Chương 8: Tương Liễu, ta đợi ngươi.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

“Tiểu thư tỉnh rồi!”

Mơ màng tỉnh lại, Ly Nhung Hiểu nghe được tiếng tỳ nữ hô lên, đến lúc nàng mở mắt, liền thấy Ly Nhung Sưởng nổi giận đùng đùng tiến đến.

“Ca……”

Ly Nhung Sưởng mắng nàng, mặt đầy tức giận “Ly Nhung Hiểu! Muội không muốn sống nữa phải không”

Nghe được lời của Ly Nhung Sưởng, nàng biết huynh trưởng đã biết mọi chuyện.

“Ca……” Ly Nhung Hiểu mím môi, muốn giải thích, lại bị Ly Nhung Sưởng ngắt lời “Muội câm miệng!”

Ly Nhung Sưởng trừng mắt nhìn nàng, không để nàng có cơ hội nói chuyện “Đây là mục đích muội tới tộc Bách Lê sao.”

Ngày đó rời trấn Thanh Thủy, muội muội hắn nói muốn đi tộc Bách Lê một chuyến. Hắn còn cho rằng muội muội muốn giải sầu, nào biết lại tự gieo vào cơ thể một loại cổ!

Ly Nhung Hiểu gượng cười khổ, vừa định giải thích, lại bị Ly Nhung Sưởng cắt ngang "Cổ một mệnh! Muội vì hắn mà gieo vào mình cổ một mệnh, Ly Nhung Hiểu, ta thấy muội điên rồi! Muội có biết gieo cổ một mệnh sẽ như thế nào không?”

Cổ một mệnh có thể coi là một mạng đổi một mạng.

Ly Nhung Hiểu muốn đổi mạng mình với mạng Tương Liễu!

“Ta biết.” Ly Nhung Hiểu yên lặng gật đầu.

Thật ra, từ khi nàng biết thân phận quân sư của Tương Liễu, nàng đã bắt đầu tìm kiếm tin tức về cổ một mệnh.

Tây Viêm và Thần Vinh khai chiến, kết quả sớm đã đoán được, kết cục của Tương Liễu, cũng sớm đã được định. Chỉ là nàng không muốn hắn chết, nàng muốn hắn sống, sống lâu trăm tuổi.

Người của tộc Bách Lê có thuật nuôi cổ, nàng cũng phải tốn một khoản tiền lớn mới biết được từ tộc Bách Lê có một loại cổ tên là cổ một mệnh. Chỉ cần gieo cổ vào cơ thể, có thể một mạng đổi một mạng.

Kết cục chết nơi sa trường của Tương Liễu cũng là do hắn lựa chọn. Hắn không quan tâm mạng hắn, nhưng nàng Ly Nhung Hiểu quan tâm.

Cho nên, chỉ cần có cách để hắn sống, nàng sẽ tìm mọi cách.

Ly Nhung Sưởng cắn răng trừng mắt nhìn nàng: “Muội thật là ngu ngốc muốn chết!”

“Chỉ cần hắn có thể sống, ta…… Khụ khụ khụ” Ly Nhung Hiểu ngoại trừ một mặt ý cười bất lực, còn muốn nói cái gì, đột nhiên ho khan kịch liệt. Nàng đưa tay che miệng, máu đen từ ngón tay chảy xuống.

Ly Nhung Sưởng vội kêu đại phu, cánh tay lại bị Ly Nhung Hiểu giữ chặt  “Ca, cổ một mệnh phát tác, hắn nhất định vẫn còn sống, đúng không?”

Thấy Ly Nhung Hiểu lúc này còn nghĩ tới tên yêu quái chín đầu kia, Ly Nhung Sưởng hoàn toàn nổi giận “Hắn không chết nhưng muội cũng không sống được!”

Gieo cổ một mệnh vào người, cần chịu đựng sự đau đớn của người sắp chết, còn phải trải qua quá trình tiêu tán cơ thể.

Ly Nhung Hiểu cảm thấy như có vạn tiễn xuyên qua cơ thể, gió lạnh thổi vào, nơ nào cũng đau, nhưng lại như không đau. Lục phủ ngũ tạng như bị đốt cháy, rất đau đớn.

“Hiểu Hiểu!”

Ly Nhung Sưởng ôm nàng vào trong lòng, trong mắt khômg còn tức giận, chỉ có sợ hãi, từng tiếng gọi nàng.

Đại phu mang theo hòm thuốc chạy tới, bắt mạch. Ly Nhung Sưởng ở một bên hỏi, đại phu cau mày lắc đầu, một câu cũng nói không nên lời.

