Chương 12

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Câu chuyện quay về trường YZ thì Oscar đã bắt đầu thấy hứng thú rồi, anh nắm tay Thao Thao, tò mò hỏi, “Có sao? Chắc là người của khoa năng khiếu rồi. Em biết ai không?”

Châu Kha Vũ cũng trông đợi mà ngó sang. Chỉ tiếc là Hồ Diệp Thao lắc đầu ngao ngán, “Em không biết. Chương trình năm đó là mùa ban nhạc, thí sinh tham gia nhiều lắm. Nhớ hết được mặt đã là khó rồi chứ nói gì đến tên. Người đó hình như thành tích cũng không cao, chương trình phát sóng mới hai kỳ mà đã rút lui rồi.”

“Còn có tin đồn không mấy tốt đẹp”, Hồ Diệp Thao vừa đi vừa chậm rãi nói, “Là thí sinh đó trước khi rời đi đã đập nát cây đàn của chính mình.”

Hình ảnh Trương Gia Nguyên ôm đàn guitar say mê đắm chìm vào âm nhạc đột nhiên hiện lên trong tâm trí của Châu Kha Vũ. Một người tự tay đập vỡ cây đàn của mình, một người lại chẳng bao giờ còn nhắc đến âm nhạc nữa.

Hồ Diệp Thao đứng bên cạnh lại nháy mắt với Oscar, hất đầu về phía Kha Vũ. Oscar bất lực nhún vai, anh thật sự không biết được trong đầu Châu Kha Vũ dạo gần đây đang nghĩ cái gì, đang có tâm sự gì. Cậu trước đây đã là một người kiệm lời, ít khi biểu hiện cảm xúc, nhưng những ngày gần đây thứ năng lượng tỏa ra từ Châu Kha Vũ luôn khiến người khác nặng nề. Vẫn là Hồ Diệp Thao phải đau cả đầu, xoắn cả não để tìm đề tài cứu vãn bầu không khí của bọn họ.

“Mà nhờ chú hỏi anh mới nhớ”, Thao Thao lay lay cánh tay của Kha Vũ, “Cái thí sinh đập đàn đó từng chung ban nhạc với Mã Triết nè! Nhưng vì cậu ấy rút lui, Mã Triết cuối cùng lại trở thành thành viên của Khí Vận.”

Một hợp âm nặng nề lướt qua bên tai Châu Kha Vũ như thể ai đó đang bắt đầu gảy lên bản nhạc thê lương. Mọi việc trước đây được Kha Vũ nhìn nhận rất bình thường hiện giờ đang được phủ lên một lớp sương mù dày đặc. Cậu càng cố đưa tay vén đi lớp sương đó thì nó sẽ càng dâng lên cao hơn. Cho đến khi tầm mắt của Châu Kha Vũ bị che kín hoàn toàn, trắng xóa. Cậu vô thức lui hai ba bước về phía sau, lại va phải người khác.

Cậu chưa kịp xoay người lại để nói tiếng xin lỗi thì đã bị người kia huých người đẩy về trước. Cái giọng khàn khàn lưu manh quen thuộc vang lên, “Mày đi đứng kiểu gì đấy? Không có mắt…”

Châu Kha Vũ xoay người lại, Tống Lưu lập tức câm miệng bước lùi về sau. Cậu ta không dám nhìn thẳng vào mắt Kha Vũ, xoay lưng bỏ đi thật nhanh.

“Thằng ôn dịch đó hôm nay làm sao vậy? Thường ngày nó thích kiếm chuyện với chú lắm cơ mà?”, Oscar tò mò khoác vai Châu Kha Vũ nhìn theo cái bóng lưng hèn nhát đang lẫn vào đám đông kia.

“Ba mẹ em thắng kiện rồi. Được bên kia bồi thường một khoản. Tiền mượn của ba mẹ nó nhà em đều trả hết rồi. Ba mẹ nó không có ngu dốt như nó đâu, chắc cũng cho nó biết chuyện rồi. Nó có cái quyền gì mà hống hách trước mặt em nữa.”

Châu Kha Vũ lúc này lại chẳng cảm thấy chút hả hê nào. Mọi thứ trước mặt hóa thành mặt nước phẳng lặng, tẻ nhạt, nhàm chán, không hứng thú. Nhưng Oscar thì không, anh ngứa mắt thằng Tống Lưu đấy lâu rồi nhưng Châu Kha Vũ trước giờ không cho anh ra tay với nó. Hiện giờ nhìn thấy bộ dạng cụp đuôi chạy trốn kia thì Oscar sướng đến bật cười ha hả, “Nhưng chú nhìn nó xem. Cái dáng vẻ đó là sợ chú xanh cả mặt đấy! Chú xử nó rồi hả?”

“Trương Gia Nguyên đánh cậu ta đó”, Châu Kha Vũ lắc đầu rồi nói.

Chuyện náo nhiệt, tin mới mẻ trong trường tất nhiên không thể thiếu Hồ Diệp Thao. Anh ta chen vào giữa Kha Vũ và Oscar, hào hứng hỏi, “Trương Gia Nguyên? Trương Gia Nguyên hotboy khoa thể chất lần trước bế cậu hả?”

