 1505 quyết định cúp tiết đi ngắm soái ca để xoa dịu tâm trạng.

Trên sân bóng rổ toàn bộ đều là thanh niên trai tráng mồ hôi đầm đìa nhễ nhại, đồng thời khoác lên người bộ đồng phục áo ba lỗ màu trắng sọc đỏ xấu đến mức không nỡ nhìn thẳng.

Ánh nắng vàng gay gắt làm chói lóa tầm mắt của hết thảy đám sinh viên trong phạm vi năm mươi mét xung quanh sân, thế nhưng kì lạ thay, Trương Gia Nguyên chỉ cần liếc mắt một cái liền nhìn thấy thân ảnh người mà cậu đang lẩn trốn.

Toàn bộ cảnh quan đột ngột trở nên mờ ảo nhạt nhòa, tựa hồ đang làm nền cho thần thái nổi bật kinh người của đối phương. Vẻ náo động ồn ào của mọi người càng khắc họa sắc nét sự hững hờ vô tâm của người đó.

Trương Gia Nguyên sửng sốt ngoái đầu lại nhìn đối phương mấy lần, khiến cho Lâm Mặc không khỏi bắt chước theo, vì thực hiện động tác quá nhanh mà suýt nữa gãy cả cổ.

Lâm Mặc đau đớn đến mức chảy cả nước mắt, cáu kỉnh quát mắng thằng em chí cốt cốt ai nấy hốt của mình.

"Đều là nam thần soái ca của trường mình cả đấy, sao sắc mặt mày lại khó coi như gặp phải quỉ thế?".

Trương Gia Nguyên vẫn đang lấm la lấm lét nhìn trước ngó sau, nghe thấy ông anh thiếu điều muốn hét lên cho cả thế giới biết vị trí của bọn họ liền lao tới bịt mồm nạn nhân chặn khẩu cung, vẻ mặt tựa như ngậm phải ruồi, ngậm ngùi khóc không ra nước mắt.

"Anh be bé cái mồm thôi, lộ hết tung tích ra bây giờ".

Lâm Mặc vẫn cảm thấy thái độ đứa em mình thật sự quá khoa trương, Châu Kha Vũ có ba đầu sáu tay mười hai con mắt, sở hữu hỏa nhãn kim tinh của Tề Thiên Đại Thánh cũng chẳng sao cả, ai mà ngờ được thiếu niên dương quang như xé từ trong truyện tranh bước ra tối hôm trước lại là cái đứa mọt sách đeo cặp kính cận dày cộp, áo thun nhăn nhúm, tóc tai bù xù như tổ quạ đang đứng cạnh anh cơ chứ?

Anh mạnh mẽ vỗ ngực đảm bảo với đứa em đang khẩn trương đến mức nhíu chặt mày, tay chân run lẩy bẩy nom rõ tội nghiệp ở bên cạnh mình.

"Mày yên tâm, bây giờ lớp trưởng lớp mày còn không nhận ra mày nữa là nam thần Châu Kha Vũ của mày".

Dường như ông trời cũng ngứa mắt với tiết mục bốc phét này, Lâm Mặc vừa dứt lời, một thanh âm trầm khàn từ tính liền truyền tới từ phía sau lưng anh.

"Hình như cậu vừa nhắc tới tôi?".

Lâm Mặc quay người lại bèn trông thấy cảnh đối phương đang nhìn chằm chằm vào mình, trong giọng nói không hề mang theo chút thiện chí nào liền suýt chút nữa hét toáng lên.

"Á, con muỗi".

À không, anh thật sự la hét thất thanh, thứ âm thanh kinh hồn bạt vía này liền theo đó xé gió lao đi, khiến cho ai nấy đều không nhịn được mà tập trung sự chú ý về phía bên này.

Nhưng Lâm Mặc nào có tâm trí quản chuyện thiên hạ nữa, tại vì vừa nghe thấy câu nói này, Châu Kha Vũ bèn cau mày lạnh lùng hỏi lại.

"Con muỗi?".

Lâm Mặc lúc này rất muốn tát mình một phát vì cái tội miệng nhanh hơn não này. Ai mà biết được tại sao con muỗi hút máu Trương Gia Nguyên lại xuất hiện trong tâm trí anh lúc này chứ?

