34

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Bàng Nghị Vĩ lần này ở nước ngoài biểu hiện rất tốt, này không chỉ khiến Di Mộc Thần ngạc nhiên không ngớt, mà còn khiến cho ban giám đốc trong công ty đối với Bàng Nghị Vĩ càng thêm tán thưởng.

Một cửa này coi như là một thử thách mà trước mắt ban giám đốc cho Bàng Nghị Vĩ, nếu Bàng Nghị Vĩ hoàn thành tốt, ban giám đốc đương nhiên không có lý do gì để cho một nhân tài nằm ngoài lợi ích. Dù sao thì, lợi nhuận về đủ, có ai lại không thích.

Cho nên, đường nhiên Bàng Nghị Vĩ đã dần dần hòa nhập vào toàn bộ Di thức, bất quá, cơ nghiệp trăm năm của Di thức dù sao cũng không phải trò đùa, cho nên Bàng Nghị Vĩ tạm thời còn không thể nuốt được một khối bánh khổng lồ như vậy.

Nhưng chỉ có Bàng Nghị Vĩ rõ ràng nhất, này chẳng qua là hưởng thụ quá trình, hắn quyết tâm sẽ có được...

Mấy ngày nay Bàng Nghị Vĩ nghỉ, vì vậy thời gian cùng một chỗ với Di Mộc Thần trở nên nhiều hơn. Bình thường, sau bữa cơm tối sẽ luôn oa một chỗ với Di Mộc Thần xem TV, sau khi ăn xong cũng sẽ thỉnh thoảng đi dạo trong biệt thự. Chẳng qua, gần đây Di Mộc Thần đều không đi ra ngoài, hơn nữa lúc ở nhà cũng cực kỳ im lặng, điều này làm cho Bàng Nghị Vĩ ít nhiều hơi ngoài ý muốn. Trong trí nhớ của hắn, Di Mộc Thần ngày thường luôn ra vào chỗ này chỗ nọ, thay vì nói Di Mộc Thần không ra khỏi cửa là muốn hưởng thụ cuộc sống ở nhà, không bằng nói Di Mộc Thần là cố ý an phận!

"Ca, anh thật sự không tính quay về công ty sao?" Bàng Nghị Vĩ ôm ôm gối đầu, toàn thân chỉ mặc một cái quần tứ giác, lộ ra dáng người rắn chắc mà hữu lực, tấm lưng rộng lớn, vòng eo thon gọn, dáng người tam giác của một nam sĩ hoàn mỹ.

"... Tạm thời còn chưa muốn." trên mặt mang kính lộ ra một nụ cười thản nhiên, mắt vẫn nhìn vào TV, chưa từng rời mắt qua.

"Ca, có phải vì vấn đề di chúc, nên mới có chút kiêng dè với chuyện trở về Di thức không?" Bàng Nghị Vĩ thuận tay lấy qua mấy lon bia ướp lạnh trên bàn trà, ngửa đầu lên vừa thầm thì vừa uống một hớp lớn. Chỉ chốc lát, đã uống hết một lon, nắm bẹp lon bia ném sang một bên. Thuận tay lại cầm lên một lon nữa.

"Đương nhiên không phải." Tuy ngoài miệng không nói, nhưng Di Mộc Thần vẫn cảm thấy có chút bất đắc dĩ.

Không phải y không muốn trở về, mà là... lúc này đối với y mà nói, khó giải quyết nhất không phải Di thức mà là như thế nào đề phòng Tiếu quản gia.

Lòng nghi ngờ của Tiếu Tấn quá nặng, lại quá khôn khéo, quá mức lãnh khốc, nếu muốn lấy được sự tín nhiệm của hắn, để hắn tạm thời yên lòng với mình, thì y nhất định phải khơi dậy hàng vạn lần tinh thần mới được.

"..."

Trong phòng mơ hồ truyền ra tiếng TV.

Bàng Nghị Vĩ vẫn lẳng lặng nhìn Di Mộc Thần, ánh sáng nơi đáy mắt không dấu vết trở nên thâm thúy và dao động. Không biết có phải vì thời tiết khô nóng hay là do men bia thúc dục, Bàng Nghị Vĩ cảm thấy hiện tại Di Mộc Thần ngồi ở bên cạnh, trong phạm vi vòng tay hắn... thật quyến rũ.

Nhất là đôi môi kia...

Đầy đặn nhưng màu sấc lại cực kỳ nhạt.

Rõ ràng là muốn người ta hung hăng giữ lấy, hôn lên, nhuộm thành một màu đỏ máu.

Lông mi dài rậm rung động theo từng cái chớp mắt, cùng với hơi thở đều đều, mỗi một cử động đều đang trêu chọc tâm khảm hắn, tê dại ngứa ngáy... Thân thể nhịn không được tiến lại gần, khát vọng hấp thụ nhiệt độ của y.

Di Mộc Thần dần dần cảm thấy bên cạnh có người đang dán lại đây, thậm chí nơi cổ còn có hơi thở nóng bỏng ẩm ướt...

Y bất giác nhíu mày, gần quá...

Y không thoải mái muốn lùi ra phía sau.

Nhưng giây tiếp theo, eo của y đã bị người lập tức ôm lấy.

