18

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lúc Tiếu Tấn đi vào trong phòng, Di Mộc Thần đang ngồi trên cái ghế mây, chán đến chết thưởng thức hai quả cầu bằng ngọc thạch mà lão gia tử lưu lại khi còn sống.

Hắn thấy, y khẽ cúi đầu nhìn quả cầu bằng ngọc trên tay, khuôn mặt thanh thản như một giai điệu du dương mà yên tĩnh, từ từ thấm vào trong tim, khiến người ta cảm thấy yên tĩnh xuất trần, cảnh đẹp ý vui. Tiếu Tấn đứng tựa vào trước cửa, nhịn không được muốn nhìn nhiều thêm chút nữa. Nhất thời, hắn thế nhưng không muốn đi vào trong phòng, phá vỡ sự yên tĩnh giờ phút này.

Bất quá, rất nhanh hắn nhận ra ý tưởng hoang đường của mình, liền không chút nghĩ ngợi trực tiếp đi vào trong.

"Thiếu gia, ngài có chuyện tìm tôi sao?"

"..." Di Mộc Thần vẫn chăm chú nhìn quả cầu bằng ngọc trên tay suy nghĩ gì đó, nên không phát hiện Tiếu Tấn bất tri bất giác đã chạy tới bên cạnh.

Khóe miệng Tiếu Tấn hàm chứa ý cười, bỗng hắn cúi người xuống, làm như vô tình, ở bên tai Di Mộc Thần nhỏ giọng hỏi. Còn cố tình ép thấp giọng xuống, mỗi một từ đều như mang theo nhiệt độ hơi thở, nhẹ nhàng dừng ở cổ y. Đột nhiên truyền đến cảm giác mềm mại tê dại khiến Di Mộc Thần bất giác cảm thấy ngưa ngứa, bả vai hơi xê di ra.

Nhột quá...

Nhưng Tiếu Tấn lại như không có nhận thấy gì, vẫn cúi người đứng ở bên cạnh y.

Giữa cổ giống như có chiếc lông vũ nhẹ nhàng phất qua, loại cảm giác này... cứ cảm thấy hình như rất quen.

"Thiếu gia, ngài nóng sao?" Tiếu Tấn chậm rãi hỏi.

Di Mộc Thần mới vừa rồi còn đang trầm tư suy nghĩ, đột nhiên tỉnh táo lại, theo bản năng lấy tay che cổ, lúc này mới phát hiện không biết khi nào cả người đã trở nên khô nóng.

Nhận thức được hiện tượng đáng sợ ấy, thân thể Di Mộc Thần không tự chủ hơi dịch ra sau, đáy mắt hiện lên vài tia kinh ngạc khó có thể khắc chế. Tựa hồ không dự đoán được khoảng cách nói chuyện giữa Tiếu Tấn và y lại gần như thế, càng khiến y không biết làm sao chính là, y lại vì một hơi thở vô tình của Tiếu Tấn mà làm ra phản ứng mãnh liệt và bị động như vậy!

Hồi lâu sau, Di Mộc Thần mới xem như ổn định tâm thần, nhịn không được cảm thấy khó chịu cau mày: "Tiếu quản gia từ khi nào thì đã không hiểu quy củ như thế? Sao lại không nhớ nghi thức gõ cửa cơ bản?"

"Thật xin lỗi, thiếu gia." Tiếu Tấn chậm rãi nói: "... Kỳ thật tôi đã gõ rất lâu, nhưng thiếu gia ngài hình như vẫn nhìn quả cầu trên tay căn bản không có chú ý tới, cho nên tôi mới..." Tiếu Tấn dị thường bình tĩnh tự nhiên đáp, không có nửa điểm sợ hãi.

Trong khoảng thời gian ngắn, hai người bốn mắt nhìn nhau.

Di Mộc Thần thậm chí cảm thấy nếu không phải cái kính mắt nặng trĩu kia gần như che đi hơn phân nửa khuôn mặt của Tiếu Tấn, giấu đi biểu tình hiện tại của hắn, khiến cho y dù cách rất gần cũng không nhìn ra manh mối nào, nếu không, y nhất định cho rằng, giờ phút này, Tiếu quản gia thành thật chất phác kia, nhất định là đang cười, hưởng thụ nhìn y không biết nói gì để chống đỡ.

Loại cảm giác này khiến Di Mộc Thần cảm thấy thực không thoải mái.

Tuy cách ăn mặc và thái độ của Tiếu Tấn thoạt nhìn luôn cho người ta một cảm giác trung hậu, thành thật, nhưng nếu cẩn thận nhìn kỹ, lại luôn cảm thấy có gì đó không phù hợp.

Vô luận là từ khuôn mặt đến dáng người hay là cử chỉ dường như cố ý lại như vô tình của hắn, đều không chút dính dáng đến Tiếu quản gia luôn luôn sợ hãi rụt rè thành thật kia. Đôi khi dáng vẻ xử sự không sợ hãi kia, so với rất nhiều tinh anh trong thương giới mà y quen biết thực sự còn tốt hơn.

Đột nhiên, Di Mộc Thần sinh lòng hiếu kỳ đối với hắn.

Y muốn biết, đằng sau cặp kính dày kia rốt cuộc cất giấu một đôi mắt như thế nào?

Trong đầu thình lình nảy ra ý niệm hoang đường này, khiến đáy lòng của y sinh ra một tia gợn sóng.

Bất quá, này đó cũng chỉ là thuần túy tò mò mà thôi, không liên quan đến những cái khác.

...

"Cậu ngồi xuống trước đã." Di Mộc Thần chỉ chỉ ghế dựa đối diện mình: "Kỳ thật, hôm nay gọi cậu qua đây là có một số việc tôi muốn nói với cậu."

Tiếu Tấn cười cười, ngồi xuống đối diện Di Mộc Thần, vẫn là bộ dạng thành thật, lúc ngồi xuống vẫn không quên nói câu: "Cám ơn thiếu gia."

Độ cao ghế dựa mà Tiếu Tấn ngồi, vừa lúc có thể cùng Di Mộc Thần tương đối, kỳ thật, đây cũng là lần đầu tiên hai người không câu nệ ngồi xuống nói chuyện với nhau.

Ở Di Mộc Thần xem ra, đương nhiên đó cũng là lần đầu tiên Tiếu Tấn nhìn thẳng y.

"Tiếu Tấn, Cậu làm ở đây đã bao lâu rồi?" Di Mộc Thần thản nhiên hỏi, theo quán tính chuyển động hai quả cầu bằng ngọc trên tay.

"Cũng đã gần hai năm rồi." Tiếu Tấn có chút ngượng ngùng gãi gãi đầu, trên khuôn mặt chất phác mang một nụ cười tự hào, hơi chút ngượng ngùng, có thể nhìn ra hắn đối với công việc này rất vừa lòng, cũng rất chờ mong.

Di Mộc Thần vẫn lẳng lặng nhìn phản ứng của Tiếu Tấn.

Cái loại phản ứng không lưu loát, rồi lại không giống như là giả vờ này... thậm chí y còn chú ý tới Tiếu Tấn vì bất an mà ngón tay hơi run run. Nếu ngay cả cái này cũng có thể giả, thì y thật sự hoài nghi người này đến tột cùng là người hay là quỷ?

"Thiếu gia, sao bỗng nhiên lại nói cái này?" Tiếu Tấn đẩy kính, cúi đầu nhếch miệng cười.

Phản ứng của Tiếu Tấn, lại bắt đầu làm cho Di Mộc Thần hơi khó xử.

Lời nói vốn gần như có thể thốt ra, lại nhất thời trở nên có chút khó khăn.

Trong phòng bỗng trở nên yên tĩnh quỷ dị, chỉ còn lại tiếng va chạm của quả cầu bằng ngọc chuyển động trên tay Di Mộc Thần.

...

