35

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Theo biên độ động tác càng lúc càng lớn của Bàng Nghị Vĩ, nhiệt độ giữa hai người cũng trở nên nóng bóng.

Thỉnh thoảng, mồ hôi lại chậm rãi từ trên mặt Bàng Nghị Vĩ nhỏ xuống.

"Ha..." Di Mộc Thần vẫn đang dần chìm trong dục hỏa, bất giác hừ ra tiếng, trên người mơ hồ hiện lên màu đỏ mê người.

Động tác Bàng Nghị Vĩ nháy mắt tạm dừng, dường như là... rất kinh ngạc...

Nhưng chỉ tạm dừng một lát sau, Bàng Nghị Vĩ cảm thấy như được cổ vũ, nên lại làm trầm trọng thêm, hai mắt hân hoan nhảy nhót nhìn khuôn mặt hồng hào của Di Mộc Thần, còn có... Cặp mắt hàm chứa lệ quang quyến rũ kia.

Hít một hơi thật sâu, hắn thuận thế ấn mạnh Di Mộc Thần lõm vào ghế sofa, liền cúi đầu mãnh liệt hôn lên đôi môi đỏ mọng kia.

...

Bàng Nghị Vĩ hôn rất cường thế, cũng rất vội vàng, không lưu lại cho đối phương đường sống giãy giụa nào.

Di Mộc Thần bị hôn đến trở tay không kịp, tức thì cả người đã sớm thành xuân thủy, cùng lắc lư theo.

Cảm giác duy nhất bây giờ chính là.. khát nước... Vô luận là miệng, hay là tâm lý... Đều rất khát!

Hơi thở nóng rực.

Không thể khống chế...

Cảm giác đầu lưỡi mình bị đầu lưỡi ẩm ướt nóng bỏng của Bàng Nghị Vĩ gắt gao dây dưa, hai người hút lấy nhau, ôm chặt nhau không chừa chút khe hở nào...

Từng hương rượu tình sắc chậm rãi tản ra nơi chóp mũi.

...

Đợi đến khi Bàng Nghị Vĩ buông ra, hai mắt Di Mộc Thần đã mê ly, miệng thở hổn hển từng ngụm.

"Ca..." Bàng Nghị Vĩ thân thiết say mê nhìn Di Mộc Thần, chóp mũi thân mật cọ xát nhau, thở dốc ám ách nói: "Thật ra, anh cũng muốn đi...?"

"..." Di Mộc Thần đã sớm chìm vào sương mù làm sao còn chút lý trí nào, y chỉ cảm thấy cả người nóng ran khó chịu, nóng không chịu nổi...

Bàng Nghị Vĩ bỗng nhiên dừng lại khiến y không chịu khống chế đong đưa vòng eo, thật giống như đang mời gọi hắn. Trên khuôn mặt tuấn mỹ và tao nhã giờ phút này lại nồng đậm tình dục, nhuộm lên một tầng đỏ ửng mỏng manh, cả người thoạt nhìn thật kiều diễm ướt át, dẫn người phạm tội...

Bàng Nghị Vĩ cảm giác hơi thở của mình đều theo sự đong đưa của Di Mộc Thần mà rõ ràng bị kiềm hãm, si ngốc nhìn y cười.

Nụ cười kia có chút đắc ý, cứ như là thu hoạch được một thứ ngoài ý muốn, nhịn không được tham lam nhìn tư thái quyến rũ của Di Mộc Thần.

Quyết tâm thật lâu hắn mới chịu đứng dậy, tắt đèn phòng khách đi.

Cả căn phòng chỉ còn lại màn hình TV không tiếng động lóe sáng.

Hai người chìm vào trong bóng đêm, cảm giác càng trở nên mẫn cảm.

Bàng Nghị Vĩ vươn tay ái muội xoa mặt Di Mộc Thần, dựa vào tai y thì thầm: "Tuy không biết sao anh có thể phối hợp như vậy, nhưng mà... Ca, em rất thích, rất... hạnh phúc."

"..."

Theo nhiệt độ cơ thể bất tri bất giác tăng lên của hai người, sự kiên nhẫn trở thành một điều cực kỳ khó khăn.

Thậm chí Bàng Nghị Vĩ còn gấp gáp khó dằn giật mạnh áo choàng của Di Mộc Thần xuống, khoảnh khắc áo bị nới lỏng nằm rải rác trên ghế sofa, trong phòng chỉ còn lại tiếng hít thở hổn hển ngày càng nặng nề không thể ức chế.

...

Lập tức, Di Mộc Thần rất nhanh mơ hồ cảm thấy thứ gì đó để ở phía sau y, rất nóng bỏng.

Giây tiếp theo.

Vật kia đã thẳng tắp tiến vào phía sau...

Nhất thời, một trận đau đớn như bị xé toạc ập tới.

"Agh... Đau..." tiếng kêu vô lực của Di Mộc Thần trầm thấp lại mơ hồ xen lẫn tiếng thở hổn hển, toàn thân cũng đang nhè nhẹ run lên.

"Ha." Bàng Nghị Vĩ cũng thấy hơi chút không khoẻ thở mạnh một hơi ra.

Nhưng một lát sau lại mơ hồ có cảm giác thoải mái khó nói nên lời... Chỉ cần nghĩ đến khuôn mặt người kia ở dưới thân, thì không chỉ là thân thể, mà ngay cả tâm hắn cũng giống như giải tỏa được khát cầu nhiều năm qua vậy. Cánh tay ôm Di Mộc Thần nhịn không được lại chặt thêm vài phần, cứ như muốn vùi cả người y vào sâu trong lòng ngực vậy.