Oscar nghe xong thì hết cả hồn, muốn bịt miệng Thao Thao cũng không kịp nữa. Châu Kha Vũ rất ghét bị người khác nhắc đến chuyện mất mặt này. Có đứa con trai gần mét chín nào lại thích người khác bêu rếu cười cợt chuyện mình bị một đứa con trai khác bế công chúa chứ. Nhưng không biết vì sao Châu Kha Vũ lại cười, khóe môi nhếch lên, đuôi mắt cũng nheo lại. Cậu tìm lại được chút sức sống của mình, kể cho Oscar cùng Hồ Diệp Thao nghe về dáng vẻ của Trương Gia Nguyên khi đó.

“Gia Nguyên thấy nó như cái bị rách thì đã muốn ngừng tay rồi. Nhưng thằng đấy cái miệng thối không nhịn được lại mắng em là gay, đe dọa cả bố mẹ em, nên Gia Nguyên lại túm tóc nó tẩn thêm. Cậu ấy bảo nếu nó dám đụng đến em một lần, cậu ấy sẽ đánh nó gãy tay một lần. Gia Nguyên bảo Tống Lưu mỗi khi muốn đe dọa em thì phải nghĩ đến cậu ấy, nghĩ đến chuyện cậu ấy sẽ đánh chết nó.”

Hồ Diệp Thao nghe đến quên cả thở, suýt xoa luôn miệng. Oscar càng bất ngờ hơn. Anh gặp qua Trương Gia Nguyên rồi, cao thật nhưng cả người trắng trắng mềm mềm giống hệt như một con thỏ. Con thỏ đó hóa ra lại là một con gấu Nga, đấm người khác không kiêng nể điều gì, miệng lưỡi cũng đủ tàn độc. Anh ta càng nghĩ càng hưng phấn, càng cảm thấy muốn được kết giao với Trương Gia Nguyên nhiều hơn. Cái bàn tay phấn khích của Oscar vỗ bôm bốp vào bả vai Châu Kha Vũ, anh nói, “Tuyệt phẩm luôn. Trương Gia Nguyên giúp chú một việc to nhé. Chắc là đã dẫn cậu ấy đi ăn mừng rồi phải không? Nghe kể thôi đã thấy sướng hết cả người.”

Nụ cười hiếm thấy của Châu Kha Vũ vụt tắt. Cậu lí nhí đáp, “Em không có.”

“Hả?”, cả Oscar và Hồ Diệp Thao đồng loạt ngớ ra.

“Em… em khi đó còn mắng cậu ấy. Mắng cậu ấy lo chuyện bao đồng, mắng cậu ấy toàn đem tới rắc rối cho em. Em bảo Gia Nguyên, bảo cậu ấy tránh xa em một chút, đừng có động vào em, đừng có quan tâm đến em… Em nói..”, Châu Kha Vũ như sắp chết đuối trong lời kể của chính mình, cậu nghẹn cả giọng, “Em nói em không muốn dính dáng đến cậu ấy. Không muốn bị bọn họ ghép đôi, bị cười cợt, bị nói xấu vì đi cùng cậu ấy.”

Hồ Diệp Thao chửi thề một tiếng rồi xoay người bỏ đi. Châu Kha Vũ nói như thế không khác gì đang tát vào mặt anh ta, tát vào mối quan hệ của anh ta và Oscar cả. Cậu đang khinh thường, đang kỳ thị tình cảm giữa một người con trai cùng một người con trai khác. Bất kể là nó đã phát sinh hay chưa, Châu Kha Vũ vẫn phủ định nó.

Oscar không ngờ Châu Kha Vũ lại mang những suy nghĩ đó trong đầu, càng không ngờ Châu Kha Vũ sẽ nói những lời như vậy với Trương Gia Nguyên. Anh và Thao Thao chỉ là người nghe kể lại thôi mà đã tức đến không thở được rồi. Vậy còn Trương Gia Nguyên…

“Trương Gia Nguyên có đánh chú không?”, Oscar đột nhiên hỏi.

Châu Kha Vũ lắc đầu. Oscar siết nắm tay, ghìm lại cơn giận của chính mình, nhìn Kha Vũ mà nói, “Đáng lẽ cậu ấy nên đánh cho chú khôn ra! Ngu ngốc! Anh không còn gì để nói với chú nữa!”

Nói hết lời, Oscar xoay người đuổi theo Hồ Diệp Thao. Còn Châu Kha Vũ chỉ có thể đứng chôn chân tại chỗ. Oscar nói đúng, cậu là đồ ngu, cần phải để Trương Gia Nguyên đánh cậu một trận thì cậu mới khôn ra được. Cậu ấy vì cậu mà nổi nóng, vì cậu mà ra tay đánh người, vậy mà cậu đến một tiếng “Cảm ơn” cũng phải biến thành lời đay nghiến. Châu Kha Vũ cậu dùng sự phẫn nộ chó má của mình trút lên người tốt với mình nhất, mang những lời cay nghiệt chưa từng nói với ai để nói với người đã bảo vệ mình. Cậu đáng bị đánh, đáng bị đánh đến chết đi được… nhưng phải là để cho Trương Gia Nguyên đánh.