"Thiếu.. thiếu gia..." Tiếu Tấn mím môi, cuối cùng vẫn nhịn không được mở miệng.

"Ừm." Di Mộc Thần buông quả cầu bằng ngọc trên tay xuống, gật đầu, nhưng vẫn lẳng lặng nhìn Tiếu Tấn, tựa hồ đang chần chừ gì đó.

Kỳ thật y tiếp xúc với Tiếu Tấn cũng không nhiều, tuy có vẻ thời gian hắn làm ở đây cũng không tính ngắn, nhưng ấn tượng đối với người này cũng chỉ bắt đầu sau khi lão gia tử qua đời.

Ấn tượng người này mang đến cho y từ đầu đến cuối vẫn là luôn thận trọng, khúm núm, đôi khi y cảm thấy người này hơi ngốc, nhưng người này lại có thể xử lý gọn gàng ngăn nắp mọi chuyện trong cái Di phủ to như vậy. Này quả thật mâu thuẫn, không thể khinh thường...

Cũng chính vì vậy, mà từ lúc lão gia tử qua đời sau, y cũng chưa từng có ý định muốn đổi quản gia.

Nhưng theo thời gian dần dần trôi qua, cũng không biết có phải y đa tâm hay là vì lý do nào khác, y đối với người này càng ngày càng khó chịu, mỗi khi nhìn hắn, y luôn có cảm giác sau lưng căng cứng, trong lòng ẩn ẩn sợ hãi.

Cho nên dần dần, không biết bắt đầu từ ngày nào, cái người luôn thành thật này... tựa hồ ở trong lòng y cũng từng chút một tan biến, thậm chí y cảm thấy đây không phải phán đoán chủ quan của y, mà là bộ mặt chân thực vốn nên có của Tiếu Tấn, hình như dần dần tháo đi ngụy trang.

Biến hóa như vậy kỳ thật rất nhỏ, ngay cả chính y đều không có chứng cớ để chứng minh, nhưng chính vì vậy, Di Mộc Thần mới càng cảm thấy bất an. Nếu những điều y nghĩ là thật, thì chỉ có thể chứng minh một việc, chính là Tiếu Tấn người này giỏi ngụy trang, quen hư tình giả ý; hoặc là người này có thâm cừu đại hận với Di gia bọn họ.

Hai điểm này, vô luận là cái nào đều là điều Di Mộc Thần không thích nhìn đến.

Nhất là, đêm đó y mông lung nhìn thấy một cái bóng đen... Tuy hết thảy đều không chứng minh được phán đoán của mình, nhưng y vẫn cố chấp tin tưởng trực giác của mình.

Những điều này đều khiến y không thể không bắt đầu một lần nữa quan sát những người xuất hiện bên mình.

Quả nhiên, hắn vẫn là người khả nghi nhất...

Ứng với một câu cách ngôn, dùng người thì không nghi ngờ, nghi người thì không nên dùng.

"Tiếu quản gia, cái này cho cậu." Di Mộc Thần từ bên cạnh lấy ra một phong bì đã chuẩn bị sẵn đưa cho Tiếu Tấn.

Tiếu Tấn phản ứng chậm nửa nhịp, một lát sau mới vươn hai tay tiếp nhận phong bì: "Thiếu gia, ngài đây là?..."

"Chi phiếu này xem như là ba tháng tiền lương bồi thường cho cậu."

"..." Tiếu Tấn rốt cuộc ức chế không được biểu tình kinh ngạc trên mặt, chỉ ngơ ngác nhìn Di Mộc Thần, ngón tay cầm chi phiếu hơi buộc chặt.

"Từ tháng sau cậu không cần đến đây nữa."

"Thiếu gia? !" Tiếu Tấn khẩn trương lập tức từ trên ghế đứng lên, bởi vì quá kích động nên khi nói chuyện lại có chút lắp bắp: "Tôi.. có phải tôi đã làm sai chuyện gì, nên làm cho... ngài không vui hay không? hiện tại ngài nói cho tôi biết đi, tôi sẽ thay đổi, tôi lập tức sẽ thay đổi tất cả..."

