69(T)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


"Bom... Có, có bom...!"

Đột nhiên, không biết ai gào to một tiếng.

Vừa dứt lời, gần như trong nháy mắt, cả gian nhà kho lập tức nháo nhào.

Kho hàng vốn đang yên ắng đến nghẹt thở phút chốc trở nên hỗn loạn. Những người còn đứng trong kho hàng thậm chí không kịp phản ứng là chuyện gì xảy ra, cũng đã tranh nhau chen chúc chạy ra, vốn cánh cửa đã nhỏ hẹp nay càng thêm chật chội. Người này gạt người kia, người kia dẫm lên người nọ, tiếng giằng co, chửi bậy không ngừng vang lên.

Trước tình huống khẩn cấp, mấy người Đinh Đinh cũng nhanh chóng được đám vệ sĩ bên cạnh vội vàng che chở, dẫn rời đi trước.

Không lâu sau, kho hàng mới vừa rồi còn đầy người nháy mắt trở nên lạnh lẽo. Mọi người đều vây xung quanh, nhìn kho hàng vẫn như cũ trở nên trống rỗng, dưới màn đêm tối như mực tựa như quỷ mỵ, khiến lòng người phát lạnh.

Thời gian từng chút một trôi qua...

Nhưng từ kho hàng lại không có truyền đến tiếng nổ tương ứng.

Đang lúc có người bắt đầu hoài nghi một tiếng hô vừa rồi chính là một trò đùa, lại chuẩn bị tới gần thì đúng lúc này truyền đến một tiếng nổ ầm vang đinh tai nhức óc.

Nháy mắt, ngọn lửa cao ngút bùng lên, chiếu sáng cả một vùng trời.

Ngay sau đó làn khói đặc cay mũi sộc thẳng vào xoang mũi, khiến mọi người không thở nổi. Thậm chí đứng ở ngoài mấy chục thước cũng có thể cảm thấy nhiệt độ nóng bỏng xém đến da .

Ngọn lửa hừng hực thiêu đốt, những mảnh vỡ xung quanh cũng bùng cháy thành nhiều tia lửa.

Sức mạnh quả bom ác liệt như vậy khiến người ta không khỏi kinh ngạc, nếu vừa rồi không ai phát hiện quả bom đó, chỉ sợ tất cả mọi người đều sẽ bị chôn vùi trong biển lửa.

Nổ hết sau, không khí an tĩnh quỷ dị, kho hàng đã thành biển lửa càng chấn động, làm cho người ở đây phát lạnh.

Tiếu Tấn nhìn ngọn lửa trước mắt, trên mặt lần đầu tiên xuất hiện vết rách... Có chút... hoảng hốt. Đôi mắt phượng hơi nhếch, thâm thúy khó dò, yên tĩnh quỷ dị .

Hạ một nước cờ sai rồi, không biết còn có... cơ hội lật ngược thế cờ hay không...

Tay rũ xuống hai bên bất giác buộc chặt, này mới phát hiện lòng bàn tay đều toàn là mồ hôi.

Quả nhiên, không đợi mấy người về đến nhà.

Nửa đường nhận được điện thoại của người nọ.

Giọng của người ở đầu kia điện thoại vẫn rất cẩn thận đã qua xử lý, nhưng hiển nhiên lúc này đây lại hoàn toàn khác với mọi lần, âm điệu cất cao, nghe ra được tâm tình đắc ý dào dạt của hắn.

"Tôi rất vừa lòng với giao dịch lần này..." giọng nói bén nhọn chói tai cứ như móng vuốt mèo lướt qua mảnh thủy tinh kéo ra một âm thanh chát chúa vậy.

"Nếu vậy thì thả người đi." Tiếu Tấn thản nhiên nói, giọng điệu bình tĩnh không chút dao động. Nhưng nếu nghe kỹ, thì có thể nhận ra trong đó không giấu được sự mỏi mệt.

Nghe vậy, người nọ tựa hồ không ngờ giọng điệu Tiếu Tấn lại đột nhiên khiêm tốn gần như là cầu xin, nhất thời cũng không biết nên trả lời như thế nào, đầu kia điện thoại cũng chìm vào một trận im lặng ngắn ngủi.

Thật lâu sau..

Đầu kia điện thoại rốt cục mới truyền đến giọng nói phá lệ chói tai của người nọ.

"Thả người?" Người nọ tạm dừng một lát: "Tiếu môn chủ là đang nói giỡn sao?"

