Chương 4-6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

🍀 Phản Kích Sự Thật - Phần 2

Tên gốc: Sau khi có năng lực khiến người khác nói thật, tôi bắt đầu phản kích

✍️ Tác giả: Hỉ Dương Dương-  喜扬扬

⌨️ Editor: Di Di

📝 Beta: Thanh Trà - Halcyon

🎨 Design bìa: Thích Ám Nhật Nguyệt

🔗 Links: https://www.zhihu.com/market/paid_column/1609210764975357952/section/1609578273893273600?is_share_data=true&question_id=92200116&vp_share_title=1&fbclid=IwAR1R7uhCOfx-PfnDb-qyheqTmBh3EcL8v6UWyA7QaqhlQ5RGAGr3cMWX0Ys

🎊🎊🎊🎊🎊

4.

Sau khi Dương Sảng đăng Weibo, liền tự cho là mình hợp tình hợp lý mà nhấn like bài của Trương Thiên, nhưng lại bỏ qua bài đăng của tôi.

Tôi và Dương Sảng đã có mâu thuẫn trong một khoảng thời gian rất dài và tất cả mọi người đều biết chuyện đó.

Cô ta lại chọn thời điểm này để đăng bài, không cần nói cũng biết cũng biết là cô ta đang nhắm vào ai.

Dưới sự dẫn dắt của cô ta, cư dân mạng lại bắt đầu đồn đoán rằng có phải chính tôi là người đã quay video rồi tung lên mạng để có nhiệt hay không?

Tôi vốn đã mang hình ảnh xấu, xen vào mối quan hệ của Dương Sảng và Châu Tử Duệ, cuộc sống riêng tư thì hỗn loạn, nên tôi hoàn toàn có khả năng vu khống Trương Thiên.

Người hâm mộ của Dương Sảng lại bắt đầu lên tiếng về cái "hành động xuất sắc" kia của tôi, và người qua đường lại lần nữa được dẫn dắt đi sai hướng, nghĩ rằng tôi thật sự tồi tệ.

Tôi không quan tâm!

Bản thân cũng "xấu" đủ rồi, có xấu hơn cũng không quan trọng.

"Băng Băng, hiện tại sức khỏe của con không tốt, con nên nghỉ ngơi nhiều hơn, đừng xem điện thoại nữa!" - Mẹ nuôi tôi đem cơm đã nấu đến cho tôi, thấy tôi lại mở Weibo nên lo lắng.

Tôi biết mẹ nuôi sợ tôi lại bị những bình luận trên mạng công kích, nên đưa luôn cơm cho tôi.

"Mẹ nói cũng đúng, con đúng là nên bớt nghịch điện thoại, mấy người đó có nói bậy bạ mà con không nhìn tới thì sẽ không khó chịu."

Mẹ nuôi tôi gật đầu nhìn tôi ăn cơm.

Tôi hỏi: "Mẹ, mẹ ăn cơm chưa?"

Bà ấy nói: "Ăn đi."

Tôi không thể tin lời mẹ nuôi mình được, tôi lại dùng năng lực đặc biệt của mình rồi hỏi lại: "Mẹ, mẹ ăn cơm chưa?"

Bà ấy nói: "Mẹ chưa ăn."

Sự khó kìm nén thoáng hiện lên đáy mắt mẹ tôi khi bà nói xong.

Tôi thật sự rất cảm động. Từ sau khi tôi hôn mê do nhảy khỏi toà nhà, vẫn luôn là một tay bà ấy chăm sóc cho tôi.

Tôi được cha mẹ nhận nuôi từ khi còn nhỏ, chính họ đã dành cho tôi tình cảm vô bờ bến. Sau đó, cha tôi qua đời, tôi và mẹ... à không, phải nói là mẹ con tôi nương tựa lẫn nhau mà sống.

Khi còn nhỏ, trong một lần vô tình biết được mình không phải con ruột, tôi đã cãi lời cha mẹ, nhất định phải đi tìm cho được cha mẹ ruột. Bản thân tôi đúng là phiền phức mà!

Khi đã trưởng thành, hiểu chuyện hơn, mặc dù tâm lý có chút nhạy cảm, nhưng mối quan hệ của hai mẹ con tôi rất tốt. Sau khi nổi tiếng, cha mẹ ruột có tìm đến nhận con, nhưng tôi quả quyết từ chối.

Công sinh không bằng công dưỡng nha!

Tiếp đó, tôi còn phát hiện ra nguyên nhân tôi bị bỏ rơi chính là vì tôi là con gái, tôi càng không muốn nói chuyện với họ nữa.

Năm tháng trôi qua, quanh đi quẩn lại, người đến kẻ đi, đến cuối cùng ở lại bên cạnh tôi chỉ còn có mẹ.

"Mẹ, cùng nhau ăn cơm thôi!"

"Mẹ không đói." - Bà ấy lắc đầu.

"Mẹ, hiện tại trong tài khoản con có đến một triệu tệ, nên ăn uống thoải mái đi!"

Tôi biết rằng mẹ tôi vẫn luôn lo lắng chuyện tiền bạc nên ánh mắt liền nóng lên.

"Con lấy đâu ra một triệu tệ?" - Mẹ tôi ngạc nhiên.

Tôi kể về bản cam kết vừa mới ký với phòng làm việc của Trương Thiên. Mẹ tôi nghe xong liền nói: "Vậy con đừng tiêu tiền lung tung, mình còn nợ tiền bên ngoài rất nhiều."

"Mẹ yên tâm, con sẽ giải quyết được vấn đề nợ nần." - Tôi nói.

"Làm sao con giải quyết được nó?"

"Các nhãn hiệu luôn nói con vi phạm hợp đồng, bởi vì con mang hình ảnh xấu. Chỉ cần những cáo buộc kia được thanh minh, con có thể cùng nhãn hàng thương lượng hủy bỏ bồi thường hợp đồng." - Tôi giải thích.

Mẹ cười ra mặt: "Băng Băng, con có thể vui lên là mẹ vui rồi."

Bà liền cầm lấy cái chén nhỏ và cùng ăn cơm với tôi.

Đây thật sự là một bữa ăn ngon!

Nằm viện được nửa tháng thì tôi bình phục và làm thủ tục xuất viện.

Bởi vì bây giờ tôi đã chính thức bị công ty chủ quản bỏ rơi, nên không có ai giúp đỡ tôi thu dọn đồ đạc. Trong thời gian nằm viện thì thường xuyên có người xông vào chụp ảnh, đến khi xuất viện thì phóng viên đứng đợi rất đông bên ngoài. Đúng là một trận chiến lớn, và tôi bị chặn không thể ra ngoài.

Hiện tại mẹ chính là người đại diện và trợ lý của tôi.

Tại quảng sân bên ngoài bệnh viện, tôi bị các phóng viên chặn lại, vô số micro đưa trước mặt tôi, không một ai quan tâm là tôi mới xuất viện.

"Cô Thẩm, video quay Trương Thiên trên mạng có phải là do cô quay không?"

Thấy không thể đi được, tôi dứt khoát đứng trên bậc thang, giống như minh tinh được phỏng vấn trên thảm đỏ, giữ một nụ cười thanh thoát, kiêu hãnh như thiên nga.

"Đương nhiên là không phải, chắc chắn là có người lén quay, còn về việc người quay là ai, mọi người có thể hỏi Trương Thiên."

"Tại sao lại là Trương Thiên? Có vấn đề gì đúng không?"

Tôi cười nói: "Tôi ở bệnh viện cũng lâu, cho dù muốn điều tra chân tướng mọi việc cũng khó. Trương Thiên có thể đã điều tra, mọi người nên hỏi cô ấy sẽ tốt hơn."

"Vậy cô có ý kiến gì về bài đăng trên Weibo của Dương Sảng không?" - Một phóng viên hỏi.

5.

Đối mặt với vô số câu hỏi ác ý với ý muốn coi náo nhiệt, tôi không chút hoảng sợ nói: "Dương Sảng đăng Weibo sao? Tôi chặn cô ta rồi nên cũng không biết."

Tôi trực tiếp nói rằng đã chặn Dương Sảng, với cái "vòi" có sẵn vậy, các vị phóng viên dễ gì không bám vào.

"Có tin đồi Dương Sảng đăng Weibo ám chỉ cô đang cọ nhiệt Trương Thiên, cô cảm thấy thế nào?"

Tôi giả vờ mở điện thoại: "Nhưng mà, Dương Sảng thật sự sẽ mắng chửi người khác sao?"

"Có thể như thế sao?"

Tôi lắc đầu nói: "Chuyện của tôi và Trương Thiên liên quan gì đến cô ta? Tại sao cô ta nhất định xen vào? Đã vậy, tại sao những người khác không lên tiếng đi? Nếu vậy, thì hình như bài đăng của cô ta là vô nghĩa." - Tôi đưa ra lý do.