"Này không liên quan đến cậu, chỉ là vấn đề cá nhân của tôi thôi." phản ứng bối rối của Tiếu Tấn lại làm Di Mộc Thần trở tay không kịp. Y còn tưởng rằng, ít nhất có thể nhận thấy được chân diện mục của Tiếu Tấn.

Phản ứng bối rối này là phản ứng tự nhiên nhất của một người, chẳng lẽ... Là y nghĩ sai?... Vô luận như thế nào, dù sao việc đã đến nước này, y cũng không tính giữ hắn lại nữa.

"Thiếu gia..." trong giọng điệu của Tiếu Tấn hàm chứa khẩn cầu hèn mọn.

"Thực xin lỗi, " Di Mộc Thần đứng lên: "Tôi sẽ bảo thư ký Lưu giới thiệu cho cậu làm quản gia ở một biệt thự tư nhân khác, tin rằng đãi ngộ nơi đó sẽ không kém hơn so với nơi này." Nói xong, Di Mộc Thần đã rời đi.

Tiếu Tấn đứng ở một bên mới thản nhiên nói: "... Rất cám ơn thiếu gia." Bởi vì hắn vẫn cúi đầu, nên làm thế nào cũng không thấy rõ lắm vẻ mặt của hắn.

Thật lâu sau, Tiếu Tấn mới ra khỏi phòng.

...

Tiếu Tấn đi rồi.

Thế nhưng không có phức tạp như Di Mộc Thần dự liệu trước đó, ngược lại cực kỳ đơn giản.

Điều này làm cho từ đáy lòng Di Mộc Thần đối với người này không tín nhiệm, lại bắt đầu hoài nghi mình có phải đánh giá sai cái gì rồi hay không.

Lúc Tiếu Tấn đi, không chỉ ngoan ngoãn trả lại tất cả chìa khóa ở nơi này, còn tự giác làm cho nhân viên an ninh cẩn thận kiểm tra quần áo cùng đồ dùng tùy thân của hắn. Bất ngờ chính là, đồ của hắn gần như đơn giản đến đáng thương, cực kỳ giống con người của hắn, đơn giản và cứng nhắc.

Thậm chí hắn thành thật không có đợi đến sáng hôm sau, đã vội vàng mang theo những bộ quần áo không thể đơn giản hơn của hắn rời khỏi Di phủ.

Bất quá, sau khi hắn đi, nhóm người hầu trong biệt thự đều chỉ trỏ, thì thầm thảo luận chuyện này. Đổi quản gia là một sự kiện không tính là nhỏ, vì nó liên quan đến rất nhiều việc trong nhà, cho nên nếu không phải quản gia thật sự làm ra chuyện không thể tha thứ, thì trên cơ bản sẽ không dễ dàng đổi quản gia mới.

Tiếu quản gia bị đổi, vô luận là đối với Di phủ hay là đối với nhóm người hầu mà nói, là một đại sự khó lường.

Có người nói sở dĩ Tiếu quản gia đột nhiên bị sa thải như vậy, là vì tay chân hắn không sạch sẽ, cũng có người nói là, bởi vì Tiếu Tấn quá mức cứng nhắc, không biết cách xử sự, nhưng vô luận nói như thế nào, đều có một đề tài mà tất cả mọi người lặp lại giống nhau, đó chính là bọn họ đều thấy lúc Tiếu Tấn ra đi, thỉnh thoảng lại lấy tay áo lau nước mắt. Một đại nam nhân yên lặng rơi lệ, vô luận nói như thế nào đều có vẻ thật thê lương. (ảnh đế là đây chứ đâu =..=)

Mấy lời này đương nhiên cũng lọt vào tai Di Mộc Thần.

Điều này khiến trong lòng Di Mộc Thần mơ hồ không thoải mái, cảm thấy có phải mình đã hơi quá rồi không...

HẾT CHƯƠNG 18


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#nothing