"Việc nên làm chúng tao cũng đã làm, điều kiện mày đưa ra chúng tao cũng coi như đã làm được... rốt cuộc mày còn muốn thế nào?" sắc mặt Tiếu Tấn có vẻ hơi khó coi, tựa hồ đang rất nhẫn nại, làm cho âm điệu mình nghe có vẻ ổn định.

"Làm được? ! Tiếu đại môn chủ, là trí nhớ mày không tốt hay là trí nhớ tao không tốt? Vừa mới tặng cho mày một món quà lớn, mà giờ lại quên rồi sao?... Là chúng mày không tuân thủ quy ước trước, mẹ nó cũng đừng trách tao không hết lòng quan tâm giúp đỡ."

"..." Tiếu Tấn nắm điện thoại trong tay càng buộc chặt hơn, vì dùng lực quá mạnh nên các ngón tay đều trắng: "Mày muốn làm gì? !"

"Giết con tin... mày có thích hay không?"

"... !" Tiếu Tấn chỉ cảm thấy hơi thở căng thẳng.

"Ha hả a... đùa chút thôi."

Sắc mặt Tiếu Tấn gần như tái nhợt: "Mày... Còn nghĩ muốn cái gì?"

"... Tại hạ là một kẻ nhát gan, thật sự không dám cùng các vị giao dịch tiếp, ai biết được các vị còn có thể đùa giỡn thủ đoạn gì nữa chứ!" giọng người nọ xen lẫn tiếng cười khàn khàn: "Tao cũng có tên, cũng biết nếu bị mấy vị thiếu gia tóm được, không chừng tại hạ có chết hơn mười lần cũng không đủ đền mạng, huống hồ mọi thứ tao muốn không phải đều nằm trong tay tao rồi sao."

"Ra điều kiện đi, lần này vô luận là cái gì tao cũng sẽ đáp ứng, chỉ cần mày... Không tổn thương anh ấy." Tiếu Tấn rõ ràng không cam lòng, nhưng không thể không nhận mệnh, sự thực khiến mọi người xung quanh chấn động. Thậm chí, Đinh Đinh đang nhắm mắt nghỉ ngơi ở một bên cũng không thể không khẽ ngẩng đầu nhìn Tiếu Tấn, trên mặt kinh ngạc không chút nào kém so với người khác.

"Quan trọng sao?"

Đôi môi không còn chút máu của Tiếu Tấn hơi mấp máy, phun ra từng chữ một : "... Rất quan trọng."

...

Đầu kia điện thoại tựa hồ không ngờ Tiếu Tấn lại trả lời như vậy, cũng lập tức trầm mặc một lát.

"Nói đi, điều kiện cuối cùng, vô luận là điều kiện gì..." Vô luận là cái gì, cho dù là muốn .... mạng của hắn cũng... Hắn không biết, rốt cuộc nam nhân kia đã hạ cổ gì ở trên người hắn, nhưng hiện tại, ít nhất vào giờ khắc này, hắn thật sự muốn đánh cược mạng mình để đổi... Nhận thấy ý nghĩ ấy, ngay cả chính hắn cũng cảm thấy nực cười.

Đáng tiếc, người ở đầu kia điện thoại dường như không có nhiều nhàn rỗi như vậy, chỉ nở nụ cười nhàn nhạt: "Người cũng đã chết, còn có giá trị giao dịch sao...?"

Nói xong, còn không để cho Tiếu Tấn có thời gian tự ngẫm, đã lập tức cúp điện thoại.

Đô, đô đô ——

Tín hiệu điện thoại từng chút một hoàn toàn cắt đứt mọi liên lạc.

Chỉ để lại một câu khiến người ta sởn tóc gáy.

Đã chết...

Đã chết! !

Hốc mắt Tiếu Tấn ửng đỏ, sắc mặt càng trở nên trắng bệch. Làm sao có thể...

Tuy trong lòng cật lực không muốn thừa nhận, nhưng khi nghe thấy câu nói kia, hắn vẫn cảm thấy trái tim mình gần như muốn vỡ ra! Trái tim như bị đập nát, làm hắn thở không nổi... Thật sự vượt qua cực hạn mà hắn có thể chịu đựng ...

"Hắn nói cái gì ?" Bàng Nghị Vĩ một phen giật lấy điện thoại, như là muốn vội vả xác minh, nhưng đặt ở bên tai lại không nghe thấy gì cả.