Các phóng viên há hốc mồm, không nghĩ đến tôi thật sự dám nói vậy.

Trước đây, ai cũng biết chúng tôi có mâu thuẫn, nhưng chưa bao giờ trực tiếp trở mặt như thế này.

Ngay cả khi Dương Sảng muốn mắng tôi "tô màu làm nổi" bản thân mình, cô ta cũng chỉ đăng bài nói bóng nói gió, chứ cũng chưa bao giờ trực tiếp nhắc đến tôi.

Sau khi giải quyết xong đám phóng viên, chúng tôi liền về nhà.

Mẹ tôi khen ngợi: "Băng Băng, con thay đổi rồi!"

"Thay đổi chỗ nào mẹ?"

"Trước đây, con như sống trong một vòng tròn được định sẵn, hành vi lời nói đều chuẩn mực. Khi con về đến nhà, con chỉ biết lo lắng rằng liệu bản thân mình có làm tốt, ngày càng bỏ quên chính mình. Bây giờ, con dường như đã thật sự nhận ra, nên để bản thân mình tự do không gò bó nữa."

Tôi chỉ biết thở dài, nắm tay mẹ nói: "Con cũng đã chết qua một lần, cũng hiểu được cuộc đời bạc bẽo đến cỡ nào."

Đức Phật nói: "Buông bỏ."

Chỉ hai chữ đơn giản, nhưng rất ít người làm được.

Có rất nhiều nỗi đau trong cuộc sống là tự bản thân mình gây ra cho chính mình.

Nếu chúng ta có thể buông bỏ, cuộc sống tự nhiên sẽ hạnh phúc hơn rất nhiều.

Trước đây, tôi luôn sợ rằng làn da mình sẽ kém sắc hơn, thân hình sẽ xấu đi, nên ngay cả lúc ăn cũng không dám ăn quá nhiều, sẽ ảnh hưởng đến cơ thể mình.

Tôi luôn phải duy trì hình ảnh, vì tôi lo lắng rằng liệu người xung quanh có đang nhìn chằm chằm tôi, liệu họ có chụp hình tôi hay không?

Ca hát, rồi đóng phim, rồi lại lo lắng về doanh thu hay phản hồi của người hâm mộ.

Bây giờ, tôi trút bỏ được những lo lắng này rồi, nên đương nhiên cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều.

Tối đến tôi cùng mẹ vào bếp nấu ăn. Đã lâu không ở bên cạnh mẹ như vầy, chết một lần mới cảm thấy gia đình là quan trọng nhất.

Ăn cơm xong tắm rửa trở về phòng, cầm điện thoại mở Weibo lên, phát hiện Dương Sảng lại đăng Weibo.

Cô ta bày tỏ như thể mình chỉ là một bông sen trắng không biết gì, nói rằng bài đăng trước đó không có nhằm vào tôi mà tôi lại mắng chửi cô ấy một cách thô lỗ trước mặt phóng viên.

Cặp đôi trà xanh - sen trắng đó thật sự rất kinh tởm.

Thù oán của tôi và Dương Sảng bắt đầu từ một bộ phim truyền hình. Đạo diễn thấy tôi hợp vai  nữ chính hơn cô ta, nên cho tôi làm nữ chính, cô ta là nữ hai.

Cô ta ghét tôi từ đó.

Sau đó, Châu Tư Duệ theo đuổi tôi. Thời điểm đó xảy ra một số chuyện, và anh ta liên tục giúp đỡ tôi. Lúc ấy tôi rất cảm động nên liền đồng ý với anh ta.

Không ngờ được rằng không lâu sau đó, Dương Sảng lên nói tôi là tiểu tam, xen vào mối quan hệ của cô ta và Chu Tư Duệ, và tôi trở thành "người thứ ba" trong mắt công chúng.

Cô ta rõ ràng là không có liên lạc trước đó, nhưng lại lấy ra hình chụp màn hình các tin nhắn nói chuyện giữa tôi và Chu Tư Duệ, rồi đem nó đăng lên mạng. Sau đó vài tháng, cô ta nói rằng mình và Châu Tư Duệ yêu nhau với một bức hình đăng lên mạng.

Tôi thật sự đã mất cảnh giác với cô ta ngay thời gian đó.

Khi đó, tôi phát hiện răng Châu Tư Duệ không phải là một đối tượng xứng đáng, nên đã chia tay anh ta. Ngay lập tức, anh ta liền lên tiếng bảo vệ Dương Sảng, nói rằng tôi là người thứ ba dụ dỗ anh ta.

Tôi không thể đưa ra bất kỳ lời biện minh nào.

Sự cố này đã giáng một đòn mạnh mẽ lên sự nghiệp của tôi.

Kể từ đó, sự nghiệp của tôi bắt đầu xuống dốc, còn Dương Sảng thì luôn giả làm một bông sen trắng, dựa vào sự đồng cảm của mọi người mà sự nghiệp thăng tiến đáng kể.

Ha ha, cô ta có thể diễn kịch, tôi thì không sao?

Vì vậy tôi lập tức đăng Weibo, tag thẳng tên Dương Sảng: [Đừng giả làm bạch liên hoa nữa, tôi đã luôn muốn trực tiếp nói chuyện với cô, cô có dám đối diện với tôi trong chương trình không?]

6.

Sự trực tiếp của tôi đã làm Internet bùng nổ.

Dương Sảng không trả lời, chắc không ngờ tôi lại ra đòn quyết liệt như vậy.

Ngày thứ hai sau khi đăng Weibo, tôi chỉnh tề đi đến công ty, trực tiếp gặp ông chủ công ty thương lượng.

"Chú Lưu, tôi muốn nói chuyện với ông về khoản bồi thường thiệt hại."

Lúc đầu, tôi chọn cách nhảy lầu vì bị công kích trên mạng khiến tôi gặp áp lực tâm lý nghiêm trọng. Hơn nữa, tôi nợ khoản tiền bồi thường thiệt hại lên đến tám mươi triệu tệ, nghĩ sẽ không thể trả nổi nên đã nghĩ đến việc tự s.á.t.

Trong số tám mươi triệu nhân dân tệ thiệt hại được đưa ra, 50 triệu nhân dân tệ là được quy định trong hợp đồng ác ma của công ty, 30 triệu là khoản bù lỗ cho các thương hiệu khi hợp đồng đại diện bị thu hồi.

"Cô muốn nói chuyện gì?" - Lưu tổng nhướng mày: "Tôi rất bận, trừ khi cô trả lại tiền, nếu không đừng lãng phí thời gian của tôi."

"Cho tôi năm phút." - Tôi nói: "Chú Lưu, hợp đồng quy định trong trường hợp tôi đơn phương chấm dứt hợp đồng, và tôi sẽ chỉ cần bồi thường trong trường hợp tôi gây ra tổn thất về mặt kinh tế cho công ty."

"Đúng vậy."

"Nhưng mà, tôi không có đơn phương chấm dứt hợp đồng với công ty, trước đó cũng hoàn thành sự an bài của công ty dành cho tôi."

Tôi bình tĩnh nói:

"Hơn nữa, giá trị tài sản tổn thất do tôi không vượt quá giới hạn, tôi cũng không gây nên tổn thất nghiêm trọng nào. Mấy chục triệu đúng không? Do thua lỗ, thương hiệu yêu cầu đền 30 triệu tiền bồi thường thiệt hại, rồi thêm 50 triệu tiền vi phạm hợp đồng có hà khắc quá không?"

"Nếu cô muốn thảo luận về thiệt hại bồi thường với tôi, xin lỗi, tôi không có thời gian."

Lưu tổng cúi mặt đuổi tôi đi.

"Chú Lưu, tôi có một cách có thể khiến đôi bên cùng có lợi, và ông ngồi không cũng có tiền."

"Cách gì?"

Lưu tổng bắt đầu quan tâm.

Tôi nói: "Chỉ cần thanh danh của tôi được làm sáng tỏ, tôi hoàn toàn có thể lấy về những tổn thất tôi phải gánh từ Dương Sảng và Châu Tư Duệ. Đồng thời, giá trị cá nhân của tôi cũng tăng lên, thu về lợi ích cho công ty của ngài."

"Tôi đã nói với Dương Sảng rằng tôi muốn đối chất trực diện với cô ta trong chương trình. Đây chắc chắn là một làn sóng lớn. Chỉ cần tôi điều khiển mọi chuyện đúng cách, chắc chắn tình thế sẽ xoay chuyển. Công ty đã nỗ lực đào tạo tôi thành một ngôi sao hàng đầu, bây giờ từ bỏ không thấy tiếc sao? Mối quan hệ của tôi và Dương Sảng sẽ luôn là một chủ đề hot, ông không muốn dựa vào đây lấy chút nhiệt độ sao?"

Lưu tổng chỉ vào sofa nói: "Ngồi đi."

Tôi mỉm cười, rất tốt, ông ta đã sẵn lòng nghe tôi nói.

Sau khi nói chuyện xong với Lưu tổng, người đại diện và trợ lý của tôi đã quay lại.

Lần này, Lưu tổng nhờ tổ tiết mục chú ý vào tôi, vì chuyện giữa tôi và Dương Sảng chắc chắn sẽ sẽ thu hút được rất nhiều người xem, rating của "True or Dare" sẽ rất cao vì có sức ảnh hưởng của tôi và cô ta.

Nhờ vậy, trước khi lên sóng chương trình đã trở nên rất hot.

Dương Sảng cuối cùng cũng trả lời trên Weibo: [Chấp nhận đối chất.] và đã thêm tôi vào nhóm chương trình "True or Dare".

Đã là tin đồn về chuyện tình cảm, thì làm sao thiếu nam chính? Không cần tôi phải nhắc nhở, tổ chương trình đã gửi lời mời cho Châu Tư Duệ.

Tất cả đều nói rằng họ đều chấp nhận việc đối diện trực tiếp.

Rất tốt, tôi muốn họ đều phải thả ra những lá trà đắng nhất trong chương trình.

"True or Dare" là một chương trình phát sóng trực tiếp vào tối thứ Sáu. Tôi đã cùng với người đại diện của mình bay đến thành phố B để tham gia chương trình này.

Khi tôi bước vào phòng thay đồ, tôi nhìn thấy Dương Sảng đang ngồi trong đó.

Tôi không cho cô ta một ánh mắt.

Dương Sảng nói: "Thẩm Băng Băng, sao cô lại mất bình tĩnh như vậy?"

Những người khác có thể không nghe ra, nhưng tôi sao lại không nghe ra sự mỉa mai trong giọng nói của cô ta.

Trước đây, vì cô ta và Châu Tử Duệ ở cùng nhau, tôi đã bị công kích dữ dội. Một con rắn và một con chuột, vì họ mà tôi có nói gì cũng không ai tin.

"Hy vọng sau đêm nay em vẫn có thể cười được như vầy." - Tôi ngồi xuống trước bàn trang điểm.

Ngay sau đó, Châu Tư Duệ cũng đến, anh ta vừa bước vào đã gọi Dương Sảng "Honey" và "Bảo bối".

Tôi ngây người nhìn họ diễn.

Dương Sảng đúng là đáng ghét, nhưng Châu Tư Duệ càng đáng ghét hơn!

Châu Tư Duê là một phú nhị đại, và anh ta hoàn toàn dễ dàng đứng trên đỉnh chỉ việc bằng việc dạo chơi một vòng quanh làng giảng trí.

Anh ta theo đuổi tôi rất lâu, nhưng tôi không đồng ý vì nghĩ anh ta là một tên ăn chơi trác táng.

Có một lần tôi bị một lão giám chế quấy rối, anh ta ngay lập tức xông vào cứu tôi. Tôi thật sự rất cảm kích, nên khi anh ta tiếp tục theo đuổi, tôi liền đồng ý.

Nhưng mà, rất nhanh sau đó tôi liền phát hiện, cái gọi là anh hùng cứu mỹ nhân, đều do một tay Châu Tư Duệ sắp đặt.

Tôi liền cự tuyệt anh ta, sau mấy lần, cuối cùng anh ta cũng chỉ vào mặt tôi uy hiếp: "Thẩm Băng Băng, cô cho rằng mình cao quý như vậy sao? Dám chơi tôi, tôi sẽ hủy hoại thanh danh của cô."

Không ngờ sau hai ngày, Dương Sảng liền kêu gào trên mạng là tôi đã xen vào mối quan hệ của cô ta và Châu Tư Duệ. Châu Tư Duệ liền nhân cơ hội này giẫm đạp lên tôi.

Sau đó, quả thật tâm tôi như đã c.h.ế.t, nếu không có thần núi giúp tôi, tôi thật sự đã...!

Châu Tư Duệ, dựa vào bối cảnh của bản thân mình đã chơi đùa với rất nhiều nghệ sĩ nữ.

Không biết có bao nhiêu nữ nghệ sĩ không có "chống lưng" bị anh ta hại rồi?


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net