Chương 13

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

“Gia Nguyên…”, Châu Kha Vũ run run nói vào trong điện thoại, “Cậu… cậu đang ở đâu vậy? Tôi muốn gặp cậu.”

Trương Gia Nguyên im lặng không đáp. Châu Kha Vũ nghe được tiếng kèn xe ồn ào, tiếng người trò chuyện xen lẫn vào nhau. Một lúc lâu sau, có tiếng Gia Nguyên trả lời, “Kha Vũ à… Tôi ra khỏi trường có chút việc rồi. Có gì thì về kí túc xá nói sau nhé.”

Sau đó là tiếng ngắt máy lạnh lùng vang lên.

Trương Gia Nguyên cắt đứt liên lạc với thế giới của Châu Kha Vũ rồi. Những cuộc gọi đổ chuông dài trở thành những thông báo không liên lạc được. Một con người muôn phần thân thiết trở thành một người không thể đối mặt với nhau. Trong đầu Châu Kha Vũ lúc này chỉ có bốn chữ, “Tự làm tự chịu”.

Cậu nhận sai rồi. Cậu sai từ lúc để ý đến cái nhìn của người khác hơn là ánh mắt dịu dàng của Trương Gia Nguyên. Cậu sai từ lúc quan tâm đến những giọng nói bên ngoài hơn là tiếng Gia Nguyên gọi thì thầm “Châu Kha Vũ”. Cậu sai vì đã chọn ép bản thân mình phải tuân theo chuẩn mực của bọn họ. Cậu sai vì đã đẩy Trương Gia Nguyên ra xa… Nhưng Châu Kha Vũ cũng hối hận rồi. Cậu không muốn Gia Nguyên rời đi nữa, không muốn Gia Nguyên đối xử với cậu thế này nữa. Cậu chỉ muốn, chỉ muốn… Trương Gia Nguyên.

Châu Kha Vũ cắm đầu cắm cổ chạy về phía cổng trường rồi đứng ngẩn ra ở đó. Trương Gia Nguyên không bao giờ nói dối cậu. Cấu ấy bảo cậu ấy ra khỏi trường có chút việc, nghĩa là cậu ấy sẽ trở về. Vậy nên Châu Kha Vũ sẽ chờ ở đây. Chờ Trương Gia Nguyên trở về.

Trời vào thu rồi, trong xanh và cao vời vợi. Vài đám mây thơ thẩn lướt ngang qua, chắn đi ánh nắng vàng vọt dịu nhẹ. Gió thổi dọc những tàn cây xanh rì trên đại lộ, thổi tung lên đám lá bàng vàng khô rơi trước cổng trường YZ. Châu Kha Vũ lẫn trong đám sinh viên ra ra vào vào liên hồi, tựa lưng vào cổng lớn, không biết nên trông về hướng nào mới có thể thấy được Trương Gia Nguyên.

Cậu ấy cười lên như đóa hướng dương, rực rỡ, ấm áp, ngập tràn sức sống. Vậy nếu Kha Vũ đuổi theo ánh mắt trời thì liệu có tìm thấy Trương Gia Nguyên hay không?

Gió lại nổi lên rồi. Lá cây nhẹ nhàng run rẩy khiến những giọt nắng xuyên qua chúng tựa như đang nhảy múa. Nhảy múa trên mái tóc của Trương Gia Nguyên. Châu Kha Vũ ngẩng đầu đúng lúc nhìn thấy Trương Gia Nguyên. Quần tây đen thoải mái, áo thun đen lấp ló bên trong, khoác một chiếc blazer màu xám đen bên ngoài. Tóc mái của Gia Nguyên lại lòa xòa phủ xuống trước trán, khiến gương mặt vốn đã nhỏ càng thêm tinh tế hơn. Trên lưng còn có, một chiếc túi đựng đàn guitar.

