17

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bên bể bơi, Di Mộc Thần cởi chiếc áo choàng lụa trắng lỏng lẻo ra, phơi bày đường cong cơ thể hoàn hảo. Rõ ràng mảnh khảnh nhưng dường như được bao bọc một sức mạnh hấp dẫn, khiến ai gặp qua sẽ không thể quên được.

Một đầu tóc đen như sa tanh, cũng không ngăn nắp như tạo hình mỗi ngày, mà ngược lại hơi rối tung, còn có vài lọn tóc lòa xòa trước mắt. Mỗi khi lông mi cong dài rung rẩy theo cái chớp mắt, thì mấy lọn tóc đen kia cũng sẽ lơ đãng bị tác động theo, tạo ra ảo giác như đang cười. (O.o?)

Thân thể được chiếu sáng dưới ánh trăng và ánh đèn màu tím, mang lại cho người ta cảm giác u tĩnh, thanh nhã.

Mặt nước trong thấy đáy, Di Mộc Thần vừa nhảy vào trong đó, tức thì bọt nước văng tung tóe.

Theo bọt nước dần tan biến, từng gợn sóng nước cũng lập tức lan rộng.

Chậm rãi...

Dưới hồ, thân hình thon dài săn chắc của Di Mộc Thần giống như người cá len lỏi trong nước, tứ chi thon dài tao nhã đẩy ra vằn nước, tự do tự tại lặn xuống đáy ao, lại nổi lên trên mặt nước, rất là tự nhiên.

...

Di Mộc Thần rất thích bơi lội.

Từ nhỏ cũng rất mê, nay dù đã qua tuổi ba mươi nhưng cảm giác này chẳng những không có tiêu giảm, ngược lại càng tăng lên. Vì chỉ có khi đắm chìm dưới đáy nước, y mới có thể thật thật chính chính cảm thấy thả lỏng, mới có thể cảm thấy ngay cả tâm mình cũng được yên tĩnh. Thật giống như tất cả những chuyện phàm trần đều bị dòng nước này ngăn cách ở bên ngoài, không thể tiến vào, không thể quấy rầy đến y.

Khoảnh khắc yên bình ngắn ngủi này, lại thành thời khắc quý giá nhất của y. Có lẽ chính vì thế, nên y cảm thấy y bây giờ so với lúc tuổi trẻ khí thình trước kia có sự khác biệt khá lớn, trước kia y thích cảm giác mãnh liệt, đánh sâu vào giác quan, nhưng hiện tại ngược lại thích ôn hòa bình thản.

Chỉ tiếc là, ở Di phủ lại không có bể bơi.

Những thứ này đều dựa theo ham mê độc đáo của lão gia tử. Vì lão gia tử không thích giao thoa phong cách giữa Trung Quốc và Phương Tây, một là phong cách Trung Quốc thuần túy, hai là phong cách Tây Âu thuần túy, cả hai đều là hai thái cực tuyệt đối. Này cũng giống như bản thân ông, không đen thì trắng, vĩnh viễn cũng không biết cái gì gọi là thỏa hiệp. Cho nên, trong Di phủ có ao cá, có ao sen, nhưng trong viện to như vậy lại duy độc không có bể bơi.

Di Phong đang ngồi ở bên hồ, cười tủm tỉm ôm một con mèo Ba Tư, nhìn Di Mộc Thần trong ao giống như người cá uốn lượn, bàn tay mang găng màu trắng nhẹ nhàng gãi gãi cằm con mèo, con mèo hưởng thụ híp mắt lại thành một cái khe.

Di Mộc Thần bơi xong vài vòng sau, liền tựa vào cạnh bể bơi, há miệng thở dốc, lúc này Di Phong mới ôm con mèo tới gần Di Mộc Thần, vén ống quần lên, ngâm hai chân vào trong dòng nước mát lạnh.

Dòng nước mát mẻ nhất thời quét đi oi bức của đêm hè.

"Có chuyện không vui?" Di Phong gãi gãi cổ con mèo.

"..." Di Mộc Thần không nói, vẫn mồm to thở phì phò, miễn cưỡng tựa vào bên cạnh hồ.

"Hay là đang nghĩ tới kết quả xét nghiệm phần cháo kia?"

Tuy có chút chần chờ, nhưng Di Mộc Thần vẫn lên tiếng đáp: "Kỳ thật, gần đây... tôi cảm thấy chuyện phát sinh bên người, bắt đầu trở nên ngày càng kỳ quái, cũng càng ngày càng mất kiểm soát."

"Anh không tra ra manh mối?"

"Ừ"

"... Nếu không nghĩ ra, vậy thuận theo tự nhiên đi." Di Phong tựa như đang suy nghĩ một tay chống cằm, mở miệng nói từng chữ một: "Bất luận mọi chuyện có thế nào, tôi cũng đều luôn ủng hộ anh." nụ cười thản nhiên nơi khóe miệng lại không thể che giấu nghiêm túc nơi đáy mắt.