"Cậu làm gì vậy?" Di Mộc Thần nhìn Bàng Nghị Vĩ gần như muốn dán cả trên người y, đáy lòng mơ hồ nổi lên cảnh giác, thân thể bản năng thụt ra sau.

"..." Bàng Nghị Vĩ lại không trả lời, vẫn gắt gao mà ôm Di Mộc Thần. Trong mắt dâng lên một tia nóng rực khó kìm hãm.

Vì hơi thở quá gần nhau, nên Di Mộc Thần dường như ngửi được mùi bia đậm đặc khi Bàng Nghị Vĩ thở ra.

Không thoải mái nhíu mày, lúc này mới phát hiện trên bàn trà không biết khi nào đã xếp đầy lon bia rỗng: "Cậu say rồi, trở về phòng đi thôi."

Hai người gắt gao dán chặt một chỗ, Di Mộc Thần thậm chí có thể cảm giác được nhịp tim đập mạnh mẽ của Bàng Nghị Vĩ, còn có nhiệt độ nóng rực từ lồng ngực truyền sang.

"... Ca, " Bàng Nghị Vĩ nỉ non ư hừ, cúi đầu ở trong lòng Di Mộc Thần cọ cọ, tựa như... làm nũng: "Ca..."

Di Mộc Thần hơi dừng một chút, có chút dở khóc dở cười. Còn tưởng rằng thằng nhóc này thực sự có thể uống, hiện tại xem ra cũng chỉ có như thế...

"Trở về phòng đi." Di Mộc Thần vỗ vỗ lưng Bàng Nghị Vĩ.

...

Bàng Nghị Vĩ lại vẫn ôm chặt Di Mộc Thần, không hề nhúc nhích: "Ca... Ca... em.. không đi, chỗ này của em khó chịu..." Hiển nhiên, giọng nói đã có chút mơ hồ không rõ.

"..."

"Anh sờ sờ... Sờ sờ..." Làm nũng nói xong, cường ngạnh túm lấy tay Di Mộc Thần, đặt lên hạ thể đã chống lên thành một cái lều nhỏ của mình.

Di Mộc Thần lập tức mạnh mẽ rút tay lại, cả người cứng đờ.

Di Mộc Thần hoàn toàn không dự đoán được, nhất thời cả khuôn mặt ửng hồng, xấu hổ cùng tức giận: "Hồ đồ!"

Lúc này Bàng Nghị Vĩ dường như còn say lợi hại hơn so với trước, mắt say lờ đờ nhập nhèm nhìn khuôn mặt đỏ bừng của Di Mộc Thần, tay giữ chặt eo y còn cố tình tăng thêm chút lực.

Nhưng trên mặt lại hoàn toàn tương phản, vẻ mặt hắn khó chịu và uất ức: "Ca... em, em thật sự khó chịu... em không biết nên làm cái gì bây giờ..." (láo quen đi ca =.,=)

Trong giọng nói đều là đúng lý hợp tình cùng tràn ngập uất ức lên án.

Di Mộc Thần thấy vậy, cũng nhất thời không thể nói gì, càng như vậy y càng cảm thấy bất an, bởi vì y nhìn thấy biểu tình phổ biến nhất của một người đàn ông ở trên mặt Bàng Nghị Vĩ... Tình Dục!

"Cậu buông tay ra trước đã!"

"Không muốn!"

"Buông tay!"

"Ca..." Bàng Nghị Vĩ lại giống như hoàn toàn không nghe thấy, tự mình nhìn tự mình nói, lại tủi thân nức nở: "Ca..."

Trong căn phòng yên tĩnh, Bàng Nghị Vĩ liên tục gào khóc. (=..=)

Trong giọng nói xen lẫn tiếng khàn khàn của một người đàn ông thành thục, cùng tiếng khóc nức nở của thiếu niên.

Làm người ta tâm sinh trắc ẩn.

Động tác giãy giụa của Di Mộc Thần cũng dần dần dịu đi.

Hai người giằng co.

"Ca... Ô... anh giúp giúp em... em thật là khó chịu..." Bàng Nghị Vĩ dường như nhận thấy được người trong lòng có chút chần chờ, liền tận dụng cơ hội, thân thể cách cái quần tứ giác mỏng manh bắt đầu chậm rãi cọ xát.

Động tác...

Càng ngày càng trở nên tình sắc.

"Cậu.. cậu làm cái gì vậy? !" Di Mộc Thần kinh ngạc vạn phần, không thể tin được nhìn Bàng Nghị Vĩ. Cả khuôn mặt xấu hổ và giận dữ trở nên đỏ bừng.

"Giúp em..." Bàng Nghị Vĩ liên tục trầm thấp nỉ non.

Thình thịch, Thình thịch...

Bên tai chỉ nghe thấy tiếng tim đập càng ngày càng vang.

Di Mộc Thần lấy lại tinh thần, cảm giác vật cứng rắn để giữa hai chân mình đang chậm rãi cọ sát, không biết vì sao trong cơ thể dần dần mơ hồ bốc lên một cảm giác khô nóng quen thuộc.

Khát quá...

Phút chốc, đôi mắt chìm vào sương mù, giống như dược vật bị khóa trong cơ thể đang dần thức tỉnh...

Nóng quá...

HẾT CHƯƠNG 34


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#nothing