Trương Gia Nguyên đứng ở đó, cách Châu Kha Vũ một đoạn xa, như đang chìm đắm trong bức tranh phong cảnh mùa thu đầy tĩnh lặng. Nắng rọi lên tóc cậu ấy, gió vuốt ve tà áo cậu ấy. Trương Gia Nguyên đột nhiên mỉm cười, vẫy tay với một ai đó. Cái nghiêng đầu rất nhẹ, nụ cười rất hồn nhiên. Trái tim Châu Kha Vũ bỗng chốc run rẩy. Lâu lắm rồi Trương Gia Nguyên không nhìn cậu mà mỉm cười như thế nữa.

Có người bước tới đứng cạnh cậu ấy, nhẹ nhàng nhấc đi chiếc đàn nặng trịch trên vai Trương Gia Nguyên. Mã Triết lưng đeo đàn, một tay khác cũng đang bận bịu xách theo một hộp đàn nhỏ hơn. Anh ta thoải mái giúp Gia Nguyên chỉnh lại mái tóc, choàng tay qua vai cậu, bước đi hướng về phía cổng trường.

Lần đầu tiên Châu Kha Vũ cảm thấy Trương Gia Nguyên nhỏ bé biết chừng nào. Từ khi bọn họ gặp gỡ đến nay, hình ảnh Châu Kha Vũ nhìn thấy nhiều nhất chính là Trương Gia Nguyên đứng ở phía trước bảo vệ mọi người. Cậu nhìn thấy Gia Nguyên như một người anh lớn chăm sóc cho Phó Tư Siêu, che chở cho Nhậm Dận Bồng, chọc vui Lâm Mặc, và bảo vệ cho Châu Kha Vũ cậu. Nhưng khi Mã Triết xuất hiện, thoáng chốc đã mang bóng mát của mình phủ lấy Trương Gia Nguyên, lấy đi thứ gánh nặng vô hình mà cậu ấy đang gánh chịu. Trương Gia Nguyên khi đó, chỉ cần thoải mái mỉm cười, tin tưởng dựa dẫm, không cần trưởng thành…

Lần đầu tiên Châu Kha Vũ nhận ra, Trương Gia Nguyên cũng sẽ cần có người che chở.

“Gia Nguyên…”, Châu Kha Vũ không ngăn được bản thân mình chạy xộc đến trước mặt cậu ấy. Nhưng ánh mắt ấm áp của Trương Gia Nguyên khi chuyển sang nhìn cậu lại chứa đựng biết bao xa cách lạnh lùng. Châu Kha Vũ ấp úng một hồi, lại nhìn sang bàn tay Mã Triết đang chặt chẽ giữ lấy Trương Gia Nguyên, “Cậu… Cậu…. và anh ấy…”

Châu Kha Vũ muốn nói gì ấy nhỉ? Cậu băng qua cả khuôn viên trường, đứng chờ nơi cổng để gặp được Trương Gia Nguyên, để thật lòng nói một tiếng xin lỗi. Vì sao vừa mở miệng ra đã khiến cho người ta càng thêm ghét bỏ rồi.

Nụ cười của Trương Gia Nguyên vụt tắt, trầm giọng, “Châu Kha Vũ… Tôi biết cậu muốn nói cái gì rồi. Trở về ký túc xá rồi nói”.

Cậu ấy hiểu lầm rồi. Châu Kha Vũ rối đến mức trở nên lắp ba lắp bắp hệt như Nhậm Dận Bồng. Cậu muốn bước tới kéo tay Trương Gia Nguyên, nói rằng không phải đâu, những gì cậu muốn nói không phải là những lời tổn thương đó. Nhưng bàn tay Châu Kha Vũ vừa đưa lên liền bị hất đi, Mã Triết đẩy cây đàn đang cầm trong tay vào lòng Trương Gia Nguyên, bước lên túm lấy cổ áo của Châu Kha Vũ.

“Cậu là Châu Kha Vũ?”, ánh mắt anh ta mang theo giận dữ cùng sự khinh bỉ đến tận cùng.

Châu Kha Vũ không muốn chịu thua, ương ngạnh đáp, “Ừ. Tôi là Châu Kha Vũ.”

