Chương 7: Tương Liễu, ngươi đừng buồn.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tương Liễu dừng lại, vẫn không quay đầu lại, giọng nói có chút lạ: “Cô có tư cách gì?”

Ly Nhung Hiểu vừa định mở miệng, đã bị huynh trưởng kéo ra. Ly Nhung Sưởng kéo nàng ra phía sau, hừ lạnh một tiếng trừng mắt nhìn Tương Liễu “Muội ấy đương nhiên không có tư cách, trước kia không có tư cách, hiện tại cũng không có tư cách, về sau cũng sẽ không có tư cách.

Nếu ngươi đã như vậy, từ nay về sau không cần gặp lại nữa, ngươi tiếp tục làm quân sư Thần Vinh của ngươi, muội ấy tiếp tục làm tiểu thư Ly Nhung thị, cả đời không gặp lại nhau.”

Ròi khỏi trấn Thanh Thủy, trời đã dần tối.

Ly Nhung Sưởng tìm một quán trọ, thuê hai phòng.

Ly Nhung Hiểu suốt chặng đường không nói gì, cũng không muốn xuống xe ngựa.

Không còn cách nào, Ly Nhung Sưởng chỉ có thể đem chăn gối từ quán trọ ném vào trong xe.

Lúc hắn chuẩn bị trở về quán trọ, người trong xe đột nhiên lên tiếng “Ca ca, ngày mai chúng ta có thể đổi lộ trình được không?”

“Muội muốn đi đâu?” Ly Nhung Sưởng nhíu mày.

“Bách Lê, ta muốn đến tộc Bách Lê một chuyến.”

……

Tây Viêm và Thần Vinh giao chiến đêm trước, Tương Liễu nhận được một hộp điểm tâm.

Nhìn trong hộp bày biện gọn gàng chín miếng bánh, trong mắt có vài phần ý cười, tiện tay nhéo một góc bánh.

Bánh vừa vào miệng đã tan, hương vị vẫn như hồi trước, khó ăn.

“Tương Liễu, lần này thế nào? Có phải ngon hơn lần trước không?”

Bóng dáng Ly Nhung Hiểu bỗng xuất hiện trước mặt hắn, Tương Liễu nhìn chằm chằm ảo ảnh kia, nụ cười mang theo nước mắt, giọng nói lẩm bẩm nhẹ “Không hề tiến bộ chút nào.”

Ảo ảnh kia nghe hắn nói vậy, nhíu mày đáp lại “Không phải chứ, Ly Nhung Sưởng nếm qua còn nói ngon mà, sao có thể không tiến bộ? Hay là ngươi đổi miếng khác đi?”

“Được.” Nghe lời Ly Nhung Hiểu, Tương Liễu chỉ cảm thấy trước mắt đột nhiên mơ hồ, trong mắt đã ầng ậc nước, nhưng không hề rơi xuống.

Ma xui quỷ khiến, hắn lại cầm một khối điểm tâm lên nếm thử, hương vị cũng không khác mấy miếng trước.

Tuy nói là bánh chín vị, nhưng hắn thấy, đều là cùng một vị.

Ly Nhung Hiểu vẫn như cũ lải nhải “Ăn thêm một miếng, thêm một miếng, miếng nữa chắc chắn sẽ ngon.”

Tương Liễu thấy Ly Nhung Hiểu rất ồn ào, trong trí nhớ hắn, nàng không nói nhiều như vậy.

Hắn vươn tay ra, muốn thăm dò, bàn tay xuyên qua ảo ảnh, hắn mới biết mọi thứ đều là giả.

Bánh chín vị cuối cùng sót lại một miếng, ảo ảnh lại nói “Miếng cuối cùng chắc chắn sẽ ngon.”

Tương Liễu nhéo một miếng, lại không đưa lên miệng, ánh mắt rời khỏi miếng điểm tâm trong tay mà nhìn về phía ảo ảnh.

Ảo ảnh nhìn về phía hắn mà cười, hắn cũng cười theo.

Ảo ảnh ngây ngốc, hắn cũng ngây ra theo.

Ảo ảnh vòng qua người hắn, ngồi xuống cạnh hắn “Tương Liễu, ngươi đừng buồn, ta……”

Câu tiếp còn chưa nghe rõ, liền nghe được tiếng binh lính tới thúc giục nên xuất phát.

Ảo ảnh tan biến, chỉ còn một miếng bánh còn lưu lại hơi thở quen thuộc.

Hai nước giao chiến, thảm nhất vẫn là dân chúng.

Từ sau khi Tây Viêm và Thần Vinh giao chiến, không ít dân chúng lang thang, phiếu bạt, tránh nạn khắp nơi.

Ly Nhung Hiểu nhiều ngày bận rộn, giúp đỡ quan dịa phương sắp xếp chăm lo cho người dân tị nạn.

Bên trong thành, lều dựng lên nhiều, sắp xếp chỗ ở cho dân tị nạn. Nhưng dân tị nạn thật sự quá nhiều, riêng mấy gian lều đó không đủ để chứa hết.

Vì thế, Ly Nhung Hiểu đang muốn đem sòng bạc của Ly Nhung thị ra đổi, Ly Nhung Sưởng lại phản đối.

