P4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

15.

Sau đó, ta bị cho uống thuốc làm câm, bị độc làm mù mắt, bị nhốt trong hậu viện của Quý gia.

Hoàn toàn mơ màng, không biết nay là năm nào.

Bọn họ vẫn sợ ta không ngoan ngoãn, báo tin cho bên ngoài, cắt đứt gân tay ta, định bán ta cho một nhà quê.

Ta quỳ gối trước mặt mẫu thân, nắm lấy vạt váy của bà, không ngừng dập đầu.

Trong cổ họng phát ra tiếng "A a" trầm thấp.

Cầu xin người, nương, cầu xin người.

Con sẽ ngoan, con sẽ ngoan ngoãn ở Quý gia cho đến chết.

Con sẽ không nói gì, con sẽ không gây bất lợi cho ca ca.

Đừng, đừng bán con cho người khác.

Cầu xin người.

Mẫu thân ta tuỳ ý đá ta ra xa.

"Vậy thì cứ như thế đi, làm việc nhanh chút, ngày mai, các người đưa nó đi đi."

Giọng nói lạnh lùng trong giây tiếp theo đột nhiên trở nên thanh thoát.

"A, Thần Dương trở về rồi à?"

"Mau mời vào bên trong nhà chính, hôm nay sao về nhà muộn thế?"

"Con trai ta chắc chắn mệt muốn chết rồi, Tiểu Thuý, bảo nhà bếp nấu thêm một bát canh bổ."

Ta sững sờ nghe, đột nhiên bắt đầu cười lớn.

m thanh khàn khàn, vỡ vụn từ cổ họng bị phá hủy của ta vang lên.

Một tiếng một tiếng, lành lạnh đáng sợ.

...

Lúc thái tử tìm thấy ta, ta đã hấp hối, bị tra tấn đến mức không còn hình dạng.

Cổng tre bị một lực đạo mạnh mẽ phá vỡ, ta nghe thấy tiếng bước chân dồn dập.

Một tiếng, một tiếng, rồi ngừng lại.

Như thể không dám nhận ra.

Kế tiếp, thân thể nhẹ bẫng, tôi được người ta ôm vào trong lồng ngực.

Hơi thở dịu dàng như giấc mơ xa xưa, ta sững sờ rơi lệ.

Là điện hạ của ta.

Hắn đến tìm ta.

Ta giãy dụa đẩy hắn ra.

Giống như khi còn là thư đồng, ta cúi đầu hành lễ với hắn.

Thực xin lỗi.

Rõ ràng đã hứa với nhau, sẽ cùng nhau đọc vạn quyển sách, viết sách an quốc cho ngươi.

Cùng nhau đứng trên tòa thành cao nhất, ngắm nhìn trời yên biển lặng.

Nhưng giờ đây, ta đã hoàn toàn là một tên vô dụng.

Ta thất hứa.

Tiêu Lan run rẩy đỡ lấy ta.

"Chiêu Chiêu, Chiêu Chiêu?"

Ta nắm lấy tay áo hắn, há miệng thở dốc.

Từ cổ họng bị phá hủy, phát ra vài tiếng nấc nghẹn ngào.

"Nàng muốn gì? Nàng muốn cái gì?"

"Nàng viết lên tay ta, ta đều thay nàng làm, được không?"

Được.

Ta run rẩy, dùng cánh tay trái duy nhất còn có thể nâng lên.

Trên lòng bàn tay hắn, từng nét bút viết xuống-- Ta muốn chết.

Ngay sau đó, ta bị ép rời khỏi thân thể, trở thành người quan sát từ bên ngoài.

Ta nhìn thấy mình nằm trong vòng tay của Tiêu Lan, dần dần tắt thở.

Tiêu Lan ôm chặt lấy ta, đứng sững ở đó.

Thật lâu sau, hắn mới chậm rãi đưa tay, thăm dò hơi thở của ta.

"Chiêu Chiêu?"

Nhưng lần này, sẽ không còn ai trả lời hắn nữa.

16.

Ta đột nhiên mở to mắt.

Một đời mộng mị, một đời chỉ như nửa ngày.

Ánh sáng lờ mờ từ cửa sổ chiếu vào.

Trong thiện phòng, cao tăng không biết đã đi đâu mất.

Tiêu Lan chống tay lên cằm, sắc mặt ẩn hiện trong bóng tối, không thể nhìn rõ.

"Tỉnh rồi à?"