“Ca ca……” Ly Nhung Hiểu vươn tay, dùng hết sức lực cuối cùng, túm chặt Ly Nhung Sưởng “Ca ca, thật xin lỗi ——”

“Câm miệng!” Ly Nhung Sưởng mắng nàng, đôi mắt đỏ hoe “Tiết kiệm sức lực đi, ít nói lại, ca ca sẽ cứu muội.”

Ly Nhung Hiểu là muội muội hắn, bất kể như thế nào hắn không thể để nàng xảy ra chuyện.

“Phái người đi Bách Lê, tìm cách giải cổ!”

“Còn nữa, truyền lời xuống, chỉ cần có người có thể giúp tiểu thư giải cổ, điều kiện gì Ly Nhung thị ta đều đồng ý!”

Ly Nhung Sưởng hạ lệnh xuống, xoay người nắm chặt lấy tay Ly Nhung Hiểu, từng lời trấn an nàng: “Hiểu Hiểu, cố lên, có ca ca ở đây.”

Mắt nhắm lại, trong lòng lại cảm thấy ấm áp. Nàng biết huynh trưởng trước nay đều giữ lời, cũng biết huynh trưởng đối tốt với nàng như thế nào, chỉ là nàng nợ hắn rất nhiều.

Đời này sợ là không được, vậy kiếp sau đi, kiếp sau nàng sẽ làm muội muội hắn.

Ly Nhung Hiểu sắc mặt càng ngày càng tái nhợt, thân thể cũng dần lạnh đi. Ly Nhung Sưởng đã bắt đầu có chút hoảng loạn, ôm lấy nàng vào lòng: “Ly Nhung Hiểu, muội không được có chuyện gì, nếu muội xảy ra chuyện, thì…… tên yêu quái chín đầu kia không chết, ta cũng sẽ…… giết hắn, để hắn chôn cùng muội! Hiện tại chắc chắn hắn bị thương rất nặng, ta sẽ bắt hắn trở về, bắt trở về……”

Ly Nhung Hiểu vốn đã kiệt sức nhắm mắt lại cố gắng túm lấy tay Ly Nhung Sưởng, lời nói có sự khẩn cầu: “Ca, đồng ý với ta, đừng giết hắn, cũng đừng làm hắn bị thương, được không?”

“Đến bây giờ, muội vẫn còn nói giúp hắn, muội hiện giờ như thế này, còn không phải do hắn ban hay sao? Ly Nhung Hiểu ta nói cho muội biết, nếu muội dám chết, ta sẽ giết hắn ——” Ly Nhung Sưởng cắn răng nói.

Hắn không hề dọa Ly Nhung Hiểu, nếu muội muội hắn thật sự có chuyện, yêu quái chín đầu kia cũng đừng mong sống được!

Ly Nhung Hiểu không còn sức lực đấu võ mồm với Ly Nhung Sưởng, cơ thể kiệt sức nằm trong lòng Ly Nhung Sưởng, chỉ chờ chết.

……

Khi Tiểu Yêu hoàn thành xong thuốc độc đem tới Ly Nhung phủ, trời cũng đã tối. Người đưa thuốc nói là thuốc độc nhưng giải được cổ một mệnh, Ly Nhung Sưởng nửa tin nửa ngờ, vị phu nhân mới thành hôn với Cảnh kia quả thực rất am hiểu chế độc, không biết chế thuốc.

Đại phu thấy hắn do dự, liền nói “Đại vương cơ Hạo Linh chắc chắn sẽ không hại người, ngài vẫn là mau đem qua cho tiểu thư đi. Nếu còn chờ, sợ là không kịp nữa rồi.”

Ly Nhung Sưởng suy nghĩ, cầm lấy thuốc muốn đưa vào miệng Ly Nhung Hiểu, lại thấy nàng mím môi, cau mày.

“Ly Nhung Hiểu, muội có biết thứ này có thể giải cổ trong người muội không?”

Nhìn bộ dạng cự tuyệt của Ly Nhung Hiểu, Ly Nhung Sưởng càng chắc chắn viên thuốc này có công hiệu. Một tay nấm lấy cằm Ly Nhung Hiểu, một tay đem thuốc đưa vào miệng nàng.

Ly Nhung Hiểu không há miệng, chỉ lắc đầu.

Lúc trước người gieo cổ cho nàng ở tộc Bách Lê đã nói, chỉ cần nàng quên đi người nàng muốn đổi mạng, cổ một mệnh sẽ được giải.

Thuốc độc của Tiểu Yêu có thể khiến người khác quên đi một số chuyện và một số người, tất nhiên có thể giải được cổ một mệnh.

Chỉ cần nàng quên đi Tương Liễu, chỉ cần nàng không còn yêu hắn, không còn nhớ hắn, nàng có thể sống sót.

