5. Quý trọng sinh mạng, tránh xa Châu Kha Vũ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trương Gia Nguyên cạn lời nhìn vào hộp cơm ở trước mặt, dù chưa nuốt một hạt nào vào trong bụng mà cậu đã cảm thấy cuống họng mình bất giác nghẹn ứ, như thể vừa nhét đầy một đống thức ăn vào trong bụng.

Cậu khẩn trương ngoảnh đầu nhìn sang phía của người còn lại, đầu nhỏ không ngừng lắc lư qua lại như muốn chối bỏ sự thật trước mắt mình. Đối phương lúc này vẫn đang nhìn chằm chằm vào cậu không chớp mắt, môi nở một nụ cười vô cùng dịu dàng, thế nhưng lúc này trong mắt Trương Gia Nguyên chẳng khác gì quỷ đòi mạng.

Cậu hốt hoảng đánh rơi hộp cơm trên tay xuống dưới đất, toàn bộ thức ăn bên trong văng hết ra sàn xi măng lạnh lẽo. Một ít dầu mỡ bị bắn lên vạt áo Châu Kha Vũ, anh chỉ cau mày một chút, ngoài ra không có bất cứ biểu tình đáng kể nào.

Nhưng chỉ có thế cũng khiến Trương Gia Nguyên theo đó mà đánh mất trọng tâm, cả thân hình lảo đảo ngã nhào về phía trước, theo bản năng cậu vội bám lấy eo người kia. Khi chạm phải cơ bắp rắn chắc trên cánh tay của đối phương, cậu sợ hãi co rụt người, thế nhưng ở chỗ vị trí tiếp xúc cảm giác nóng bừng vẫn hiện lên rõ mồn một.

Theo hành vi co người bất chợt này, cậu ngã phịch xuống đất ngay lập tức. Cả quá trình chỉ diễn ra trong chớp mắt, khiến cho tâm trí cậu trở nên trống rỗng, ngơ ngác ngồi một chỗ trơ ra như phỗng.

Cậu lẩm bẩm trong bụng, "Trời ơi xấu hổ chết tôi mất!" sau đó liền lắp ba lắp bắp câu xin lỗi, vì quá khẩn trương đến nỗi mãi mà không nói tròn câu. Âm cuối còn khẽ đến mức sắp biến mất khỏi tần số thanh âm có thể ghi nhận được của vũ trụ, càng làm cơ sở phóng đại hơn cho tiếng trái tim thổn thức đập mạnh trong lồng ngực.

Đối phương xua xua tay ra vẻ không hề hấn gì, nhưng Trương Gia Nguyên vẫn không hề yên tâm hơn chút nào. Cậu lén lút tra cứu giá trị chiếc áo trên mạng, sau đó liền không nhịn được mà cắn nhầm vào lưỡi. Một chiếc áo phông đơn giản mà có giá lên tới tám chữ số, định cắt cổ người ta chắc?

Cậu gần như nín thở len lén đưa mắt nhìn sang phía Châu Kha Vũ, trong lòng không nhịn được đổ mồ hôi trộm một phen. Nếu anh ta có ý định bắt đền, cậu chỉ còn nước bán thận may ra mới đủ tiền trả nợ mất.

Dường như đối phương có khả năng đọc được suy nghĩ của cậu, sau đó bèn nở một nụ cười sâu xa không rõ ý vị mà nhẹ nhàng nhắc nhở cậu.

"Bây giờ em định đền bù tổn thất cho tôi ra sao đây?".

Trương Gia Nguyên cắn chặt răng lúng túng không biết phải đưa ra đáp án như thế nào, qua một lúc lâu mới có thể run rẩy trả lời một câu vô cùng yếu ớt.

"Tôi có thể mang áo về giặt sạch rồi trả lại anh không?".

Nghe thấy câu nói này, nụ cười của người kia càng trở nên rạng rỡ hơn, đến mức Trương Gia Nguyên hoa cả mắt, choáng váng đứng sững như trời trồng ngay tại chỗ.

"Em vừa tra giá áo đúng chứ?".

"Cái áo này chỉ có thể giặt khô, hơn nữa với vết dầu mỡ này rất khó để xử lý sạch hoàn toàn".

Dường như thấy cậu chưa đủ chết tâm, đối phương còn bồi thêm một câu tỉnh rụi.

"Trên thế giới chỉ có đúng một ngàn cái áo này, ở Trung Quốc đại lục chỉ có duy nhất hai cái, cái còn lại đang mặc trên người anh trai tôi".

"Vừa hay tôi còn thiếu một bạn trai, hay là em đến lấp vào chỗ trống đó đi?".

Sau đó còn chớp chớp mắt trưng ra biểu tình vô tội nhìn về phía Trương Gia Nguyên, làm cho cậu không khỏi rùng mình mấy cái, sau đó nhanh chóng rơi vào biển vũ trụ đầy sao trong ánh mắt của người kia. Chết tiệt, sao anh ta có thể đẹp trai đến mức không phải người như vậy nhỉ? 

"TÔI XIN LỖI!".

Trương Gia Nguyên vội vàng hét lớn kế đó liền gấp rút tẩu tán khỏi hiện trường xấu hổ chết người kia, để lại toàn bộ bầu không khí ám muội cho đối phương.

Châu Kha Vũ không nhanh không chậm thu dọn tàn cuộc, trên môi không khỏi vương lại một nét cười sảng khoái. Ngày tháng còn dài, con cá này không sớm thì muộn cũng rơi vào lưới của anh thôi.

*

Ánh nắng mùa hạ không ngừng xoay vần theo hướng gió, nhảy múa trên màu trắng ngả vàng của tấm rèm treo lơ lửng trên cửa sổ, mang theo khí tức oi bức hạ gục toàn bộ sinh viên đang nửa nằm nửa ngồi chất đống la liệt trong giảng đường.

Quạt điện không ngừng dùng công suất tối đa của mình nỗ lực hạ thấp nền nhiệt trong không khí, thanh âm phành phạch phát ra từ cánh quạt hoà cùng với dàn đồng ca mùa hạ của đàn ve sầu ven đường dường như càng khiến ngày hè bị kéo dài thêm.

Trương Gia Nguyên đứng thở hổn hển ở nơi cửa lớp, nghĩ lại cảnh trốn chạy vô cùng mất mặt ban nãy, cậu liền có xúc động muốn đào một cái hố chôn bản thân luôn xuống đó.

Mấy anh em chí cốt cốt ai nấy hốt anh em chí mạng mạng ai nấy báo đã tập hợp đông đủ trên ghế ngồi, không ngừng vẫy tay ra hiệu cho cậu tiến lại gần.

Trương Gia Nguyên hớn hở tiến lại gần, nhanh chóng lôi đống bài tập hôm trước còn chưa làm ra hì hục chép bài của Lâm Mặc.

Phó Tư Siêu và Trương Đằng ngồi bên cạnh cũng đang thực hiện một động tác y hệt cậu, thỉnh thoảng lại vang lên tiếng than vãn rằng chữ của khổ chủ quá mức khó nhìn.

Người anh hùng trong mắt phòng 1505 lúc này bèn vứt hết tình nghĩa anh em sang một bên cho chó gặm, tàn nhẫn thu lại quyển vở trước mắt ba người.

"Hừ, không đọc được thì trả lại đây, kiếm của người khác mà chép, để xem bọn họ có cho mấy người mượn vở không?".

Ba người đồng thanh la oai oái, Trương Gia Nguyên vẫn là người nhanh trí nhất, cậu nhanh nhẹn chụp lấy quyển vở trên tay Lâm Mặc, giả vờ quay sang mắng Trương Đằng mấy tiếng.

"Anh đúng là đồ không biết điều, may mà anh Lâm Mặc đẹp trai nên mới tha thứ cho anh đấy".

Phó Tư Siêu cũng vô cùng sảng khoái tạt nước theo mưa.

"Đúng vậy, đồ ăn quả không nhớ kẻ chân mày, à nhầm, không nhớ kẻ trồng cây".

Trương Đằng bị mắng cũng chỉ biết hậm hực ngậm bồ hòn làm ngọt, sau đó bèn lên tiếng năn nỉ ỉ ôi với Lâm Mặc. Người kia có vẻ vừa lòng với thái độ này của anh, vui vẻ đồng ý cho ba người tiếp tục mượn đồ, ai bảo mình đã đẹp trai lại còn tốt bụng thế này cơ? 

Trương Đằng chứng kiến cảnh này chỉ dám lén lút mắng thầm trong lòng mấy tiếng, thôi thì đành hi sinh bản thân một tí vì đại cuộc chung vậy. 

Ba người tập trung chuyên chú chép bài, nét mực đen di chuyển trên tờ giấy trắng như rồng bay phượng múa, nhanh đến mức các kí tự trên trang giấy trở nên uốn éo tựa như ai đang vẽ một thể loại bùa chú nào đó.