Di Mộc Thần chỉ lẳng lặng nhìn khuôn mặt ra vẻ nghiêm túc của Di Phong, lại nhất thời nhịn không được phốc cười một tiếng, bất đắc dĩ lắc lắc đầu: "Từ khi nào thì Di đại bác sĩ cũng học được lời nói khách sáo như vậy?"

Di Phong lại không sao cả nhún nhún vai, cũng cười theo: "Gần đây tôi muốn thử con đường khác xem, không biết chuyện kích thích chút có thích hợp không?"

Di Mộc Thần chỉ xem như hắn đang đùa, bất đắc dĩ lắc đầu. Trong mắt đầy ý cười vì lời nói ra vẻ ngây thơ của Di Phong, thản nhiên biểu lộ sự cưng chiều và thân thiết tựa như thân nhân đối với Di Phong.

Chờ nghỉ ngơi đủ, y mới từ trong bể bơi đi ra.

Những giọt nước mát lạnh ngay lập tức trượt xuống thắt lưng. bước đến băng ghế nhặt chiếc áo choàng tắm màu trắng để ở một bên lên.

Di Phong lại lơ đểnh, vẫn cẩn thận vuốt ve con mèo đang ngủ trên đầu gối hắn: "Mới đây... học trưởng Nguyên Trần đã trở về, anh có biết không?"

Vừa dứt lời, Di Mộc Thần đang định mặc áo choàng tắm vào, nghe vậy, động tác rõ ràng bị đình trệ.

"Tôi nghe nói, vợ anh ta mang thai, hình như là muốn sinh ở trong nước, cho nên gia đình họ đã trở về... hôm trước còn hỏi tôi cách liên lạc với anh, tôi không dám cho anh ta địa chỉ của anh, chỉ nói địa chỉ công ty. Nếu anh không muốn gặp anh ta, khi nào đến công ty thì chú ý chút."

Những giọt nước chưa lau khô chảy xuống mặt Di Mộc Thần, trên lông mi thật dài cũng dính một chút nước, dưới ánh sáng tím trở nên trong suốt.

Dù đã cật lực khắc chế cũng không ngăn được cứng ngắc và xấu hổ trên mặt, nhưng rất nhanh Di Mộc Thần đã chú ý tới sự bối rối của mình, giọng nói gần như lạnh lùng: "Mấy hôm trước chúng tôi đã gặp qua."

Di Phong quay đầu nhìn y, biểu tình hiển nhiên rất ngoài ý muốn: "Anh ta nhanh vậy à? !"

"..." Di Mộc Thần lại không nói gì.

"Tôi còn nghĩ anh ta căn bản không quan tâm anh, không nghĩ tới lại sốt ruột đi tìm anh như vậy, anh nói có phải anh ta muốn..."

Di Mộc Thần buộc lại thắt lưng, không có hưng thú nghe tiếp nữa, chỉ nói 'tùy ý' rồi xoay người vào phòng.

Chỉ để lại Di Phong một mình đối mặt với bể bơi lấp lánh ánh sáng tím: "Mấy năm nay... anh thật đúng là không được tự nhiên a."

Vốn Di Mộc Thần còn muốn ngây ngốc ở nơi này của Di Phong thêm vài ngày nữa, nhưng ai ngờ Di Phong vừa lúc có việc, cho nên y cũng trở về Di phủ.

"Thiếu gia, ngài đã trở lại?" Lại là câu hỏi đôn hậu kia.

Khi xe Di Mộc Thần vừa mới tiến vào cửa lớn của Di phủ, Tiếu Tấn đã tất cung tất kính đứng ở ngoài cửa đợi. Vĩnh viễn là chiếc áo dài nâu xám kia, vĩnh viễn đều mang cặp kính đen dày như đáy chai kia, vĩnh viễn đêu là nụ cười thành thật bổn phận kia.

Như thể hắn không quan tâm đến mọi thứ trên thế giới này, chỉ nghe lời người thuê hắn, không hề có suy nghĩ của riêng mình, chỉ biết mặc cho người sai xử, tựa như một quản gia hoàn mỹ, trung thành và tận tâm.

Mọi thứ rõ ràng đều có vẻ như rất khiêm tốn, thậm chí là cố ý che giấu, nhưng Di Mộc Thần lại ngày càng cảm thấy bất an, ngày càng cảm thấy chính mình không thể xem nhẹ người thanh niên luôn lộ ra nụ cười ngây thơ trước mắt mình kia. Sự hoài nghi và không tín nhiệm trong lòng bắt đầu khởi động, khiến Di Mộc Thần ngày càng không thể làm ngơ, y cảm thấy có lẽ bản thân nghi thần nghi quỷ, nhưng y lại không thể nào xem nhẹ được.

Có lẽ, đây là lúc nói chuyện với Tiếu Tấn rồi.

Nếu thời cơ thích hợp, y muốn cho hắn một chút phí, hôm nay sẽ xa thải người đi.

HẾT CHƯƠNG 17


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#nothing