Tiếu Tấn chỉ hơi nghiêng đầu nhìn ngoài của sổ xe, há miệng thở phì phò, trên mặt hiện lên thần thái mệt mỏi quỷ dị giống như thỏa hiệp. Từ vừa rồi nắm tay vẫn nắm rất chặt, thân thể đến giờ còn chưa hết run, tất cả đều chứng minh hắn áp lực thống khổ, cứ như đã trải qua một hồi thiên nhân giao chiến kéo dài nhiều năm, cuối cùng rơi vào kết cục hốt hoảng.

Thoáng chốc, trên mặt mọi người đều hiện lên vẻ sợ hãi ở các mức độ khác nhau.

"Chúng ta đã sớm.. thua rồi..."

Thật lâu sau, Tiếu Tấn bỗng nhiên không đầu không đuôi mở miệng, tựa như đang nói chuyện, lại tựa như thì thầm với chính mình.

Một câu này..

Hoàn toàn khiến cho tất cả mọi người trong xe lập tức đông cứng lại, chìm vào tĩnh mịch chưa từng có.

"Anh.. có ý gì...?" Bàng Nghị Vĩ có chút không xác định, thậm chí còn mang chút hi vọng chất vấn.

...

"... Quan tâm sẽ bị loạn, hại người hại mình." Tiếu Tấn nói xong, chậm rãi khép mắt lại ngủ. Đây hết thảy còn có ý nghĩa gì? mọi thứ hiện tại hắn nắm trên tay còn có ý nghĩa gì nữa? !

Trước kia vì trả thù, mối hận không thể nuốt trôi, vì... y... Giờ đây tất cả chỉ là công dã tràng.

Đột nhiên hắn thấy trước mắt không còn mục tiêu gì nữa.

Sóng lưng Tiếu Tấn vẫn thẳng tắp, thân thể căng chật, cứ như chỉ cần hơi chút nhụt chí sẽ hoàn toàn không gượng dậy nổi.

Xe chạy rất vững vàng, sau đó không ai nói thêm gì nữa, cực kỳ bổn phận im lặng.

Người đã chết...

Những lời này đọng lại trong tâm trí hắn rất lâu, như một lưỡi dao sắc bén tẩm kịch độc làm cho hắn không cảm thấy đau đến tê tâm liệt phế, nhưng lại vừa đúng khắc lên nơi mềm mại nhất kia, đau đớn dai dẳng không thể né tránh.

Bất giác lấy tay đè ngực mình, lại nhìn bàn tay của mình, khóe miệng chợt hiện lên một nụ cười tái nhợt mà tan nát, còn tưởng rằng bị chảy máu... Nếu không.. tại sao lại đau như vậy a...

Là giả, những thứ này nhất định là giả, khi tỉnh dậy, mọi thứ sẽ trở lại như ban đầu.

Đáng tiếc, mọi chuyện luôn phát triển theo hướng ngược lại.

Hôm nay là ngày thứ ba mươi từ khi Di Mộc Thần bị bắt đi.

Triệt triệt để để không có tin tức gì của Di Mộc Thần, đã suốt một tháng rồi.

Ở ngày thứ năm, cảnh sát đã thu thập xác và thông báo Di phủ đến nhận dạng.

Ngày đó.

Ngoài Bàng Nghị Vĩ ra, cũng không có ai ở đó. Bàng Nghị Vĩ đứng trước thi thể khóc suốt một đêm, khóc đến rách cổ họng.

Tang lễ của Di Mộc Thần rất hoành tráng, gần như là tin nóng gây sốt cả nửa thành phố trong suốt thời gian dài.

...

Tiếc rằng, lần này Di phủ dường như không đếm xỉa đến, cực kỳ thờ ơ.

Cả ngày Di phủ bị bao phủ trong một không khí âm trầm tột độ.

Có lẽ trong tích tắc trở nên đổ nát... khiến sự nghi ngờ của báo chí bị đầy lên cao, nhưng cũng không ai chiếm được một đáp án chân chính. Di phủ cũng không thay đổi gì cả, nhưng lại làm cho người ta cảm thấy vắng lặng đến đáng sợ, thời thời khắc khắc hiện rõ sự hoang tàn.

Không có nhân khí.

...

Tiếu Tấn là người đầu tiên rời đi.

Ngày đó, sau khi Tiếu Tấn trở về, đã lập tức mang đi tất cả mọi thứ rời khỏi.

Thậm chí ngoại trừ câu suy đoán 'Đã chết' kia ra, cũng không lưu lại câu nào nữa.

Hơn nữa, không bao lâu sau khi hạ táng Di Mộc Thần, Tiếu Tấn cũng đột nhiên ngừng phái người truy tìm tin tức về Di Mộc Thần ...

Tiếp đó...

Lại qua một thời gian, chợt nghe nói Tiếu Tấn đã trở về Tự Môn.

Trong một thời gian dài không có tin tức, thời gian tra tấn đến quên cả sự tồn tại của hắn.

Lúc tin tức truyền về, cũng chỉ có tin dữ.

Tự Môn lại xảy ra chuyện.

Bởi vì chuyện kho thuốc trước đó mà Tự Môn xảy ra đấu đá nội bộ, hiển nhiên những điều này là do gần đây Tiếu Tấn không thi hành rất nhiều việc, hoàn toàn chọc giận trưởng lão ở Tự Môn, trong một đêm, Tự Môn bị chia cắt, mọi thứ đều bạo phát... Tiếu Tấn biến mất như hòn đá chìm dưới đáy biển, còn có người nói hắn đã tự sát.

Không lâu sau khi Tiếu Tấn rời đi, Di Phong cũng rời khỏi...

Hắn đi rất vội vàng, thậm chí còn không kịp thu dọn đồ để ở Di phủ. Nghe người ta nói, hình như là đắc tội đến người của xưởng sản xuất vũ khí, cho nên không thể không đi tha hương. Chỉ sợ tỷ lệ sống sót còn có thể về lại đây gần như bằng 0.

Về phần... Bàng Nghị Vĩ.

Sau khi xử lý xong hậu sự của Di Mộc Thần, đã ở Di phủ mấy ngày nay. Thế nhưng không gian quá mức lạnh lẽo khiến hắn rốt cục cũng không chịu nổi, đi như chạy trốn trở về Mỹ. Bất quá, không giống như Tiếu Tấn và Di Phong thê thảm như vậy, hắn ở Wall Street càng phát triển hơn, chẳng qua người trở nên càng nội liễm không sợ hãi.

Nhưng riêng Đinh Đinh...

Dường như vẫn không tin Di Mộc Thần đã chết, nhiều năm qua, vẫn đều phái rất nhiều thám tử điều tra manh mối, đáng tiếc điều tra đến điều tra đi... Kết quả đều là công dã tràng, mỗi lần đều giống như muốn khẳng định Di Mộc Thần đã chết, mỗi lần đều đưa ra chứng cứ vô cùng xác thực.

"Rốt cuộc anh muốn làm gì?" Lý Thục đột nhiên như phát điên , một phen đoạt lấy tài liệu đặt ở trên bàn làm việc của Đinh Đinh, vẻ tức giận và dữ tợn trên mặt cô đủ cho thấy một người được giáo dưỡng tốt như vậy đang trên đà suy sụp.

"Trả đây..." Đinh Đinh lại chỉ thản nhiên hộc ra hai chữ, ánh mắt cười cong cong không còn bình thường như xưa, giờ đây lại tản ra phẫn nộ khiến người ta sợ hãi .

"Đinh Đinh, đủ rồi! Nhiều năm như vậy, thật sự đã đủ rồi! Anh hai Di Mộc Thần của anh thật sự đã chết rồi, cầu xin anh không cần điều tra nữa..." khóe mắt Lý Thục hàm chứa lệ: "Mấy năm nay anh không quan tâm gì cả, chỉ cần vừa nghe đến tin tức về cái người chết kia thì mặc kệ bao xa anh đều muốn đi, mỗi lần đều là giả, mỗi lần trở về cũng tựa như mất hồn, em mới là vợ của anh, em không đành lòng cũng không cho phép một người chết hại anh nóng ruột nóng gan, nhớ mãi không quên như vậy được!"

"Câm miệng!" Đinh Đinh bật đứng dậy, một tay bóp cổ Lý Thục, đột nhiên nổi giận khiến gân xanh trên thái dương bạo phát : "Tôi bảo cô câm miệng, có nghe rõ không? !"

Lý Thục sợ hãi nhìn Đinh Đinh, Đinh Đinh trước mắt khiến cô cảm thấy thật xa lạ, đáng sợ, sợ tới mức thân thể trở nên run rẩy.

"Trước đây tôi đã cảnh cáo cô, nếu để cho tôi nghe thấy một câu nói anh ấy đã chết nữa, thì tôi sẽ làm thịt cô!" bàn tay Đinh Đinh bất giác tăng lực. Trong mắt vô tình toát ra một tia điên cuồng dữ tợn.

"..."

Lý Thục sợ ngây người, nước mắt không ngừng chảy ra, trên mặt đột nhiên hiện lên một cái gì đó, không chỉ là hoảng sợ mà còn là thất vọng cùng tuyệt vọng...