Bàn tay Mã Triết siết càng thêm chặt. Tiếng gió vút qua bên tai. Châu Kha Vũ bị đẩy lùi về sau, hốt hoảng nhìn Trương Gia Nguyên đang chắn trước mặt mình. Cậu ấy thay Châu Kha Vũ nhận một đấm của Mã Triết.

“Gia Nguyên! Tránh ra!”, Mã Triết đúng lúc dừng tay, tức giận mà nói.

Trương Gia Nguyên lắc lắc đầu, đôi mắt to tròn nhìn thẳng vào anh, nhẹ giọng, “Mã Triết…”. Chỉ bấy nhiêu thôi đã đủ cho Mã Triết thu nắm đấm trở về, bực dọc bước ra chỗ khác, chăm chú quan sát từng hành động của Châu Kha Vũ.

“Nguyên nhi! Nguyên Nhi! Cậu không sao chứ?”, Châu Kha Vũ xoay người Trương Gia Nguyên lại, muốn sờ vào gò má cậu ấy để kiểm tra. Nhưng Gia Nguyên lại lùi về sau một bước, khoảng cách của bọn họ phút chốc bị kéo dài.

“Kha Vũ à…”, Trương Gia Nguyên không nhìn cậu, mà nhìn đám lá bàng đang rơi rụng phía sau, “Tôi đã làm đúng như những gì cậu muốn rồi. Cậu có thể đừng chăm chăm để ý đến những mối quan hệ của tôi, đừng vì ghét tôi mà tùy tiện nói ra những lời làm tổn thương người khác được hay không?”

Cậu ấy bắt lấy một chiếc lá vô tình rơi ngang tầm mắt của mình, lặng im một chốc. Rồi ánh mắt lần đầu tiên đối diện thẳng Châu Kha Vũ, Trương Gia Nguyên mỉm cười, “Cứ mặc định những gì cậu nghĩ là đúng đi. Mọi thứ cậu khinh thường cứ đổ hết lên đầu tôi đi. Nhưng có một chuyện tôi cũng phải nói rõ ràng. Trương Gia Nguyên tôi cho dù có thích con trai, cũng sẽ không bao giờ thích cậu. Yên tâm nhé.”

Hệt như quả địa cầu bé nhỏ ngày đó vỡ đôi trên mặt đất, thế giới giữa bọn họ cách biệt càng lúc càng xa. Vết nứt bé xíu từng ngày từng ngày trở thành vực sâu thăm thẳm không cách nào có thể vượt qua được.

Mã Triết nắm cổ tay Gia Nguyên, “Trương Gia Nguyên em vừa nói cái gì vậy hả?”

“Mã Triết!, Gia Nguyên rút tay về, “Em mệt rồi. Chúng ta đi đi.”

Vực thẳm sâu hun hút tách hai mảng lục địa từng là một về hai phía trái ngược nhau. Hành tinh chậm rãi vỡ đôi, trở thành hai vì sao di chuyển theo những quỹ đạo khác biệt. Chiếc lá bàng vàng úa bị Trương Gia Nguyên vứt lại phía sau. Châu Kha Vũ với lời xin lỗi vẫn còn kẹt ở trong lòng, vĩnh viễn bị Trương Gia Nguyên lưu đày khỏi thế giới của cậu ấy…

Tất cả bắt đầu vào một buổi chiều cuối hè, một người không suy nghĩ chạy đến nâng một người khác dậy. Tất cả kết thúc vào một sáng mùa thu, một người không vương vấn ánh mắt của một người nữa.

Trương Gia Nguyên đi rồi, mang theo tất cả những lời đắng cay cậu ấy nghe được, mang theo những tổn thương không thể bù đắp, rời đi. Thứ duy nhất cậu ấy để lại cho Châu Kha Vũ chính là câu nói “không bao giờ thích cậu”. Châu Kha Vũ cảm thấy cậu có bệnh rồi. Người có bệnh mới mang năm chữ “không bao giờ thích cậu” kia xem như món quà mà giữ chặt trong lòng. Cậu cũng muốn hóa thành chiếc lá bàng, mặc gió thổi bay đi, rồi tìm một nơi không người mà rơi xuống.