Đột nhiên tiếng trò chuyện trong lớp bất chợt im bặt, sau đó vài giây liền nổ ra một chuỗi âm thanh đinh tai nhức óc, cả hội trường đồng loạt kinh ngạc hét lớn.

"Châu Kha Vũ kìa!".

"Wow không ngờ hội trưởng hội học sinh cũng học lớp này".

"Tôi học ở đây bao lâu rồi sao không biết Châu Kha Vũ cũng tham dự lớp học này chứ?".

Một âm thanh yếu ớt theo sau tiếng la hét phấn khích của mọi người.

"Không phải năm ngoái cậu ta đã hoàn thành môn học này sao, sao bây giờ lại xuất hiện ở đây cơ chứ?".

Sau đó nhanh chóng chìm nghỉm giữa những thanh âm kích động của đám đông.

Nhân vật trung tâm thu hút sự chú ý của toàn bộ khán giả lúc này đang không nhanh không chậm tiến lên dãy ghế phía sau, làm cho cả giảng đường không nhịn được dõi theo từng bước đi của anh, sau đó liền rì rầm bàn tán xem rốt cuộc học trưởng Châu Kha Vũ sẽ ngồi gần ai.

Mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía này, khiến cho Trương Gia Nguyên đang mải mê chép bài cũng cảm thấy chột dạ một cách khó hiểu. Cậu cảm thấy dường như toàn bộ tấm lưng mình đều đang đổ một trận mồ hôi ướt đẫm, như thể vừa bị ai đó tạt nguyên một xô nước lạnh lên đầu, khiến cho cậu lau mãi không khô.

Cậu lờ mờ dâng lên một dự cảm kì lạ, đúng lúc vừa ngẩng đầu lên liền bắt gặp đôi mắt cong tít như cún con và nụ cười rạng rỡ hơn cả ánh nắng gắt gao ngoài kia của học trưởng.

Đôi môi đột nhiên trở nên khô khốc, khiến cho cậu không nhịn được liếm mấy cái, nhưng làm như thế cũng chẳng mang lại tác dụng gì khi miệng cậu cứ há hốc liên tục trong trạng thái sửng sốt hoang mang như thế này.

Trương Gia Nguyên hồi hộp lấy bình nước trên bàn tu ừng ực mấy ngụm, cảm giác khô rát đốt cháy cuống họng mới dịu đi được đôi phần.

Đối phương vẫn nhìn chằm chằm cậu từ nãy tới giờ, một chút cũng không dời ánh mắt sang hướng khác. Trương Gia Nguyên vô cùng hoài nghi anh ta sắp luyện tới trình độ đốt cháy mặt cậu, nếu không tại sao nó lại đỏ bừng và khô nóng như thế này?

Trong khung cảnh lãng mạn sặc mùi tình ái mập mờ này, Lâm Mặc lại không hề ý tứ chen vào một câu vô cùng phá phong cảnh.

"Ê mày uống nhầm chai nước của anh rồi".

Nói xong bèn chỉ cho Trương Gia Nguyên kí hiệu vết mực đen đánh dấu bốn góc đặc trưng của mình. 

Cậu nhóc bèn cười gượng gạo mấy tiếng cho qua chuyện, trong lòng âm thầm mắng chửi tổ tông mười tám đời của ông anh mình. Anh trai à tha cho em đi, crush đang đứng trước mặt em mà, anh bị đui thì cũng phải thấy lờ mờ chứ?

Lâm Mặc còn định nói thêm mấy câu liền cảm thấy sau lưng dâng lên cảm giác ớn lạnh. Cậu hốt hoảng nhìn sang, bèn thấy Châu Kha Vũ đang cau mày trừng mắt nhìn mình, ánh nhìn hiểm độc như thể chỉ hận không thể lao sang xé đôi người cậu.

Cậu thót tim vội lui về dọn dẹp toàn bộ sách vở, tránh xa đối tượng tin đồn của Châu Kha Vũ. Thế nhưng sắc mặt anh ta vẫn không khá lên chút nào, trái lại biểu tình còn tệ hơn lúc nãy, thật sự đáng sợ quá đi mất.

Lâm Mặc làm sao biết được trong lòng Châu Kha Vũ cũng đang âm thầm mắng chửi mười tám vị tổ tông đời trước của cậu, uống chung bình nước có khác gì đang lén lút hôn gián tiếp với đối tượng mà anh đang theo đuổi không?

Lâm Mặc lúc này rất muốn nói, Châu Kha Vũ đáng sợ quá, tôi quay sang thích bạn Lưu Chương đứng ngay bên cạnh anh được không?


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net