"Tại sao anh lại không quên được một người đã chết, anh hai của anh đã qua đời rồi... Đinh Đinh, em mới là vợ anh, em mới là người sống, là người anh nên quý trọng..." Lý Thục khóc, miễn cưỡng từ cổ họng phun ra mấy từ.

Đinh Đinh thậm chí có thể cảm giác được mạch máu Lý Thục đang chảy qua dưới tay mình, đột nhiên ý thức tới hành động của mình, hắn hoảng hốt buông lỏng tay ra. Vừa rồi hắn thật sự muốn... Bóp chết cô.

"Cô ...nói bậy bạ gì thế?!" Đinh Đinh tựa như bị người vạch trần tâm tư, lập tức phủ nhận.

Lý Thục nghe vậy lại bật cười, nước mắt lưng tròng mang một tia khác thường...

Đột nhiên, chỉ thấy Lý Thục xoay người cấp tốc chạy vào phòng bếp, vươn tay nhanh chóng khóa trái cửa.

"Lý Thục cô làm gì vậy?! Mở cửa, mở cửa ra! ! !" Đinh Đinh giật mình không kịp phản ứng bị nhốt ở bên ngoài, chỉ đành cực kỳ phẫn hận đập cửa, phát tiết khủng hoảng trong lòng.

Tài liệu...

Trên tay cô còn cầm xấp tài liệu kia! !

Đinh Đinh chật vật đập cửa, cả đầu hắn cũng chỉ còn lại phần tài liệu vừa mới được báo cáo có tiến triển mới kia...

Lý Thục ở phòng bếp kích động bật lửa, hoảng sợ vất hết đống tài liệu kia vào trong đống lửa, lúc này trong mắt cô hiện lên sự vui vẻ điên cuồng cùng đắc ý.

Thế là hết, đã có thể chấm dứt rồi.

Cô không muốn, cũng không thể để cho một người đã chết liên tục hủy đi cuộc sống của cô, không thể, tuyệt đối không thể! !

Không biết qua bao lâu, Đinh Đinh sớm đã mất đi lý trí rốt cục phá cửa ra.

Hắn nhìn thấy một ngọn lửa bùng cháy trước mắt...

Tài liệu, tài liệu...

Đinh Đinh không chút nghĩ ngợi liền xông lên trước, dùng tay không trực tiếp vùi vào trong đống lửa, hắn giống như không chút nào cảm thấy đau đớn, liều mạng dùng tay dập tắt ngọn lửa kia...

Lúc ngọn lửa bị dập tắt, tay Đinh Đinh cũng đã bị đốt bỏng không thể nhận ra.

Bàn tay bị cháy xém, chỉ nhìn thôi cũng khiến người ta cảm thấy không ngừng sợ hãi.

Nhưng Đinh Đinh lại dường như hoàn toàn không phát hiện, chỉ vội vã kiểm tra tài liệu.

Như nhặt được một bảo vật vậy.

Mấy năm qua, những tin tức có thể tra được về Di Mộc Thần càng ngày càng ít, cứ như người này thật sự đã biến mất vậy, tất cả những gì thuộc về y đều dần dần giảm đi, từng chút một biến mất... Những điều này thật đáng sợ... Hắn không biết mình làm sao vậy, từ khi dấu vết Di Mộc Thần còn sống càng ngày càng ít, hắn cũng bắt đầu càng ngày càng thay đổi không giống chính mình.

Giống như ngay cả hắn cũng cùng người kia biến mất vậy..

Lúc này mới phát giác, thì ra không biết ở khi nào thì, người này đã sớm là của hắn rồi.

Quá chậm, đáng tiếc... đã chậm rồi.

Đinh Đinh dường như không để ý đến đau đớn trên tay mình, ngược lại cái tên kia lại không lý do khiến cho hắn suýt nữa không thể thở được, đau như tâm bị đâm thủng...

Cúi đầu nhìn xấp tài liệu ôm trong ngực, may quá, thật may là có một lớp túi giấy dày được bọc trong đó, còn lại rất nhiều... trên mặt Đinh Đinh bỗng hiện lên một nụ cười mà có thể ngay cả chính hắn cũng không thể phát hiện, nụ cười khờ dại phát ra từ tận đáy lòng... giống như một đứa trẻ.

Lý Thục lại đột nhiên gào khóc: "Chúng ta ly hôn đi..."

HẾT CHƯƠNG 69 (thượng)

ĐaM: giời ơi, c69 này dài dã man >"< , có thể chia thành 2-3c nhưng cố tình tgia mún dừng ở số 69, thật là có ý đồ mà =)))))

Share this:


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#nothing