Lâm Mặc ngẩng đầu lên, hơi bất ngờ khi người trở về phòng lại là Châu Kha Vũ. Trời chiều rồi, nơi này chỉ có một mình Lâm Mặc, cảm giác vô cùng bức bách. Từ sau chuyện Châu Kha Vũ phát điên với Trương Gia Nguyên, quan hệ của Lâm Mặc và Châu Kha Vũ cũng đi xuống. Trừ Trương Đằng vẫn như trước đây chăm lo cho tất cả mọi người thì giữa những người còn lại đối với Châu Kha Vũ như dựng lên một tầng băng mỏng trong suốt vậy. Cách một lớp băng Trương Gia Nguyên gật đầu chào Châu Kha Vũ. Cách một lớp băng Châu Kha Vũ mỉm cười hỏi thăm Trương Gia Nguyên.

“Hôm nay cậu không diễn tập sao? Ngày mai là lễ hội âm nhạc mùa thu rồi nhỉ?”, Châu Kha Vũ vừa ngồi xuống giường mình vừa bâng quơ hỏi han.

Lâm Mặc dời mắt khỏi tờ kịch bản, hừng hờ đáp, “AK có buổi phỏng vấn trực tuyến với trường đại học nước ngoài nên bọn tôi phải kết thúc sớm.”

“Ừm.”

“Chứ tôi cũng chẳng muốn nhìn thấy mặt cậu…”, Lâm Mặc lầm bầm.

Châu Kha Vũ siết tay đứng lên, cậu chịu đựng không khí này quá đủ rồi, “Cậu có ý gì hả? Rốt cuộc là tôi chọc gì đến cậu hả Lâm Mặc? Cậu nói xem!”

“Không biết xấu hổ!”, Lâm Mặc ném tờ giấy xuống giường, liếc mắt nhìn Châu Kha Vũ, “Tự miệng mình nói ra cái gì mà bản thân mình cũng không biết? Cậu không làm gì tôi cả. Là tự tôi chướng mắt cậu, được không? Tôi thay Trương Gia Nguyên chướng mắt cậu, được không?”

“Trương Gia Nguyên…”, Châu Kha Vũ bật cười, “Người có quyền nổi giận với tôi là cậu ấy, không phải cậu. Hơn nữa… Mấy lời đó của tôi có là gì so với đám lời mắng chửi tôi đầy trên diễn đàn trường nhờ bức ảnh cậu đăng hả Lâm Mặc?”

“Không là gì?”, Lâm Mặc đứng lên, đối mặt với Châu Kha Vũ. Lâm Mặc cũng phát điên rồi, chẳng cảm thấy sợ gì cả, áp sát Châu Kha Vũ mà hét lên, “Nhưng cậu là bạn của cậu ấy! Lời dèm pha của đám người không quen biết làm sao so được với lời của chính bạn mình nói ra hả Châu Kha Vũ!”

Châu Kha Vũ chịu đựng đủ rồi! Vì sao từng người từng người một đều muốn chĩa mũi dao về phía cậu, xem cậu là người bắt đầu tất cả mớ hỗn độn này cơ chứ? Họ không nghĩ ra rằng Châu Kha Vũ cũng là nạn nhân sao? Chỉ là cậu muốn tìm cách bảo vệ chính mình mà thôi… Châu Kha Vũ hét lên đáp trả Lâm Mặc.

“Nhưng người bị mắng trên mạng là tôi! Là tôi! Trương Gia Nguyên chưa từng bị đám cư dân mạng mắng qua, làm sao hiểu được, hả?!!!!”

“Chó má!”, Lâm Mặc vung nắm đấm lên, nhưng cuối cùng cũng không hạ xuống được. Cậu ta nhìn Trương Gia Nguyên lặng im đang giữ lấy cánh tay mình, lắc đầu không hiểu. Trương Gia Nguyên đẩy Lâm Mặc trở về giường của mình, mỉm cười nhìn Châu Kha Vũ.

____________
Hôm nay có hai chương. ❤️

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net