Châu Kha Vũ đột ngột bừng tỉnh, nhắm phía phòng hòa âm mà chạy sang. Trương Gia Nguyên hôm nay đã ra khỏi phòng từ sớm cùng với Phó Tư Siêu. Cậu ấy chắc chắn đang ở nơi đó! Châu Kha Vũ tin chắc là như vậy. Trương Gia Nguyên phải ở đó, chờ cậu…

“Trương Gia Nguyên! Trương Gia Nguyên!”, Châu Kha Vũ mở tung cửa phòng hòa âm gọi vọng vào trong. Từ cửa vào là một hành lang dọc, dẫn vào phòng thu và khu luyện tập. Một đám người dọc theo hành lang ngơ ngác nhìn lại cậu. Nhiều gương mặt quá, đều đang chòng chọc hướng về phía Châu Kha Vũ. Những ánh mắt tò mò, đánh giá, khó chịu đó đổ dồn sang khiến Kha Vũ đột nhiên sợ hãi rồi. Cậu không dám tiến vào, chỉ có thể đứng ở cửa mà gọi mãi, “Trương Gia Nguyên…”

“Cậu đến đây làm gì?”, Nhậm Dận Bồng bước ra từ phòng thu âm, ánh mắt hình viên đạn chặn cánh cửa lại.

Châu Kha Vũ không có thời gian để cãi nhau với người khác, cậu một tay đẩy cánh cửa vào trong, một tay kéo vai Nhậm Dận Bồng, “Trương Gia Nguyên đâu? Bảo cậu ấy… Bảo cậu ấy là tôi đến tìm.”

Nhậm Dận Bồng liếc xuống bàn tay của Châu Kha Vũ đang chạm vào người mình, đẩy phắt ra, không chút cảm xúc mà nói, “Đi rồi. Nếu có ở đây cũng không muốn gặp cậu đâu. Đừng có đến kiếm chuyện nữa.”

“Cậu nói dối! Trương Gia Nguyên không có như thế!”, Châu Kha Vũ lại đẩy cánh cửa đang bị Dận Bồng giữ lại hòng làm cho nó mở toang. Cậu gạt người Nhậm Dận Bồng sang một bên, “Tránh ra. Tôi muốn tìm Trương Gia Nguyên.”

Nhậm Dận Bồng bị Châu Kha Vũ đẩy va cả vào vách tường ở hành lang hẹp nối từ cửa vào phòng luyện tập bên trong. Nhưng cậu ta như phát điên, thấy chết không sợ mà kéo người Châu Kha Vũ lại, “Tôi nói cậu ấy không có ở đây! Còn nữa. Cậu tránh xa Gia Nguyên ra. Đừng để chúng tôi phải thay cậu ấy dạy dỗ cậu! Đồ khốn!” Tiếng của Nhậm Dận Bồng vang vọng khắp hành lang khiến cho ánh mắt hướng về Châu Kha Vũ của những người đang ngồi gần đó cũng trở nên đầy ác cảm.

Một người nữa đẩy cửa phòng thu bên trong rồi thong thả bước ra, đứng chắn phía sau Nhậm Dận Bồng, che lại tầm mắt của Châu Kha Vũ, “Trương Gia Nguyên không có ở đây. Cậu muốn tìm cậu ta thì tự mình gọi điện. Nơi này là chỗ để mọi người luyện tập, không phải chỗ để các cậu cãi nhau. Bồng Bồng, đi vào.”

“Nhưng mà.. Hồ tổng… Cậu ta chính là Châu Kha Vũ!”, Nhậm Dận Bồng vẫn chưa hết tức giận, bàn tay chỉ thẳng vào mặt Châu Kha Vũ. Hồ tổng, Hồ Vũ Đồng cũng nheo mắt lại để nhìn cho rõ mặt cậu, “Vậy à. Vậy thì cậu càng không được hoan nghênh ở đây. Mời bước ra cho. Nếu không phải có người ngăn cấm, tôi hiện giờ đã đánh chết cậu rồi. Mời.”

Một bước rồi lại một bước, Châu Kha Vũ bị đẩy ra khỏi phòng hòa âm. Trước đây mọi người đều bảo nơi đó là tài sản riêng của khoa năng khiếu, hiện giờ Châu Kha Vũ đã rõ ràng cảm nhận được điều đó rồi. Không khí bên trong rất lạ, những con người đó cũng rất lạ. Bọn họ như đến từ một thế giới khác với Châu Kha Vũ vậy, dù cho cậu xông vào mạnh mẽ thế nào cũng chẳng thể lọt vào trong. Mà thế giới của bọn họ, mãnh mẽ bao trọn lấy Trương Gia Nguyên, không cho phép Châu Kha Vũ chạm vào

_______

🥺 Drama to quá mọi người ơi

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net