"Trời tối rồi, lát nữa chúng ta sẽ về Đông Cung, ta nấu mì cho ngươi."

Ta sửng sốt: "Cái gì?"

Hắn không biết nghĩ đến cái gì, cười nhẹ một tiếng.

"Mì Dương Xuân."

Ta thất thần chợp mắt một cái.

Trong lúc nửa tỉnh nửa mê, ta chỉ nhìn thấy được đôi mắt dịu dàng đó.

Ta cất giọng khàn khàn: "Điện hạ."

Hắn khó hiểu nhìn ta.

"Thực xin lỗi."

"Ta... đã thất hẹn."

Vừa dứt lời, Tiêu Lan đột nhiên mở to hai mắt.

"Chiêu Chiêu?"

Giọng nói lại có chút run rẩy.

Ta khẽ gật đầu.

Lại bỗng nhiên thoáng nhìn thấy một cái ống thẻ trên bàn, mà trong tay của Tiêu Lan, cũng có một thẻ.

Trên thẻ viết--Từng nhớ khi áng mây bay qua bóng hình.

......

"Đời trước, sau khi ta chết thì xảy ra chuyện gì?"

Tiêu Lan im lặng rất lâu, chỉ nhẹ nhàng lắc đầu.

Hắn không muốn nói, ta cũng không hỏi nữa.

Thật lâu, hắn mở miệng hỏi: "Cuộc đời này..."

"Tình yêu của cha mẹ còn khó đòi hỏi hơn cả sống chết."

Ta nhẹ nhàng ngắt lời: "Ta sẽ không ngu ngốc như thế nữa."

"Một số mối thù, ta muốn tự tay báo."

"Được."

Tiêu Lan nhẹ nhàng nở nụ cười: "Vậy thì hãy đi làm những việc ngươi muốn làm."

"Ngươi tự do."

17.

Sau năm mới, thư phòng lại náo nhiệt trở lại.

Thư đồng trong cung diễn ra bình thường.

Ngày hôm đó, sau giờ học, Tiêu Lan được hoàng thượng triệu tập đi nghị sự.

Trên đường về Đông cung, ta bị một người chặn lại.

Người đến không có ý gì tốt, ánh mắt như muốn phanh thây xé xác ta.

Thư đồng của Tam hoàng tử, Trình Thiếu Du.

Ta đối diện với hắn một lúc lâu, lịch sự hỏi:

"Trình công tử có chuyện gì vậy?"

Hắn nhìn chằm chằm ta một lúc.

"Nhan Thù chết rồi."

Ta sững sờ.

Không đợi ta lục lại trí nhớ nhớ tới Nhan Thù là ai.

Trình Thiếu Du đã bóp cổ ta, mắt đỏ ngầu.

"Thiếu nữ tốt, sao lại đột nhiên không ăn không uống, rồi gieo mình xuống giếng?"

"Quý Thần Dương, có phải là ngươi làm không hả?"

Khoảnh khắc đó, ta nhớ lại đoạn đối thoại xa xăm mà ta từng nghe lén kia.

--"Con còn nhớ cô nương nhà họ Nhan không? Cách đây mấy hôm, nàng ta nhảy xuỗng giếng tự tử rồi."

--" Vậy chẳng phải tốt hơn sao?"

--"Là nàng ta dụ dỗ con trước. Lúc đó con say rượu, còn có thể làm sao chứ?"

--"Chỉ là một con điếm, làm thiếp con còn thấy bẩn."

Ta gian nan đẩy tay hắn ra.

"Nhan cô nương... là gì của ngươi?"

Trình Thiếu Du cười lạnh: "Thanh mai trúc mã, lưỡng tiểu vô sai."

Hắn rút thứ gì đó từ trong ngực ra, hung hăng ném xuống trước mặt ta.

Khi nhìn rõ, đồng tử ta co rụt lại.

Đó là một chiếc thắt lưng bằng vải dệt, bên trong được thêu hai chữ "Thần Dương" bằng hoa văn chìm.

"Đây là thứ mà nha hoàn của Thù Nhi tìm thấy trong phòng nàng ấy."

"Chuyện đã đến nước này, Quý Thần Dương, ngươi còn gì để nói nữa?"

Đối mặt với đôi mắt đỏ ngầu của hắn, ta mấp máy môi:

"Xin lỗi, ta không có gì để nói."

Câu nói tiếp theo lại khiến hắn ngây ngẩn cả người.

"Nhưng ta không phải là Quý Thần Dương. Ta là muội muội của hắn."

Ta lẳng lặng nhìn hắn: "Quý Thần Dương cưỡng hiếp nữ tử, phanh thây xé xác, chết cũng không có gì đáng tiếc."

"Chẳng qua là ngươi chỉ dựa vào một chiếc thắt lưng, không thể định tội Quý Thần Dương được."

"Quý Thần Dương chính là con trai độc nhất của Quý gia, phụ thân ta dù có liều mạng cũng phải bảo vệ hắn."

"Nghe nói, Tả thừa tướng và phụ thân ta, trong triều đình luôn không hợp nhau?"

Hắn nhíu mày: "Ý ngươi là gì?"

"Năm Vĩnh An thứ bảy, Từ Châu lũ lụt. Phụ thân ta đảm nhiệm làm đại thần khâm sai, xây đập trị thủy, nhưng lại lén lút tham ô tiền của, tư lợi cho bản thân."

"Năm Vĩnh An thứ mười, Tây Bắc lâm nguy, hộ bộ nuốt riêng mười vạn lượng bạc tuyết. Vũ khí và cung tên được gửi đến tiền tuyến đều là hàng kém chất lượng."

"Năm Vĩnh An thứ mười ba..."

Trình Thiếu Du ngắt lời ta: "Làm sao ngươi biết rõ mấy chuyện này?"

Ta vuốt cổ áo nhàu nát, mỉm cười với hắn.

"Cách đây rất lâu, có người nói cho ta biết."

"Trình công tử, những gì chúng ta đang tìm kiếm, là như nhau."

18.

Nửa năm sau, Tả thừa tướng dâng sớ tố cáo Hộ bộ Thị Lang Quý Tổ Diệu tham ô tiền lương cứu trợ lũ lụt.

Không hẹn mà gặp, những việc làm thiếu đạo đức mà phụ thân ta làm đều bị người ta đào lên.

Triều đình dậy sóng, phụ thân ta lập tức bị bắt vào ngục, hoàng đế hạ lệnh tra rõ.

Hơn mười người liên lụy bị bỏ ngục, Quý gia rơi vào cảnh hỗn loạn.

Đêm hôm đó, mẫu thân ta vô cùng lo lắng gọi ta về nhà.

"Phù Chiêu! Con phải cứu phụ thân con!"

Bà hoang mang lo sợ nắm lấy tay áo ta.

"Nương nghe nói, thái tử thân thiết với con nhất. Con cầu xin điện hạ đi!"

"Phụ thân con vô tội, là bị người ta hãm hại!"

Ta vỗ nhẹ tay bà trấn an: "Mẫu thân, người yên tâm."

Ngay sau đó, ta hạ giọng: "Chỉ là chuyện này, điện hạ đã biết sự thật rồi."

Bà sững sờ, run rẩy hỏi: "Vậy, vậy phải làm sao?"

"Sổ sách, hồ sơ cứu trợ thiên tai còn giữ lại không?"

Mẫu thân nhìn ta, do dự một lát.

Ta vội la lên: "Mẫu thân, đến lúc này rồi, nếu còn giấu, điện hạ cũng không bảo vệ nổi gia đình chúng ta!"

Bà lập tức luống cuống: "Phụ thân con từng nói với ta... ta sẽ tìm cho con."

......

Thấy đã ba tháng trôi qua mà trong ngục vẫn chưa có tin tức truyền ra ngoài.

Mẫu thân ta cuống cuồng, cải trang vào cung tìm ta.

"Phù Chiêu, Phù Chiêu, vì sao vẫn chưa có tin tức?"

"Phụ thân con khi nào mới ra ngoài được đây?"

Ta trấn an bà: "Sắp rồi, nương, điện hạ đang hành động, sớm muộn gì cũng có tin tức."

Bằng chứng được trình lên Đại Lý tự, hoàng thượng đã phái người đi địa phương điều tra.

Sắp tới, phụ thân ta sẽ bị áp giải ra ngoài để tam ti xét xử.

Mẫu thân hoảng loạn dựa vào lồng ngực ta, đột nhiên khóc nức nở.

"Phù Chiêu, may mà nương còn con."

"Ca ca của con bây giờ còn chưa về nhà, đến lúc này rồi, vẫn còn chạy tới lầu hoa."

Bà lẩm bẩm tự nói: "Sao ta lại nuôi được đứa con trai như vậy chứ."

Ta dỗ dành bà: "Ca ca còn nhỏ, chờ hắn lớn lên sẽ hiểu chuyện."

Mẹ ta lau một giọt nước mắt: "Phù Chiêu nói đúng. Vẫn là con gái hiểu được lòng nương."

Bà đột nhiên nhớ tới gì đó.

"Nửa tháng sau thi hội, trên điện Kim Loan, con phải thay phụ thân nói mấy lời tốt."

Ta lại mỉm cười: "Nương, con biết rồi."

Từ đó về sau, mẹ ta hàng ngày mang canh bổ tới cung cho ta.

Giống như đã qua vài chục năm, bà cuối cùng cũng nhận ra ta cũng là con của bà.

Đáng tiếc Quý Phù Chiêu đã chết một lần, cũng không thể làm con gái ngoan của bà nữa.

Những thứ đã từng cầu không được, bị ta hất đổ từng bát một.

Tính toán thời gian, ngay trước kỳ thi, mẹ ta nhờ người đưa cho ta một cuốn gia phả.

Ta biết ý của bà.

Chỉ đơn giản là bốn chữ "Quang Tông Diệu Tổ".

Quý gia trong suốt một trăm năm, ngoài ta ra, chưa từng có một cô con gái nào được sinh ra.

Không, có chứ.

Chẳng qua là bọn họ không có tên họ, không thể sống sót.

Ta là người duy nhất có tên, nhưng ở chỗ này lại không có tên.

Ta ôm cuốn gia phả, không hiểu sao lại cười.

Đã đến lúc kết thúc rồi.

19.

Trở lại điện Kim Loan, ngự bút khâm sắc phong trạng nguyên.

Dường như đã có mấy đời.

"Trẫm nhớ ngươi, ngươi là thư đồng của thái tử."

Không biết nghĩ gì, hoàng đế cười một tiếng.

"Các ngươi mấy thiếu niên này, thật là đáng yêu biết bao."

Ta không lên tiếng.

Dưới ánh mắt của mọi người, ta đặt cuốn gia phả đang giấu trong lòng ra để ở trước mặt.

Hoàng đế không hiểu gì nhìn ta: "Sao vậy?"

Ta hít một hơi thật sâu, cúi người xuống bái.

"Thảo dân là nữ tử."

"Thay ca ca đi thi cử, lừa gạt thiên tử, phạm tội khi quân. Xin hoàng thượng tru di cửu tộc thảo dân."

Hoàng đế sửng sốt, ta nghe thấy tiếng hít hà ồ ạt xung quanh.

Nhưng vẻ mặt Thái tử không có gì thay đổi, như thể đã sớm đoán được.

"Quý Thần Dương, ngươi biết mình đang nói gì không?"

Ta lại quỳ lạy, giọng nói nhẹ nhàng nhưng kiên định.

"Thảo dân không phải tên Quý Thần Dương, thảo dân tên Quý Phù Chiêu, là muội muội ruột của Quý Thần Dương."

"Tội danh lừa dối thiên tử, thảo dân không thể nào chối cãi, nguyện chịu chém ngàn đao."

"Chỉ là trước khi chết, thảo dân còn một chuyện muốn nói."

"Chuyện gì?"

Gạch điện Kim Loan phản chiếu rõ nét khuôn mặt của ta.

Ta hít sâu một hơi, giương giọng nói.

"Quý gia mê tín phong thủy dị thuật, hàng trăm năm qua, giết hại vô số bé gái, chín đời "tẩy nữ".

"Cầu xin bệ hạ điều tra lại vụ án cũ của Quý gia, làm sáng tỏ oan khuất cho những linh hồn đã khuất!"

Hoàng đế nhìn ta: "Tẩy nữ?"

"Hơn một trăm năm trước, thầy bói từng nói với tổ tiên Quý gia, con gái sẽ chuyển vận khí của gia tộc đi, phù hộ con rể cháu trai, khiến Quý gia lụi tàn."

"Bất kỳ thai nhi nào là con gái cũng đều bị giết. Do đó được gọi là "tẩy nữ"."

"Mấy trăm năm qua, người con gái duy nhất sống sót ở Quý gia, chỉ có thảo dân."

Trong điện Kim Loan, không khí im lặng như tờ.

Hoàng đế cau mày: "Việc kinh hoàng như thế có bằng chứng gì không?"

Ta nói khẽ: "Có."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net