Đây là lần đầu tiên Bàng Nghị Vĩ phát sinh quan hệ với đàn ông, nên căn bản không biết phải làm như thế nào mới có thể khiến cho hai bên đều thoải mái. Nhưng cảm giác ở trên người thật mạnh mẽ, rồi lại cực nóng khiến cho người ta say mê!

Cái loại cảm giác tình dục mãnh liệt này hắn chưa bao giờ thể nghiệm qua...

Nhiệt tình.

Không có lúc nào là không làm hắn tâm động, thậm chí không còn chút lý trí để đi suy xét.

Hiện tại điều duy nhất hắn muốn, đó là nhiệt tình theo đuổi từng đợt khoái cảm quen thuộc!

Không lâu sau, chờ hoàn toàn tiến vào Di Mộc Thần, lý trí ít đến đáng thương giúp hắn cảm giác được người dưới thân hít thở càng lúc càng nhanh.

Hắn khiêu khích hơi di chuyển một chút...

Người dưới thân lập tức khẽ run lên.

Nhất thời cảm thấy một sự thoải mái không thể kiềm chế.

"Hô..." tiếng hít thở Ồ ồ.

Thoái... thoải mái.

Đột nhiên muốn càng nhiều, càng ngày càng nhiều hơn nữa...

Ngay sau đó, Bàng Nghị Vĩ không đợi Di Mộc Thần có cơ hội thở ra, gắt gao đè nặng người dưới thân, trong đầu chỉ còn lại có cuồng loạn giữ lấy.

Chỉ muốn... Càng nhiều.

Thật thoải mái...

...

Giây phút sau đó, Bàng Nghị Vĩ không thể kiểm soát liên tục đòi lấy, biên độ đong đưa cũng bắt đầu khó điều khiển, càng lúc càng rộng, ngay cả cái ghế sofa sa hoa cũng rung động kịch liệt, phát ra tiếng vang, hết thảy đều trở nên càng ngày càng cuồng loạn...

Bàng Nghị Vĩ gần như thô lỗ đòi lấy khiến cho Di Mộc Thần dần dần từ hừ nhẹ biến thành khóc nức nở xen lẫn tiếng rên rỉ... khiến y cảm thấy khó thở, rồi lại cảm thấy... được xoa dịu, thật thoải mái.

Một đêm này chỉ còn lại sự hỗn loạn, xâm chiếm...

Tới trưa hôm sau, Di Mộc Thần mới tỉnh lại.

Mở mắt ra, lại phát hiện Bàng Nghị Vĩ vẫn nằm trên người y ngủ say. Trên ghế sofa không lớn, hai người vẫn dán chặt nhau, ngay cả... nơi cảm thấy thẹn kia cũng...

Bên tai phát sốt.

Di Mộc Thần tận lực khiến cho mình bình tĩnh.

Y cảm thấy hổ thẹn, hai mắt nhắm nghiền.

Nhưng thân thể lại xấu hổ vẫn hơi run rẩy.

Thật... Hoang đường !

Y thế nhưng đã cùng em trai mình... xảy ra quan hệ!

Vô luận xuất phát từ nguyên nhân gì, cũng đều làm Di Mộc Thần khổ sở.

Gắt gao nhắm chật hai mắt, theo bản năng cắn môi dưới, tay bất giác nắm chặt. Nhưng cả người mệt rã rời, ngay cả khí lực đẩy Bàng Nghị Vĩ ra cũng không có, nhất là phía sau... đau như bị rách nứt.

... Thật... thật xấu hổ không chịu nổi.

Tối hôm qua...

Mọi thứ dường như bị rối tung lên.

Y cảm thấy thật khó có thể chấp nhận, trong lòng rõ ràng thẹn quá thành giận, nhưng lại không có lý do nào để trốn tránh.

Tối hôm qua, y lại nhớ rành mạch bộ dạng mình ở dưới thân đứa em trai uống say liên tục khát cầu, liên tục cầu xin tha thứ như thế nào... Rõ ràng không muốn, nhưng thân thể và lý trí lại... không chịu khống chế.

Khi thân thể vì sự đụng chạm của Bàng Nghị Vĩ mà đột nhiên xuất hiện cảm giác quen thuộc kia, y biết, y xong rồi...

Độc!

Chính là độc mà Tiếu Tấn hạ... lại bắt đầu phát tác!

Thế nhưng.. không phải rõ ràng đã uống thuốc giải tạm thời rồi sao? sao lại...

Lúc này, y bỗng nhiên nhận thấy Bàng Nghị Vĩ đang gắt gao đè trên người hơi rục rịch, tựa như muốn tỉnh.

Nhưng tay của hắn lại rất tự nhiên ôm trên lưng mình.

Nhất thời bên hông truyền đến một trận tê ngứa khó có thể mở miệng.

Lú này, Bàng Nghị Vĩ ngọ nguậy mở mắt ra.

Trong mắt mang chút mờ mịt khi vừa tỉnh dậy...

Nhưng mà, giây tiếp theo...

Bàng Nghị Vĩ lại dán vào tai y cười khẽ, rồi cúi đầu, nhẹ nhàng hôn lên khóe môi Di Mộc Thần!

"Ca, em biết anh đã tỉnh..." giọng nói tràn ngập cưng chiều, trầm trọng vang lên bên tai, trong lời nói mang theo ý cười nhợt nhạt.

Di Mộc Thần chỉ cảm thấy cả người mình sớm đã cứng còng!

Có chút khủng hoảng...

HẾT CHƯƠNG 35


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#nothing