Chương 2: Phòng Phong Bội, ngươi có thể đưa ta đi không?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Không biết từ khi nào, mội năm chuyện Ly Nhung Hiểu mong đợi nhất, chính là có thể gặp lại Nhị công tử của nhà Phòng Phong.

Công tử thế gia ở Trung Nguyên huynh của nàng đều gặp qua duy chỉ có Nhị công tử nhà Phòng Phong là có ấn tượng nhất.

Nói đến cũng kỳ quái, nàng từ nhỏ đã có chứng khó nhận mặt người. Vì vậy, nàng sẽ không nhớ được mặt của người gặp qua một lần, nhưng Nhị công tử Phòng Phong kia lại khác.

Nhìn trước gương mặt lâu ngày không thấy, Ly Nhung Hiểu nhất thời hoảng sợ, căng thẳng không mở miệng được.

Phòng Phong Bội nghiêng người dựa vào cửa sổ, hai tay khoanh trước ngực, hơi cúi người cười nàng: “Đã lâu không gặp, cô vẫn chẳng thay đổi chút nào, thấy ta là mặt đỏ lên.”

“Ta……” Nghe xong lời này, Ly Nhung Hiểu né tránh ánh mắt đối phương, hai tay nắm lấy góc áo.

Phòng Phong Bội biết nàng không chịu được trêu ghẹo. Liền đứng thẳng, hỏi chuyện chính: “Trong khoảng thời gian ta không ở đây, có nghiêm túc luyện bắn cung không vậy?"

Ly Nhung Hiểu gật đầu đáp, “Mỗi ngày đều không chậm trễ.”

Phòng Phong thị nổi tiếng tài bắn cung, lúc trước gặp mặt, hắn muốn dạy nàng bắn cung, nàng hỏi vì sao, hắn chỉ đáp “Muốn dạy thì dạy, nào có vì cái gì.”

Trăm năm tiếp xúc, Ly Nhung Hiểu đã nắm rõ tính tình vị công tử Phòng Phong này, hắn trời sinh tính tùy ý, làm việc không hỏi lý do, chỉ dựa vào tâm tình.

Đối nhân xử thế như thế, dạy nàng bắn cung cũng như vậy.

Mỗi lần gặp mặt đều giống nhau, Phòng Phong Bội sẽ xem tài bắn cung của nàng có tiến bộ hay không, lại cầm tay nàng sửa đúng đúng tư thế.

Thấy tài bắn cung của nàng không mấy tiến bộ, Phòng Phong Bội tức giận “Nói bao nhiêu lần, lúc bắn tên không được do dự, không được do dự, vì sao mỗi lần cô đều do dự một lúc vậy? Ly Nhung Hiểu, nói cho ta biết, cô đang do dự cái gì!”

Bị Phòng Phong Bội quát, Ly Nhung Hiểu sợ tới mức giật mình, nhẹ buông tay, cung tiễn rơi xuống đất.

Phòng Phong Bội duỗi tay tiếp được cung tiễn, còn muốn mắng thêm hai câu, nhưng nhìn thấy bộ dạng của nàng, cuối cùng không nhẫn tâm quở trách, chỉ đem cung tiễn ném vào lòng nàng: “Cũng không còn sớm nữa, ta đưa cô về Ly Nhung phủ.”

Mắt thấy Phòng Phong Bội đi về phia trước, Ly Nhung Hiểu lấy dũng khí gọi hắn “Phòng Phong Bội.”

Nam tử dừng bước, lại không quay đầu.

Ly Nhung Hiểu bước rộng hai bước, vòng đến trước người hắn, mím môi hỏi: “Ca ca muốn ta gả cho Thương Huyền, ta, ta không gả, ngươi có thể đưa ta đi không?”

Từ lúc Thương Huyền xưng đế tới nay, Trung Nguyên thị tộc đều muốn liên hôn, hiện giờ cũng đến lượt Ly Nhung tộc.

Đầu năm, Ly Nhung Sưởng đã đề cập qua chuyện này với nàng.

Trong Ly Nhung tộc thích hợp nhất chỉ có nàng và đường tỷ, mọi người đều nói đường tỷ sớm đã có người trong lòng, không thích hợp liên hôn, nhưng tại sao lại không được?

Nam tử biểu tình im lặng, nhìn chằm chằm thiếu nữ trước mặt, đột nhiên cất tiếng cười to, “Ta Phòng Phong Bội tuy hay lang thang, nhưng giúp người khác đào hôn thì chưa từng làm, sao cô có thể nghĩ ta dám làm chuyện này?”

“Ngươi đồng ý giúp ta không?” Ly Nhung Hiểu hỏi một đằng trả lời một nẻo, mong chờ nhìn Phòng Phong Bội.

Nàng đang đợi một đâp án.

Chờ một đáp án suốt mấy trăm năm.

Phòng Phong Bội trầm mặc một lúc, nheo mắt nhìn nàng “Ta là gì của cô, cô là cái gì của ta, vì sao ta phải mạo hiểm bất chấp bị chém đầu để cứu cô?”

Giọng nói có chút xuyên thấu nội tâm, Ly Nhung Hiểu chỉ cảm thấy rầu rĩ. Đợi suốt trăm năm cũng có đáp án, nhưng không phải đáp án nàng muốn.