Phải rồi, Trương Gia Nguyên, chính nó là nguồn cơn cho cái hiện trường quay xe đầy xấu hổ và gượng gạo này đây. Lâm Mặc vớ được người thế tội thay, vội vàng đưa tay chỉ thẳng vào mặt đứa em chí cốt, cười hềnh hệch như một đứa ngốc hòng mong thoát tội.

"À không, tôi đang nhắc đến con muỗi đáng chết đốt em trai tôi tận hai mươi tư vết thôi mà".

Dường như sợ người kia không tin, anh còn nhiệt tình dí ngón tay vào vết đỏ to như quả dâu tây trên cổ đứa em, đầu ngón còn hưng phấn gõ gõ lên vị trí đó mấy lần.

"Đây này, nhìn rõ chưa, hôm qua con muỗi bạ chà bứ nào hút máu thằng em tôi đến mức nó đi đứng xiêu xiêu vẹo vẹo không ra hình người rồi đây này".

Châu Kha Vũ một cái liếc mắt cũng không thèm trao cho đối phương, vô cùng cao lãnh mà thong thả nói tiếp.

"Cậu có thể tránh ra để tôi nói chuyện riêng với em trai cậu một chút được không?".

Lâm Mặc gật đầu như giã tỏi, sau đó còn hùng hồn tuyên bố như đang đọc diễn văn tranh cử tổng thống.

"Tôi tránh ra ngay đây, chúc hai người sớm sanh quí tử nối dõi tông đường, à không, chúc hai người có một buổi tối vui vẻ bên nhau".

Sau đó bèn không có tiền đồ thì thầm vào tai Trương Gia Nguyên mấy tiếng, "Con muỗi nhà mày đáng sợ quá" sau đó gấp gáp tẩu thoát khỏi hiện trường, để lại sự ngỡ ngàng xen lẫn hoang mang cho đứa nhỏ.

Trương Gia Nguyên không dám ngước mắt lên nhìn đối phương, mất một hồi lâu mới thu hết can đảm mà lắp ba lắp bắp mở lời.

"A-Anh muốn nói gì?".

Người nọ chỉ nhìn chằm chằm cậu không nói không rằng, nhu tình trong đáy mắt chảy tràn ra bên ngoài không sao ngừng lại được.

Kế đến, đối phương đột nhiên mỉm cười thật nhẹ, tựa như làn gió xuân phơi phới dịu mát không ngừng xua tan cái nóng oi ả bức người của mùa hạ, khiến cho Trương Gia Nguyên không tự chủ được mà mở to mắt nhìn anh, mồm há hốc đến mức suýt thì chảy cả nước dãi.

"Em chờ anh một chút, anh có cái này muốn đưa cho em".

Cậu luống cuống gật đầu, đổi lại liền nhận thêm một nụ cười rạng rỡ như hoa cỏ tháng giêng khác của đối phương.

Trong lúc chờ đợi Châu Kha Vũ mang đồ tới cho mình, chiếc đầu bé xinh của cậu đã kịp bổ não ra một nghìn linh một viễn cảnh kết hôn sinh con của hai người sau này. Ngay khi Trương Gia Nguyên đang mơ màng nghĩ ra nên cho con đi học lớp một ở trường nào, đối phương đã quay lại cùng một túi giấy được thắt nơ xanh siêu xinh xẻo.

Cậu ngờ vực nhận lấy túi quà, bên trong là một hộp cơm giữ nhiệt. Trương Gia Nguyên trợn tròn mắt nghi hoặc mở nắp hộp nhựa, cái thứ vàng vàng trắng trắng ở chính giữa những hạt cơm mềm xốp như hòa vào làm một với vật thể sáng nay cậu nhìn thấy trên chảo đối tượng 419 của mình.

Châu Kha Vũ lúc này bèn nở một nụ cười sâu xa không rõ ý vị, sau đó còn vô cùng ôn nhu mở nắp chai nước ép thanh long bên cạnh người ra dúi vào tay cậu.

"Lúc sáng em chạy nhanh quá nên anh không kịp đưa cho em. Bây giờ em vẫn chưa ăn sáng đúng không?".

Trương Gia Nguyên ngơ ngác gật đầu, sau đó là chậm rãi lắc đầu, nhìn vào hộp cơm trên tay mà bỗng nhiên có xúc động muốn ứa nước mắt. Crush chính là đối tượng 419 đầu tiên của mình, a-ai mà nuốt nổi cơm cơ chứ?


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net