CHƯƠNG 1 - 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

【 1. 】

Lúc Thẩm Tuyển trở về, tôi đang tranh chấp với Tô Kiều Kiều.

Cô ta bị tôi dồn vào góc tường, bất lực rơi nước mắt.

Tôi rất ghét bộ dáng này của cô ta.

Rõ ràng tôi chẳng làm gì cả.

Tôi chỉ hỏi cô ta vì sao Thẩm Tuyển không trở về.

Cô ta không trả lời tôi nên tôi nhất thời nóng giận, giọng điệu hơi nghiêm nghị.

Thế là cô ta cứ khóc mãi.

Tôi bực bội giơ tay lên nhưng cổ tay lại bị người khác bắt lấy.

Một giây sau cả người tôi bị một lực đẩy văng ra ngoài, đầu đập vào khung tranh.

Lực đập lớn làm cho cả người tôi mông lung đứng không vững.

Sau ót âm ỉ đau nhức.

Trong mơ màng tôi nhìn rõ người nọ.

Thẩm Tuyển, người chồng hợp pháp của tôi, thanh mai trúc mã của tôi.

Người mà tôi đã yêu suốt 12 năm qua.

Nhưng anh ta lại bảo vệ một cô gái khác ở trước mặt tôi, tôi và anh ta bốn mắt nhìn nhau.

Trước mắt tôi tối sầm, cuối cùng cũng không chống đỡ nổi nữa nên ngã sấp xuống đất.

Từ đầu đến cuối anh ta đều đứng yên tại chỗ, lạnh lùng nhìn tôi.

【 2. 】

Tôi có một giấc mơ.

Đó là một thế giới trong sách.

Nữ chính là một bánh bèo, thường xuyên gặp rắc rối nhưng lại được tất cả mọi người yêu thích.

Nam chính vì cô ta mà vung tiền như rác.

Nam phụ hộ tống cô ta, yên lặng bảo vệ.

Anh ta đối với nữ chính là "yêu mà không có được" nên lui một bước cưới cô nàng thanh mai.

Sau khi kết hôn anh ta vô cùng lạnh lùng.

Ngay cả lúc cô nàng thanh mai sinh con cho anh ta, chỉ vì một cuộc điện thoại của nữ chính mà anh ta bỏ lại thanh mai của mình.

Trùng hợp là nữ chính này tên Thẩm Kiều Kiều, nam phụ tên Thẩm Tuyển.

Càng trùng hợp hơn là cô nàng thanh mai này... chính là tôi.

Tôi cũng là nữ phụ ác độc.

Tôi sẽ hắc hóa và làm ra những chuyện làm hại nữ chính.

Nam chính và nam phụ luân phiên ra trận, từng cái từng cái đánh trả.

Tôi rơi vào kết cục bạn bè ghét bỏ, người thân xa lánh, cuối cùng thê thảm chết đi.

Ngay cả đứa bé tôi mang thai mười tháng cũng không nhận tôi.

Ngược lại nó gọi nữ chính là mẹ.

Tôi cuối cùng cũng hiểu được hóa ra tôi chỉ là con tốt thí dưới ngòi bút của tác giả.

Tôi phải độc ác, phải điên cuồng, phải bi thảm.

Tôi tồn tại chỉ vì tôn lên sự thiện lương, sự mê người của nữ chính.

【 3. 】

Mãi cho đến tối Thẩm Tuyển cũng không xuất hiện.

Tôi đã quen với việc này rồi.

Chị y tá thấy tôi đáng thương nên đặt về cho tôi một phần cháo sơn dược.

Có lẽ do bị thương ở đầu nên tôi mới vừa ăn hai ngụm đã cảm thấy buồn nôn.

Tôi lao vào nhà vệ sinh nôn khan.

Nôn đến mức giống như sắp phun cả ruột gan ra ngoài.

Trong gương sắc mặt tôi tái nhợt, dáng vẻ phờ phạc.

Tôi hất nước lạnh vỗ lên mặt.

Từ nhà vệ sinh đi ra, tôi thấy được một vị khách không mời mà đến.

Tô Kiều Kiều.

Dây mơ rễ má giữa tôi và Tô Kiều Kiều phải ngược dòng về mười năm trước.

Cô ta là con gái của mẹ kế.

Tôi còn nhớ rõ lần đầu tiên gặp cô ta, cô ta trốn ở phía sau mẹ kế, dáng vẻ rụt rè không dám nói chuyện.

Tôi định tiến lên an ủi cô ta, bảo cô ta đừng sợ, về sau chúng ta chính là người một nhà.

Nhưng ba tôi đã ngăn tôi lại.

Ông nghiêm khắc trừng mắt nhìn tôi rồi nói: "Kiều Kiều nhát gan, con đừng trêu chọc con bé."

Lần thứ hai tôi gặp cô ta là ở trường học.

Cô ta bị bắt nạt, tôi chỉ tiến lên giúp đỡ.

Thẩm Tuyển túm lấy cổ tay tôi, cau mày nói: "Tôi biết trong lòng cậu tức giận, nhưng cô ấy vô tội."

Từ đó về sau tôi liền phát hiện dường như tất cả mọi người đều ngầm khẳng định rằng tôi có địch ý rất lớn đối với Tô Kiều Kiều.

Nhưng thật ra không phải như thế.

Tôi không ghét cô ta, cũng không ghét dì Tô.

Mẹ tôi qua đời vì bệnh tật, rất lâu sau khi bà qua đời ba tôi mới cưới dì Tô.

Tôi chưa bao giờ cảm thấy dì Tô đã phá hoại gia đình chúng tôi.

Càng đừng nói đến chuyện vì vậy mà tôi chán ghét Tô Kiều Kiều.

Nhưng những người khác lại không nghĩ như vậy.

Vì thế trong sự khẳng định ngầm của mọi người, dường như tôi thật sự bắt đầu chán ghét cô ta.

Cô ta cúi đầu đứng ở giữa phòng bệnh giống như một con thỏ đáng thương nhát gan.

Tôi từ phòng vệ sinh đi ra, cô ta lập tức ngẩng đầu lên.

Mắt đỏ hoe, chóp mũi cũng đỏ hoe, trông càng giống một con thỏ.

Tôi hỏi cô ta: "Cô tới đây làm gì?"

Tôi thề, tôi thật sự rất ôn hòa nhã nhặn hỏi cô ta.

Nhưng cô ta lại bắt đầu rơi nước mắt.

Có đôi khi tôi nghi ngờ trong mắt của cô ta có phải có cả một hồ nước hay không.

Tại sao lại có nhiều nước mắt như vậy nhỉ?

Tôi xoa xoa mi tâm, "Cô khóc cái gì?"

"Tôi xin lỗi." Cô ta nói.

"Tôi và anh Thẩm Tuyển thật sự không có gì cả."

"Tôi biết."

Tôi trở về giường bệnh, ngồi xuống đó.

Dựa theo nội dung tiểu thuyết, cô ta và Thẩm Tuyển từ đầu đến cuối đều không có hành động quá giới hạn nào.

Nhưng Thẩm Tuyển yêu thầm cô ta là thật.

Mỗi lần cô ta có mâu thuẫn với nam chính đều tìm Thẩm Tuyển an ủi cũng là thật.

Bầu không khí mập mờ giữa bọn họ cũng là thật.

Ai nói chỉ cần không có hành động quá giới hạn thì được xem như trong sạch?

"Chị có đang trách tôi không?"

Cô ta ngẩng đầu cẩn thận hỏi tôi.

Tôi vừa định trả lời thì chị y tá mua cháo cho tôi liền vọt vào, sắc mặt lo lắng.

"Hứa Nguyện, em mang thai rồi!"

Tôi và Tô Kiều Kiều, cả hai đều lộ ra biểu cảm khiếp sợ.

【 4. 】

"Đã ba tuần rồi." Chị y tá cau mày nói.

"Tình trạng sức khỏe của em không tốt lắm."

Tôi lờ đờ gật đầu.

Cô ấy thở dài một hơi, "Cha đứa bé đâu?"

Tôi há miệng nhưng không biết nên trả lời như thế nào.

Vừa nhìn lên đã thấy sắc mặt trắng bệch của Tô Kiều Kiều.

"Mang... mang thai rồi?" Cô ta thì thào tự hỏi, sắc mặt càng lúc càng khó coi.

Tôi chợt nhớ ra một đêm vào ba tuần trước.

Đêm đó Thẩm Tuyển uống rất nhiều.

Anh ta là một người bình tĩnh biết tự kiềm chế, từ trước đến nay sẽ không để cho mình say.

Không biết ngày đó đã xảy ra chuyện gì mà anh ta về đến nhà trong tình trạng nồng nặc mùi rượu.

Hồn bay phách lạc không nói một lời nào.

Tôi dìu anh ta vào phòng nghỉ ngơi, anh ta lại xoay người đè tôi ở dưới thân.

Đầu ngón tay của anh ta run rẩy lướt qua từng tấc da tấc thịt trên mặt tôi.

Trong lúc kinh ngạc tôi nghe được anh ta nói, "A Nguyện, sau này chúng ta hãy sống bên nhau thật tốt nhé."

Tôi cảm động trước sự nhân từ của trời cao, trả giá nhiều năm cuối cùng cũng được anh ta nhìn thấy.

Nhưng ngày hôm sau anh ta lại hoàn toàn biến mất.

Gọi điện thoại không nhận, nhắn tin wechat không trả lời.

Cho đến khi anh ta bảo Tô Kiều Kiều đến nhà lấy tài liệu.

Sau đó đẩy ngã tôi đến mức vỡ đầu.

Tô Kiều Kiều phục hồi tinh thần lại, cô ta miễn cưỡng cười cười.

"Chị."

"Ba tuần trước, Tầm Độ đã cầu hôn tôi."

Cô ta vừa nói vừa cẩn thận quan sát sắc mặt của tôi.

Mạc Tầm Độ - nam chính trong nguyên tác, đối tượng của Tô Kiều Kiều.

Có lẽ cô ta muốn ám chỉ với tôi chuyện Thẩm Tuyển chạm vào tôi là vì bị chuyện đó kích thích.

Nếu là lúc trước có lẽ tôi sẽ cãi nhau một trận với cô ta nhỉ!

Nhưng bây giờ tôi chỉ có một loại cảm giác quả nhiên là như thế.

Khi tôi nhận ra được mọi chuyện, sau khi Thẩm Tuyển yêu Tô Kiều Kiều thì đối với tất cả biến hóa của anh ta tôi không hề cảm thấy kinh ngạc.

Tôi ồ một tiếng.

Cô ta hơi sốt ruột, "Anh Thẩm Tuyển không thật lòng thích chị, đứa nhỏ sinh ra và lớn lên trong một gia đình không có tình yêu thì đối với nó cũng là một loại tàn nhẫn."

Tay tôi nhẹ nhàng đặt ở trên bụng, cười lạnh một tiếng:

"Vậy thì liên quan gì đến cô thế?"

Cô ta sửng sốt, lại bắt đầu rơi nước mắt.

Sau đó quay đầu chạy ra ngoài, đụng vào Thẩm Tuyển đang ở ngoài cửa.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net