Chỉ là ca ca à, ta không có cách nào không yêu hắn……

Ly Nhung Hiểu ở trong lòng tự nhủ, cũng muốn nói với Ly Nhung Sưởng, nàng sao có thể quên Tương Liễu, không thể.

Nàng sao có thể không nhớ hắn.

Luyến tiếc.

Nàng chết rồi, ca ca nàng, đường tỷ nàng, bạn bè nàng đều sẽ nhớ nàng. Nhưng Tương Liễu, hắn không cha không mẹ, cũng không có huynh đệ tỷ muội, hắn một mình cô độc rời đi, có ai nhớ hắn?

Ly Nhung Hiểu vĩnh viễn không quên được, năm đó ở đấu trường nhìn thấy Tương Liễu, trong mắt hắn không sợ chết nhưng lại lóe lên một cảm giác muốn sống.

Tương Liễu muốn chết sao? Tất nhiên là không muốn, có ai không quý trọng mạng bản thân chứ, nhưng hắn thân là quân sư Thần Vinn, sao có thể sống được?

“Ca, thành toàn cho muội muội đi……”

Ly Nhung Hiểu suy yếu mở miệng, Ly Nhung Sưởng dừng lại. Hắn biết Ly Nhung Hiểu tính tình từ trước đến nay bướng bỉnh, trước nay không thay đổi, nhưng hắn sai sao, hắn chỉ là không muốn để nàng chết mà thôi.

Ly Nhung Hiểu nhìn Ly Nhung Sưởng đang khóc, chỉ khẽ gượng cười: “Ca…… Kiếp sau, kiếp sau ta nhất định sẽ làm muội muội của huynh, nhất định……”

……

Lời tác giả: kết cục Tương Liễu vẫn là phải chết, hết cứu. Muốn HE cũng không có cách HE. Nhưng có chút khó chịu, chỉ có một phiên ngoại nhỏ.

......

Trên đảo hoang xa vạn dặm.

Tương Liễu sau khi bị vạn tiễn xuyên tim chưa hóa thành máu đen, hắn từ trong mơ bừng tỉnh, mờ mịt nhìn bốn phía.

Quân Tây Viêm đã rút lui, trên đảo chỉ còn mình hắn sống. Mới vừa rồi hắn còn mơ ác mộng, mơ thấy hắn trở lại đấu trường hồi nhỏ. Vừa ngẩng đầu thì thấy tiểu cô nương kia.

Hắn gọi tên nàng, nàng lại không đáp, chỉ cười nhìn hắn, sau đó nói tạm biệt với hân.

Hắn muốn kéo nàng lại, đột nhiên bừng tỉnh.

Tương Liễu như hiểu được gì đó, chịu đựng nỗi đau cố gắng đi tới Ly Nhung phủ, hắn muốn gặp nàng.

Nhiều năm sau, trấn Thanh Thủy.

“Theo như trên sách, kể ——”

Thạch tiên sinh mới vừa mở màn, thỏ tinh liền hốt hoảng chạy tới “Đừng kể nữa, phu nhân nhà Bảo Trụ lại mang bánh nướng chín vị tới kìa, các ngươi nếu không muốn bị tiêu chảy thì mau chạy đi.”

“Ta vừa mới mở màn……” Thạch tiên sinh vẻ mặt buồn rầu, từ sau khi Bảo Trụ đem phu nhân hắn trở về trấn Thanh Thủy, sách của lão chẳng ngày nào kể xong, bánh chín vị tới mỗi ngày, tiêu chảy mỗi ngày.

Chỉ muốn kể câu chuyện 《 Tướng công có chín mạng, vì ta giữ một mạng 》 mà kể hết ba tháng còn chưa xong. Cứ tiếp tục thế này, lão còn kể đến bao giờ đây?

Không được, hôm nay bất luận như thế nào, hắn cũng muốn kể hết.

Nói, tướng quân tóc trắng có chín cái đầu. Lúc đi ra chiến trường, phu nhân hắn đã dặn vì nàng mà giữ lại một mạng, tướng quân không hề gật đầu. Phu nhân không muốn để tướng quân chết, liền dùng mạng bản thân đổi lấy mạng tướng quân.

Đại chiến kết thúc, tướng quân tỉnh lại, phát hiện phu nhân không còn liền tức giận lấy mạng mình đổi lại mạng cho phu nhân.

Ca ca của phu nhân thấy muội muội mình dần hồi phục lại, cho rằng tướng quân tất sẽ phải chết. Đang muốn kéo hắn xuống, phát hiện tướng quân vẫn còn ý thức so với muội muội.

Sau đó, tướng quân và phu nhân hắn không chết.

Phu nhân lấy mạng đổi mạng, đổi lại mạng cho tướng quân. Tướng quân trên chiến trường giữ lại một mạng, giữ lại mạng cho phu nhân.

---Hết---


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC