P5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

20.

Trước ta, Quý gia chưa từng có một bé gái nào sống sót.

Cho đến thế hệ này, mẹ ta sinh ra một cặp song sinh trai gái.

Vốn nên là bóp chết ta, lại bởi vì một câu nói của thầy bói mà khó khăn.

Thầy bói nói ta đã cướp đi số mệnh của Quý Thần Dương.

"Đứa bé gái này... số mệnh rất quý giá, không thể giết được!"

"Chắc chắn nó đã cướp đi số mệnh của ca ca nó!"

Phụ thân ta đang chuẩn bị bóp chết ta, nghe vậy liền dừng lại.

"Có cách nào giải quyết không?"

Thầy bói đảo mắt quay tít một vòng.

"Năm bảy tuổi, lấy máu tim của đứa bé gái này, hòa với thuốc sắc uống, có thể đổi lại được."

Vì vậy năm bảy tuổi, ta bị lấy máu tim.

Quý Thần Dương vẫn là một tên ngốc nghếch như thế, mọi người đều biết trong lòng, đổi mệnh đã thất bại.

Cứ như vậy, ta cửu tử nhất sinh, may mắn sống sót.

Nhưng vì bị lấy máu tim, ta sốt cao ba ngày, bệnh nặng một phen.

Quên rất nhiều chuyện.

Cũng quên rằng, toàn bộ Quý gia, chỉ có ta mới có thể nghe thấy giọng nói kia.

...

Bởi vì ta thông minh hơn Quý Thần Dương, phụ mẫu đều chán ghét ta.

Lúc còn nhỏ, ta thường xuyên bị phạt quỳ từ đường cả đêm.

Bọn họ bắt ta phải sám hối, vì đã cướp đi vận mệnh của ca ca ta.

Từ đường âm u quá.

Một nửa cây nến đỏ cháy âm ỉ, khắp căn phòng đều là bóng đen ăn thịt người.

Cứ như thể nếu không cẩn thận, liền sẽ bị nuốt chửng.

Nhưng ta một chút cũng không hề sợ hãi.

Bởi vì ta luôn có thể nghe thấy rất nhiều tiếng nói.

Nhẹ nhàng, tinh tế, giống như là một cô bé rất nhỏ.

"Chiêu Chiêu, bọn họ đều đang lừa muội."

"Ai đang lừa ta chứ?"

"Phụ mẫu, ca ca, và tất cả mọi người trong Quý phủ."

"Muội không phải bởi vì chiếm đoạt mệnh cách của ca ca mới có thể đọc sách, muội vốn dĩ đã biết đọc sách rồi.”

"Đó chính là mệnh cách của muội."

Ta chớp chớp mắt, nhỏ giọng nói: "Nhưng mẫu thân ta nói, tên ta là 'Phù Chiêu', ta sẽ đỡ ca ca, ta là bóng dáng của ca ca ta."

Giọng nói kia ngừng lại một lúc, dường như có chút tức giận.

"Muội không phải là bóng dáng của ai cả, muội chính là chính muội, Chiêu Chiêu."

"Chiêu, vốn có nghĩa là sáng rực rỡ."

Ta lần đầu tiên nghe người khác giải thích tên của mình như vậy, ngẩn ngơ một lúc lâu.

"Các ngươi là ai?"

"Chúng ta là tỷ muội của ngươi."

Ta mở to mắt ngạc nhiên: "Tỷ muội của ta?"

"Nhưng, trong trăm năm qua, Quý gia không có một cô gái nào."

Sau một lúc im lặng, ta nghe thấy tiếng vọng lại.

"Có, Quý gia trong trăm năm qua sinh ra rất nhiều cô gái."

"Chỉ là chúng ta, không thể sống sót."

Ta có chút do dự: "Các ngươi chết thế nào?"

"Chết đuối."

"Chết cóng."

"Chết cháy."

“Bệnh chết."

"Ngã chết."

"Siết cổ chết."

"... Ai làm?"

Những giọng nói trong trẻo ấy ngừng lại một lúc, khe
khẽ như tiếng thở dài: "Phụ mẫu."

Ta vội vàng: "Sao lại có thể như vậy? Các người, các người được chôn cất ở đâu? Tại sao vẫn chưa được đầu thai?"

Giọng nói yếu ớt của cô gái, thậm chí giống như đang khóc: "Chiêu Chiêu, chúng ta không được an táng."

"Chúng ta đều ở đây mà."

...

"Bệ hạ, chính là nơi này."

Tổ đường Quý gia bị triều đình quan lại bao vây kín mít.

Ta nhìn những chiếc bình gốm trên giá, không đành lòng mà chớp mắt một cái.

"Tất cả hài cốt nữ nhi đều được phong ấn bên trong bình gốm."

Quý gia sợ bị nữ nhi đã khuất sẽ báo thù.

Cho nên phong ấn hài cốt vào bình, khiến các nàng không được yên giấc ngàn thu.

Hoàng đế trầm ngâm một lúc: "Mở ra."

Ngày hôm đó, hàng trăm bình gốm được niêm phong trong tổ đường Quý gia toàn bộ được mở ra.

Bé gái mới sinh ra đã chết, xương cốt đều là mảnh li ti.

Mọi người đều kinh ngạc.

Ngay lập tức, những âm thanh mà chỉ duy nhất ta có thể nghe thấy, tràn ngập cả gian tổ đường.

Nức nở nghẹn ngào, bọn họ là đang khóc.

Ta không hề sợ hãi, chỉ lặng lẽ nhìn vào bộ xương trắng lạnh.

Các nàng không phải là ta.

Nhưng, thật sự không phải ư?

Ta nhắm mắt lại một chút, thì thầm: "Mọi thứ đều giao cho ta, trở về đi."

Vừa dứt lời, tiếng khóc nghẹn ngào của bé gái tan biến đi.

Ngay lập tức, gió thổi ào ào, lá cây bên ngoài từ đường vang lên xào xạc, như tiếng bước chân của linh hồn.

Ta biết rõ, các nàng vẫn đang đợi ta nói cái gì.

"Ta thề với các ngươi, cuộc đời này sẽ luôn rực rỡ, tuyệt đối không làm bóng dáng của ai."

"... Cứ về đi."

Tiếng lá xào xạc càng vang vọng, như một trận mưa dai dẳng kéo dài nhiều năm.

Âm thanh từ bốn phía hòa thành một, nhẹ nhàng như tiếng thở dài.

"Chiêu Chiêu, bảo trọng."

Ta biết, đây sẽ là lần cuối cùng ta nghe thấy giọng nói này trong đời.

Ta cắn chặt răng, lại chợt rơi nước mắt.

"Lên đường bình an."

21.

Vụ án Quý gia tẩy nữ, chấn động triều đình, thiên hạ đều kinh hãi.

Cùng lúc đó, một người không ngờ tới đánh trống kêu oan bên ngoài nha môn.

Người đó là Công chúa An Bình Tiêu Trường Nhạc, con gái út được hoàng đế yêu chiều nhất.

Sự việc này khiến hoàng đế kinh động, bên ngoài nha môn ngay lập tức bị mọi người vây kín.

“Bổn cung muốn tố cáo con trai Quý Thần Dương của Lại Bộ Thị Lang cưởng hiếp nữ tử.”

Tiếng nói yếu ớt từ nha môn truyền đến.

"Có ai làm chứng không?"

Tiêu Trường Nhạc nhướng mày: "Bổn cung."

Mọi người có mặt đều hít một hơi dài.

Ta sửng sốt đứng ngoài đám đông, cho đến khi nhìn thấy khuôn mặt ấy, ta mới nhớ ra đó là ai.

Ngày tết rất lâu trước đây, người Quý Thần Dương sàm sỡ bên đường chính là cô nương kia.

"Điện hạ mau xuống đây, bệ hạ đã cho người đến đón ngài rồi..."

Nàng giơ tay, đánh trống thật mạnh.

Tiếng trống vang trời, lập tức át đi tiếng người.

Trong góc, vẫn còn tiếng xì xào bàn tán truyền đến.

"Dù sao cũng là công chúa Thiên gia, sao lại ngang ngược như vậy?"

"Dân chúng nhìn chằm chằm, danh tiết bị hủy hoại, ai còn dám cưới nàng?"

Tiêu Trường Nhạc nhổ một bãi.

"Danh tiết là gì?"

"Các ngươi là mấy kẻ sĩ quan chua ngoa, đừng hòng dùng danh tiết để đe dọa bổn cung."

"Bổn cung không quan tâm."

Nàng ngẩng đầu lên, dịu dàng cười nói.

"Quý Thần Dương to gan lớn mật, nhìn thấy thân thể của bổn cung, đáng lẽ phải moi mắt hắn ra, chứ không phải trách bổn cung tại sao để hắn nhìn thấy, hiểu chưa?"

"Mạo phạm thể diện của thiên gia, phanh thây xé xác hắn ra, chết không có gì đáng tiếc."

Lướt qua biển người như thuỷ triều, Tiêu Trường Nhạc nhìn thấy ta đang sửng sốt.

Nụ cười tươi tắn, tựa như ánh mặt trời.

"Chiêu Chiêu, đây là món quà bổn cung tặng cho ngươi."

"Thích chứ? Không cần cảm ơn. Bổn cung không thích nhất chính là nợ ân tình, coi như trả lại cho ngươi cái gạch kia."

...

Hoàng đế nghe tin, nổi giận đùng đùng.

Quý Thần Dương thậm chí không đợi đến ngày xét xử, đã bị xử tử ngay hôm đó.

Ngày ấy, ta từ Tây Thị trở về, ghé qua phủ Quý một chuyến.

Những người liên quan đến vụ án "tẩy nữ" ở Quý phủ, lần lượt bị bắt vào ngục, hiện nay đang bị canh giữ nghiêm ngặt.

"Mẫu thân."

Ta cười nói, như thể đang nói chuyện phiếm.

"Bà dạy Quý Thần Dương đổ hết tội lỗi lên đầu bà, phải không?"

"Hắn đúng là con ngoan của bà, bà biết trên pháp trường, hắn la hét cái gì không?"

"Dao chưa kịp rơi xuống, hắn đã sợ đái ra quần, miệng liên tục la hét: 'Không phải ta, không phải ta! Là mẫu thân ta sai bảo, xin hãy tha cho ta, đi giết mẫu thân ta, đi giết mẫu thân ta đi!'"

Bà cúi thấp đầu, không trả lời.

Ta không quan tâm, nha hoàn phía sau ta nâng một chiếc hộp.

"Ta đặc biệt bảo đao phủ moi ra."

"Mẫu thân, có muốn mở ra xem không?"

Nắp hộp mở ra, đó là một trái tim.

Mẫu thân lập tức mở to mắt, trong miệng lẩm bẩm: "Cái này là gì... Ngươi, ngươi!"

Bà gắt gao nhìn chằm chằm vào ta, ánh mắt đầy căm hận.

"Thần Dương của ta đâu rồi? Ngươi đã làm gì nó?"

Ta nở nụ cười: "Ngay ở chỗ này mà."

"Đây là con ruột của bà đấy, con ruột thật sự, bà không nhận ra sao?"

Mẫu thân ngẩn ngơ nhìn trái tim đẫm máu trong hộp, đột nhiên ôm đầu thét chói tai.

"A——"

“Cái đồ chó đẻ kia, ta giết ngươi, ta giết người.”

Ta lùi lại phía sau một bước, nhẹ nhàng né tránh tay bà.

Binh lính hai bên giơ tay chế trụ bà.

"À quên nói, tội tham ô của Quý Tổ Diệu đã được chốt hạ, ngày mai sẽ được thẩm vấn ở Tam Ti."

"Quý, Phù, Chiêu!"

Bước chân ta khựng lại.

"Sai rồi, mẫu thân."

“Quý Thần Dương đã chết, bây giờ ta, tên là Quý Chiêu."

"Chiêu của sự rửa oan, Chiêu của công lý, Chiêu của ánh sáng mặt trời mặt trăng."

Trong giây lát quay đi, mẫu thân dùng những lời lẽ vô cùng tàn ác nhất để chửi bới.

Ta sớm đã thành thói quen.

Nhưng trong khoảnh khắc đó, ta vẫn nhớ lại rất nhiều điều.

Năm ba tuổi, Quý Thần Dương đẩy ta ngã xuống vũng bùn.

Ta càng lún càng sâu ở bên trong vũng bùn, mồm miệng lắp bắp kêu cứu.

"Nương, nương cứu con với!"

Bùn đất tràn vào miệng mũi, ta gần như hít thở không thông.

Bà khinh bỉ liếc nhìn ta một cái, cúi đầu xuống vuốt ve Quý Thần Dương trong lồng ngực.

Lúc ta lên bảy, bọn họ lấy máu tim của ta để "đổi mệnh" cho Quý Thần Dương.

Bốn chi bị trói chặt, dao nhỏ mổ ngực ta ra.

Ta chợt nhớ đến những con lợn, con cừu đang chờ bị giết ở chợ, nhưng có thể chúng không tuyệt vọng như ta.

Ta đau đến mức khóc lên: "Nương, con đau quá, con đau quá."

Lúc đó, bà ở trong căn phòng cách một bức tường, quạt cho Quý Thần Dương đang ngủ say trên chiếc giường nhỏ.

Nghe thấy tiếng khóc của ta, bà sai người bịt miệng ta lại.

"Để con nhỏ tiện nhân kia im miệng đi, không thấy Thần Dương đang ngủ à?"

Năm mười hai tuổi, Quý Thần Dương lấy bài văn của ta nổi tiếng khắp kinh thành.

Mẫu thân lúc nào cũng khoe khoang với mọi người.

"Bài 'Minh Nguyệt Phú' viết rất hay, không hổ là con trai của ta!"

Thế nhưng về sau, Quý Thần Dương bởi vì tài danh giả dối mà được chọn làm thư đồng.

Bà dỗ dành Quý Thần Dương đang bị dọa khóc, rồi quay sang tát ta một cái.

"Ngươi xem ngươi viết cái gì hay vậy!"

“Trong cung có vô số ánh mắt theo dõi, quá nguy hiểm. Ngươi thay ca ca mày tiến cung đi."

"Nếu để người ta phát hiện ra sơ hở, ta sẽ lột da ngươi!"

Đúng vậy, trong cung có vô số ánh mắt theo dõi.

Đả kích ngấm ngầm hay công khai, hiểm nguy trùng trùng.

Rõ ràng bà biết được.

Năm hai mươi tuổi, ta đỗ đạt khoa thi, được vua ban chức quan.

Thái tử bảo ta.-

Đừng về Quý phủ, ở lại Đông cung.

Ta biết rõ là Hồng Môn Yến, nhưng ta vẫn đi.

Rõ ràng chỉ còn một bước nữa là đến tự do.

Nhưng vì chút tình yêu giả dối đó, ta vẫn vẫy đuôi lấy lòng như một con chó.

Cuối cùng bị bọn họ dùng thuốc làm ta câm, độc làm ta mù, dùng dao cắt đứt gân tay ta.

Bán ta cho một gia đình dân dã, nhốt ta cùng với heo chó.

Thực ra còn nhiều điều hơn thế nữa.

Còn rất nhiều, rất nhiều, rất nhiều.

So với bọn họ, ta chưa bao giờ tàn nhẫn như vậy.

Cho đến khi mất mạng, mới biết được bài học.

Nhưng có thể căm thù hoàn toàn, cũng chưa chắc là một loại may mắn.

Ta sẽ không còn bị mắc kẹt trong người xưa và chuyện xưa nữa.

Một bước, hai bước.

Ta tháo dây cột tóc trên đầu, cởi giày dép.

Rồi đến thắt lưng, áo ngoài, áo lót, váy.

Từng thứ một rơi xuống đất, cho đến khi trên người ta chỉ còn lại một chiếc áo lót.

Giơ tay, dao găm cắt đứt mái tóc dài.

Mái tóc đen rơi rụng giữa không trung, ta đi chân trần vượt qua ngưỡng cửa Quý gia.

Kiếp này, ân đoạn nghĩa tuyệt, không còn liên quan gì nữa.

Chuyện cũ không cần phải quay đầu.

Ánh dương rực rỡ, tiến về phía trước.

22.

Người của Quý gia liên tiếp bị bỏ ngục, nhưng bệ hạ lại tha tội khi quân cho ta.

"Quý Chiêu, ngươi muốn gì?"

Trên điện Kim Loan, ông lại muốn ban thưởng cho ta.

Xương cốt trắng bệch của bé gái trong tổ đường Quý gia được chôn cất xuống mồ.

Nhưng thiên hạ Cửu Châu này, còn biết bao nhiêu hài cốt mới, linh hồn trẻ thơ đang nỉ non.

Ta quỳ xuống đến cùng.

"Cầu bệ hạ, phá bỏ tục lệ cũ, lập pháp mới, mở trường học dành cho nữ."

"Ta cầu mong sẽ không còn nữ nhi nào bị bỏ rơi, trên giảng đường sẽ có váy dài."

Ta nhắm mắt, cúi đầu bái lạy thêm lần nữa, từng chữ từng chữ đều vang lên như tiếng thét.

"Ta cầu mong nữ tử trên khắp thiên hạ đều được tự do."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net