Hoàng hôn buông xuống biển rộng, ánh nắng chiều phủ kín chân trời, sóng biển chụp phủ đá ngầm, bọt sóng đánh từng đợt vào bờ, lạnh lẽo đến xương.

Ly Nhung Hiểu ôm đầu gối ngồi ở bờ biển, bên tai quanh quẩn lời của Phòng Phong Bội.

Ta là gì của cô, cô là cái gì của ta?

Đúng vậy, hắn là gì của nàng, nàng lại là cái gì của hắn.

Nàng và Phòng Phong Bội tuy quen biết mấy trăm năm, lại chỉ gặp qua vài lần, lại nói, có lẽ bạn bè cũng chẳng tính.

Nếu như thế, nàng đang cố gắng cái gì?

Thả người vào biển lớn, nàng lại nhớ tới giấc mộng lúc nhỏ.

Trên đảo, nam tử áo trắng tóc bạc bị vạn tiễn xuyên tim, ngã xuống liền hiện ra nguyên thân, hải yêu sau khi chết, thi thể hóa thành máu độc đen, máu đen đi qua đâu, cỏ cây đều chết, hòn đảo thành đảo hoang……

Mà nàng, đứng ở trên đảo hoang, bên trong máu đen.

Nước biển lạnh lẽo bao phủ Ly Nhung Hiểu, khép lại đôi mắt chứa nước mắt. Phòng Phong Bội đứng ở trên bờ, nhìn bóng người trầm đưới biển, hai tay nắm chặt trong ống tay áo.

“Đồ ngốc.”

Phòng Phong Bội không nhịn được mắng nhẹ một câu. Chân bước xuống biển, trầm mình vào lòng biển.

Rơi xuống đáy biển nơi có thủy tảo ở dưới, một thảo nguyên rộng lớn dươi nước. Ly Nhung Hiểu bị mấy cây tảo biển quấn quanh cổ chân, nàng bị kéo xuống sâu bên dưới.

Lúc nàng sắp bị tảo biển quấn quanh người, một bàn tay quấn quanh eo nàng kéo lên, tảo biển quấn quanh nàng cũng dần dần biến mất.

Nhận ra hơi thở quen thuộc phía sau lưng, Ly Nhung Hiểu cong khóe môi.

Dường như đoán được nàng đang thử mình, người phía sau thay đổi sắc mặt, một tay đưa nàng lên khỏi mặt biển, ném sang một khối đá ngầm bên trên.

Thấy nàng không có chuyện gì, Phòng Phong Bội cất bước đi, góc áo lại bị nắm lấy. Ly Nhung Hiểu kéo góc áo, ánh mắt đơn thuần: “Phòng Phong Bội, ta là gì của ngươi?”

Nàng vẫn hỏi nhưng không được trả lời lại.

Phòng Phong Bội quay lưng về phía nàng, gió biển thổi làm vạt áo hắn tự khô. Nàng không rõ sắc mặt hắn, chỉ nghe được một lời châm biếm: “Hồng trần khách qua đường, bằng không cô cho rằng, cô là gì của ta?”

Nói xong, hắn phất tay áo bỏ đi.

Ly Nhung Hiểu không có chút buồn nào, ngược lại lại cảm thấy vui.

Nàng biết, đáp án nàng muốn, đều dưới đáy biển.

Ngày thành hôn với Thương Huyền càng gần, Ly Nhung Hiểu càng nhung nhớ Phòng Phong Bội.

Từ lần nàng thử tâm ý hắn dưới đáy biển, nàng không hề gặp lại Phòng Phong Bội.

Từ lần gặp mấy trăm năm trước, mới gặp hắn, nàng đã có ý với hắn. Cũng hiểu biết mọi thứ về hắn.

Phòng Phong Bội là con vợ lẽ của Phòng Phong thị, từ nhỏ chăm học tu luyện linh lực, muốn nhận được con mắt khác từ người trong tộc. Nhưng ca ca Phòng Phong Tranh và muội muội Phòng Phong Ý Ánh thiên phú cũng rất cao, lại là huyết mạch chính thất. Cho dù hắn nỗ lực thế nào, cũng không thể bằng hai người kia.

Sau đó thì chán nản, dính vào tật xấu đánh bạc, lại còn đánh bạc nợ một khoản tiền khổng lồ, chạy trốn đến cực bắc suốt bốn mươi năm năm. Tìm được không ít tinh thể băng, có thể quay trở về nhà.

Lại hồi tưởng về lúc gặp Phòng Phong Bội, Ly Nhung Hiểu duỗi tay đè lên gối đem thanh Ngọc Giản ôm vào lòng rồi ngủ.

Ngọc Giản kia ghi hết mọi thứ về Phòng Phong Bội từ khi sinh ra cho tới nay, là sách ghi hết mọi thứ mà nàng có.

Bóng đêm dần buông xuống, trăng treo đầu cành liễu. Bóng trúc chiếu lên cửa sổ, Phòng Phong Bội đứng hóng gió, gió nhẹ thổi qua mặt hắn, sợi tóc cũng dính khí lạnh, nam tử mặt trầm như nước.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net