“Cái này không được! Tình hình trước mắt, làm ăn vốn đã khó khăn, nếu đem sòng bạc làm chỗ tránh nạn. Chết đói không chỉ có dân tị nạn, còn có muội, ta, toàn bộ người trong tộc Ly Nhung!”

“Ca, ta không phải muốn đem toàn bộ sòng bạc làm chỗ tránh nạn, nhà chúng ta nhiều sòng bạc như thế, sửa mấy cái là được.” Ly Nhung Hiểu kiên nhẫn giải thích “Huynh không phải vừa nói sao, hiện tại làm ăn không tốt, sòng bạc để không cũng chẳng làm gì, chi bằng để dân tị nạn tới đó…”

Ly Nhung Sưởng liếc Ly Nhung Hiểu, mặt đen lại “Sòng bạc nhà chúng ta không ít, nhưng cũng có hạn, muội nhìn số dân tị nạn đó, có giới hạn sao. Mỗi ngày mỗi canh giờ đều có vô số người chạy đến, muội có thể giúp hết sao?”

“Ca, điều huynh nói ta cũng nghĩ tới, nhưng hiện tại đã vào đông, trờ càng ngày càng lạnh, nếu chúng ta không giúp họ, bọn họ sẽ bị lạnh chết —”

Ly Nhung Sưởng khăng khăng lắc đầu, ngắt lời nàng “Không cần nói gì nữa, chuyện này muốn cũng không được. Còn có, từ ngày mai trở đi, không, từ hôm nay trở đi, muội cũng đừng ra phố nữa. Chiến tranh loạn lạc, muội phải biết cách bảo vệ mình.”

Khuyên Ly Nhung Sưởng không được, Ly Nhung Hiểu chỉ có thể hy vọng mong tộc trưởng Đồ Sơn thị - Đồ Sơn Cảnh giúp đỡ. Chính xác hơn là, đem hy vọng đặt lên vị hôn thê của Đồ Sơn Cảnh, Đại vương cơ Hạo Linh - Tiểu Yêu.

Ly Nhung thị có thể làm ăn phát đạt như vậy, đều nhờ Đồ Sơn thị giúp đỡ. Để có thể báo đáp Đồ Sơn thị, chỉ cần Đồ Sơn thị mở miệng, đưa ra ý cứu tế dân tị nạn, huynh trưởng nàng sẽ phải làm theo.

Huống hồ, huynh trưởng nàng chỉ nghe theo Đồ Sơn Cảnh.

Nếu muốn để Ly Nhung thị cứu tế dân tị nạn, chỉ cần thuyết phục Đồ Sơn Cảnh là được. Nàng và Đồ Sơn Cảnh tuy có quen biết, nhưng lại không có bản lĩnh đi thuyết phục, càng không dám đi đến đó nhắc vấn đề này.

Nhưng có một người nàng thấy có thể, chỉ cần người nọ mở miệng, Đồ Sơn Cảnh nhất định sẽ làm theo.

Nghĩ xong, Ly Nhung Hiểu lập tức viết một bức thư cho Tiểu Yêu.

Mấy năm trước, vì quan hệ của Ly Nhung Sưởng, nàng có gặp Đại vương cơ Hạo Linh vài lần, cuối cùng kết bạn với nhau.

Tiểu Yêu này,, tuy ngoài miệng nói không lo chuyện bao đồng, nhưng gặp chuyện sẽ không để yên.

Nàng cầu khiến việc này, nhất định sẽ được.

Thư gửi đi không lâu, Ly Nhung Sưởng quả nhiên đem nửa chỗ sòng bạc ngầm làm chỗ tránh nạn cho người dân, giúp đỡ không ít dân tị nạn.

Trận tuyết lớn đầu tiên mùa đông, Ly Nhung Hiểu vừa từ  chỗ tránh nạn của Ly Nhung thị đi ra, tuyết lớn phủ đầy vai. Tuyết rơi đầy trời, nàng lại nhớ tới Tương Liễu.

Từ khi cách biệt người kia, mỗi lần nàng thấy đồ màu trắng, sẽ không tự chủ mà nhớ tới hắn.

Lúc nhớ người nọ, nàng sẽ thấy bi thương, nhưng cho dù là bi thương, nàng cũng không thể không nhớ hắn.

“Đừng thất thần nữa, mau đi nhanh!” Ly Nhung Sưởng đi phía trước thấy người phía sau đi không kịp, hùng hổ mắng hai câu, bước chân cố ý chậm lại.

Không chờ Ly Nhung Hiểu trả lời, Ly Nhung Sưởng bực mình quay đầu lại định mắng Ly Nhung Hiểu, lại thấy Ly Nhung Hiểu cả người ngã xuống nền tuyết trắng……

Trên đảo hoang ngàn dặm, gió lạnh tuyết rơi, vị tướng quân áo trắng nhuốm đầy máu.

Lúc vạn tiễn xuyên tim, hắn phảng phất lại nhớ về lúc còn ở đấu trường, nhìn thấy tiểu cô nương thả mình năm đó.

Tiểu cô nương ấy mở to mắt, trong mắt là sự đau lòng, thấy hắn khắp mình bị thương, không khỏi quan tâm “Nhất định rất đau phải không?”

Hắn không nói, tiểu cô nương lại nói "Ta sẽ thả ngươi đi."

Đây là lần đầu tiên, có người lo cho hắn.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC