Chương 1: Phòng Phong Bội, ngươi tới rồi!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngày mà Ly Nhung Hiểu thả Cửu mệnh Tương Liễu khỏi đấu trường, nàng bị ca ca trói bắt về Ly Nhung phủ đánh một trận.

Đánh xong, Ly Nhung Sưởng hầm cho nàng một nồi thịt lừa to.

Thấy nàng không động tới, Ly Nhung Sưởng bực tức đá nàng một cái “Thích ăn thì ăn, không ăn thì cho đói chết.”

Sau đó phất tay áo rời đi.

Ánh trăng từ cửa sổ chiếu vào, cả gian phòng đều vô cùng yên tĩnh, ngoài cửa sổ tiếng gió thổi sàn sạt, ánh trăng như mặt nước lạnh lẽo.

Ly Nhung Hiểu nằm ở trên giường, nhìn vầng trăng treo trên ngọn cây, không cách nào ngủ được.

Trong đầu luôn luôn hiện lên khuôn mặt của đệ nhất Cửu mệnh ở đấu trường.

“Đánh chết hắn! Đánh chết hắn!”

“Không phải nói hắn có chín cái đầu sao, phải chặt từng cái từng cái xuống cho ta, ta sẽ làm thành xúc xắc chơi!”

“Một tên nô lệ, đừng nói có chín cái mạng, cho dù có chín trăm cái, chín nghìn cái, chín vạn cái, cũng đều là mạng hèn!”

Đám người khinh thường, la hét đến mức Ly Nhung Hiểu đau đầu. Từ khi nàng ra đời, chưa bao giờ tới mấy chỗ này. Tuy nói đây là sản nghiệp của Ly Nhung thị, nhưng cha và huynh không bao giờ để nàng động tay tới đây.

Hôm nay sở dĩ đi đến đây, chỉ vì đêm trước mơ thấy một giấc mơ.

Trong mơ nàng thấy một nam tử áo trắng tóc bạc bị vạn tiễn xuyên tim, ngay lúc hắn ngã xuống liền hiện ra nguyên thân, là một hải yêu.

Hải yêu sau khi chết, thân thể hóa thành máu độc màu đen. Nơi nào máu đen đi qua, không có nổi một ngọn cỏ sống sót. Cả hòn đảo trong nháy mắt yên tĩnh, không một cái gì có sự sống, ngoại trừ nàng.

Nàng đứng giữa hòn đảo, máu đen bên dưới, bên tai thoáng có gió nhẹ thổi. Trong gió đều là tiếng kêu rên, không phải tiếng người, giống như của động vật nào đó, tiếng kêu rên thê thảm, nàng chưa bao giờ nghe qua.

Tỉnh giấc, mở mắt cảm thấy trong mắt đều là nước mắt trào ra. Nàng không biết cảm giác bi thương này từ đâu tới, bước chân không chịu khống chế lại bước vào đấu trường.

Nhìn thấy nô lệ chết trên đấu trường, nàng đột nhiên hiểu vì sao cha huynh đều không muốn để nàng nhúng tay vào việc làm ăn của Ly Nhung thị, không muốn nàng bước vào sòng bạc ngầm này.

Nô lệ trong nhà giam thì sống chết chiến đấu, khách xem ngoài nhà giam thì đặt cược tới tán gia bại sản, đúng là địa ngục trần gian!

Ly Nhung Hiểu định rời đi, cũng không biết tại sao, nghe được tên của kẻ nọ là "yêu quái chín đầu", trái tim Ly Nhung Hiểu run rẩy, trong đầu xuất hiện khung cảnh trong mơ.

Nàng theo bản năng dừng bước, nhìn lại bên trong nhà giam. Thân hình nhỏ cuộn tròn một góc trong lồng sắt, quần áo tả tơi dính toàn vết máu, từ đầu đến chân không chỗ nào lành lặn, chỉ có đôi mắt đen như mực kia là có một tia sáng mỏng manh.

Chủ nhân nô lệ là một lão già. Trận đấu kết thúc, lão lại dùng xích sắt buộc ở cổ và tay hắn, túm xích sắt kéo một đầu đem hắn ra khỏi lồng.

Mới vừa rồi tên công tử nhà giàu kia thua cá cược, đi đến bên cạnh nô lệ kia đạp mấy cái. Nô lệ muốn phản kháng, lại bị chủ nô kéo xích sắt nên khó thi triển.

Thấy nô lệ không phục, tên nhà giàu lại định dùng chân đá tiếp, chủ nô lại ngăn cản “Công tử, tuy nói tên nô lệ này mạng hèn, nhưng gia đình lão đều nhờ vào nó để sống. Nếu ngài đánh chết nó rồi, ngày sau không chiến đấu được, vậy gia đình lão phải uống thuốc gió mà sống rồi!”

Nhìn là biết tên nhà giàu này là khách quen, biết được quy tắc của đấu trường, cộng thêm lão già kia nói, liền từ bên hông cởi xuống một túi tiền, ném cho chủ nô, chủ nô lúc này mới đứng sang bên cạnh.

“Cái thứ đê tiện!” tên nhà giàu nhấc chân đá vào đầu nô lệ, nô lệ nổi cơn điên, lộ ra răng nanh, muốn hướng lên cắn, lại bị chủ nô túm chặt xích sắt.

Qua một hồi, sức lực nô lệ đã cạn, nằm liệt trên mặt đất vẫn không nhúc nhích. Tên nhà giàu đã vơi đi nửa cơn giận, chuẩn bị đá cái cuối cùng. Đột nhiên một bóng xanh chắn trước nô lệ.

Ly Nhung Hiểu đem nô lệ ra đằng sau, lại không để ý cảm giác sắp bị đá tới nơi. Có người trong đấu trường nhận ra nàng là Ly Nhung tiểu thư, tên nhà giàu lúc này mới chịu bỏ qua.

“Cái thứ đáng chết! Lần sau ta sẽ còn tới tìm ngươi, xem chín cái đầu của ngươi bị chặt xuống!”

Nhìn bóng tên nhà giàu đi mất, Ly Nhung Hiểu mới thở phào. Nàng chậm rãi quay đầu nhìn nô lệ kia đã nằm liệt dưới đất.

Thương tích đầy mình, trong mắt không dám hoảng sợ. Rồi lại tới không thể tưởng tượng.

Ly Nhung Hiểu giơ tay muốn sờ đầu hắn. Theo bản năng nô lệ nhe răng nanh, phát ra âm thanh gào rống.

“Nhất định là rất đau phải không?”

Tay nàng không hạ xuống, nô lệ chậm rãi thu lại răng nanh, ngơ ngẩn nhìn nàng.

“Ta sẽ thả ngươi.”

Ly Nhung Hiểu không biết khi nàng nói những lời này, nô lệ kia trên mặt biểu hiện thế nào, nghĩ đến có lẽ sẽ không phải là sợ hãi.

Nàng thân là Ly Nhung tiểu thư, thả một nô lệ đương nhiên có quyền được thả.

Nhưng hậu quả cũng sẽ có.

“Ly Nhung Hiểu!”

Ly Nhung Sưởng chạy vào đấu trường. Ly Nhung Hiểu cũng đã có sự chuẩn bị, có thể nói, từ lúc nàng quyết định thả nô lệ kia thì nàng đã chuẩn bị sẵn cho tình huống xấu nhất.

Tuy nói đấu trường là sản nghiệp của Ly Nhung Thị, nhưng tự thả nô lệ là điều cấm kỵ, cho dù nàng là Ly Nhung tiểu thư cũng không thể.

Huống chi hôm nay nô lệ nàng thả là Cửu mệnh đáng tiền.

Ly Nhung tộc vì bị Xích Thần liên lụy, nhiều năm bị Trung Nguyên thị tộc xa lánh chèn ép, hiện giờ vất vả lắm mới được Thanh Khâu Đồ Sơn thị giúp đỡ, kinh doanh mới có chút khởi sắc.

Trước đó vài ngày có chủ nô mang theo một yêu quái chín đầu. Đừng nhìn yêu quái chín đầu đó chỉ là một đứa trẻ mà khinh thường, linh lực so với những nô lệ khác vô cùng cao.

Từ sau khi yêu quái chín đầu đó tới đấu trường, Ly Nhung gia làm ăn không ngừng phát triển, mỗi ngày đều có vô số khách tới xem yêu quái chín đầu cùng nô lệ khác chiến đấu.

Như thể một cây hái ra tiền, sao có thể thả đi được?

Ly Nhung Sưởng là tộc trưởng tương lai của Ly Nhung tộc, đều phải đặt lợi ích dòng tộc lên hết. Tuy rằng hắn yêu thương muội muội, nhưng cũng không thể nhân việc này mà gây ra tranh cãi.

Chuyện này…… Ly Nhung Hiểu đều biết.

Nhưng vấn đề là, nàng không đành lòng.

Trong mắt nàng, người kia bị gọi là "yêu quái chín đầu", cũng chỉ là một đứa bé không thể bảo vệ mình.

Ánh trăng lấp dần vào tầng mây, xuân đi thu tới, hoa nở tuyết rơi, gió nhẹ thổi qua cành trúc, bóng trúc chiếu vào cửa sổ, dần dần hóa thành bóng người.

Trong nháy mắt, đã qua hơn trăm năm.

Trong trăm năm này, Tương Liễu từ một đứa trẻ trở thành một thiếu niên, từ một hải yêu vô danh thành một ma đầu giết người trong miệng thiên hạ.

Trở thành quân sư của nghĩa quân Thần Vinh, làm chuyện ban đầu hắn khinh thường nhất.

Thời gian rảnh, hắn sẽ lấy thân phận của một người khác tới Ly Nhung phủ, chỉ vì muốn xem tiểu cô nương từng thả mình khỏi đấu trường kia.

Tiểu cô nương hiện giờ đã trở một cô nương yêu kiều, tuy không còn bộ dạng non nớt, nhưng tính khí trẻ con vẫn còn giữ.

Phòng Phong Bội đứng ngoài cửa sổ hồi lâu, nghe thấy tiếng cười vui vẻ trong căn nhà, lâm vào trầm tư lúc lâu.

Trong phòng, Ly Nhung Hiểu buông đũa trong tay, ánh mắt hướng về phía ngoài cửa sổ, nhìn thấy bên ngoài có bóng người, vội đứng dậy đuổi theo.

Phát giác Ly Nhung Hiểu đang tới, Phòng Phong Bội muốn xoay người rời đi, phía sau lại truyền đến âm thanh của nữ tử.

“Phòng Phong Bội, ngươi tới rồi!”


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC