CHƯƠNG 5 - 8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

【 5. 】

"Kiều Kiều?"

Thẩm Tuyển không ngờ sẽ gặp Tô Kiều Kiều ở chỗ này.

Tô Kiều Kiều nhìn thấy anh ta thì quay đầu nhìn tôi một cái, sau đó khóc càng dữ dội hơn.

Hai hàng lông mày Thẩm Tuyển nhíu chặt lại với nhau.

"Hứa Nguyện, em lại khi dễ cô ấy?"

Tôi đột nhiên cảm thấy rất vô vị và buồn cười, thậm chí ngay cả lời giải thích tôi cũng không muốn nói ra miệng.

Dù sao thì cho dù tôi có nói anh ta cũng không tin, giống như vô số lần trước vậy.

"Anh Thẩm Tuyển, chúc hai người hạnh phúc."

Tô Kiều Kiều "gian nan" nói ra những lời này.

Thẩm Tuyển biến sắc, vội vàng bắt lấy cổ tay cô ta giải thích: "Tại sao? Chẳng phải em..."

Có lẽ nhớ tới ở đây còn có người ngoài nên anh ta không nói tiếp, chỉ nhìn cô ta bằng ánh mắt đau khổ.

Nhưng tôi lại biết Thẩm Tuyển định nói gì.

Trong mộng, khoảng thời này Tô Kiều Kiều và Mạc Tầm Độ đang mâu thuẫn cãi vã.

Trong cơn tức giận cô ta đã giữ chặt lấy Thẩm Tuyển, nói rằng mình đồng ý ở bên anh ta.

Thẩm Tuyển đau khổ yêu thầm Tô Kiều Kiều nên bị niềm vui bất ngờ này làm choáng váng đầu óc, đương nhiên đưa ra quyết định đồng ý với cô ta.

"Kiều Kiều, tạo sao chứ?" Thẩm Tuyển buồn bã nhìn cô ta.

Tô Kiều Kiều lắc đầu.

Thẩm Tuyển lại chuyển ánh mắt về phía tôi, anh ta khẳng định rằng tôi làm khó cô ta.

"Hứa Nguyện, xin lỗi đi."

Tôi cười khẽ thành tiếng, cảm thấy cực kỳ châm chọc.

Dường như từ sau khi Tô Kiều Kiều xuất hiện, hai chữ "xin lỗi" đã trở thành cụm từ dành riêng cho tôi.

Bất kể là Thẩm Tuyển hay là ba tôi, chỉ cần nhìn thấy Tô Kiều Kiều khóc thì họ sẽ dùng giọng điệu cứng nhắc bảo tôi xin lỗi.

Tôi nhìn thẳng vào mắt anh ta, "Dựa vào cái gì?"

Anh ta sửng sốt, trong con ngươi hiện lên vài phần mờ mịt.

Nhưng phần mờ mịt kia đã biến mất rất nhanh, giọng điệu của anh ta càng lạnh lùng, "Xin lỗi đi."

Tô Kiều Kiều còn thừa dịp anh ta đang nói chuyện nên vùng ra khỏi tay của anh ta sau đó chạy đi.

Anh ta nhìn tôi một cái, lại nhìn cô ta, cuối cùng chọn đuổi theo cô ta.

Thể xác và tinh thần tôi đều mệt mỏi, chỉ có thể nằm ở trên giường.

Chị y tá ở một bên nghẹn họng trân trối, cô ấy lắp bắp nói: "Không, không phải chứ, anh ta là đồ ngốc à."

Tôi bật cười ra tiếng, "Cô nói đúng rồi đấy."

"Vừa nãy chị còn cảm thấy anh ta đẹp trai, còn cảm thấy anh ta nói đúng, thật kỳ quái."

Nghe được lời của cô ấy, tôi trầm tư một hồi sau đó ngẩng đầu hỏi cô ấy.

"Cô cảm thấy anh ta nói đúng?"

Cô ấy gật đầu, "Ừ, rõ ràng em không hề bắt nạt cô gái kia nhưng chị cảm thấy cô ta khóc dữ dội như vậy chính là vì bị em bắt nạt."

"Thôi được rồi, chị vẫn còn bệnh nhân khác, em nghỉ ngơi cho tốt đi, nhớ bổ sung dinh dưỡng."

Tôi ừ một tiếng, nhìn theo hướng cô ấy rời đi.

Phòng bệnh một lần nữa trở nên yên tĩnh.

Tay tôi nhẹ nhàng vuốt ve bụng, khó có thể tin được trong đó đang có một sinh mệnh.

Đối với đứa bé này tôi cũng không mong đợi lắm.

Trong giấc mơ, kí ức về đứa bé này cũng không tốt đẹp gì.

Tôi đã mất nửa cuộc đời để sinh ra nó.

Nhưng nó cũng không quý mến gì tôi lắm, ngược lại đặc biệt thân thiết với Tô Kiều Kiều.

Nó luôn to tiếng với tôi, gọi tôi là người phụ nữ xấu xa, gọi Tô Kiều Kiều là mẹ.

Sau đó tôi thê thảm chết đi nó lại vỗ tay trầm trồ khen ngợi.

Thậm chí còn ở trước phần mộ của tôi ghé vào tai Tô Kiều Kiều nói: "Thật tốt quá, sau này con chỉ có một mình mẹ là mẹ rồi."

Giấc mơ đó quá chân thực.

Tôi nghĩ có lẽ đó không phải là mơ, mà là kiếp trước của tôi.

Tôi cuộn tròn cơ thể, trái tim đau đớn.

Nếu đã có cơ hội làm lại lần nữa, vậy đứa bé này không thể giữ được rồi.

Nhưng tôi không ngờ tôi vừa mới chuẩn bị lên bàn mổ thì Thẩm Tuyển lại đột nhiên xuất hiện.

【 6. 】

Đối với sự xuất hiện của anh ta tôi cũng không bất ngờ lắm.

Là nam phụ nên anh ta có đủ năng lực để toàn bộ bệnh viện phải mở rộng cửa sau cho anh ta.

Anh ta không để ý đến ai cả, vọt vào phòng phẫu thuật bắt lấy cổ tay tôi.

"Hứa Nguyện, em dựa vào đâu mà làm như vậy hả?"

Lúc Thẩm Tuyển nói lời này, trong giọng nói có sự phẫn nộ kèm theo sự tuyệt vọng dường như anh ta thật sự đang đau buồn lắm.

Tôi ngẩng đầu, đối diện với ánh mắt của anh ta: "Vậy còn anh, anh dựa vào cái gì?"

Anh ta nói: "Dựa vào việc tôi là cha của đứa bé!"

Tôi cười châm chọc: "Một người cha trong lòng có tình yêu khác, một người cha chỉ lo sinh không lo dưỡng?"

Ánh mắt anh ta né tránh, bàn tay đang cầm lấy tay tôi cũng buông lỏng.

Tôi nhân cơ hội rút cổ tay của mình ra, dựa vào phía sau cách xa anh ta hơn một chút.

"Anh yêu Tô Kiều Kiều nhưng lại chạm vào tôi, tình yêu của anh thật khiến người ta buồn nôn."

Tôi không hề che giấu sự khinh bỉ đối với anh ta.

Nhưng anh ta giống như không nghe thấy, cũng không thèm để ý.

"Em cho rằng nói như vậy tôi sẽ đồng ý để em phá bỏ đứa bé sao?"

"Hứa Nguyện, em nằm mơ đi."

Nói xong anh ta ôm chặt tôi vào lòng, bế tôi ra khỏi phòng phẫu thuật.

Cho dù tôi có đấm đá hay giãy giụa thì anh ta cũng không hề buông lỏng chút nào.

Tôi bị anh ta cưỡng chế đưa ra khỏi bệnh viện, nhét vào trong xe.

Bên ngoài cửa sổ trời xanh không mây.

Từ đầu đến cuối tôi không hề liếc mắt nhìn anh ta một lần nào.

Xe rời khỏi bệnh viện, trở về ngôi nhà chung của chúng tôi.

Cửa lớn mở ra, ba tôi ngồi trên sô pha, sắc mặt tái mét.

Bên cạnh ông còn có Tô Kiều Kiều vẻ mặt oan ức đứng đó.

Cuối cùng tôi cũng biết Thẩm Tuyển có ý đồ gì.

Tôi quay đầu cười lạnh nói:

"Anh thật sự là trước sau như một, biết dao đâm chỗ nào sẽ đau nhất."

Mặt anh ta trắng bệch, môi mấp máy nhưng không phát ra âm thanh.

Còn chưa đợi tôi đến gần thì một cái gạt tàn thuốc đã bay tới.

Tôi không trốn mà để mặc cho nó đánh vào trán tôi.

Máu nóng uốn lượn chảy xuống sau đó tí tách tí tách rơi trên mặt đất, tầm mắt tôi biến thành một mảng máu đỏ.

Ba tôi hơi ngạc nhiên, ông vọt lên phía trước vài bước rồi ngừng lại trước mặt tôi, giọng điệu gượng gạo:

"Sao con không tránh?"

Tôi ngẩng đầu, cười thê lương: "Đây chẳng phải là điều ba muốn à?"

Ba tôi rất thương tôi, chính xác mà nói thì trong quá khứ ông rất thương tôi.

Mẹ tôi mất sớm, ông ấy nuôi dạy tôi trưởng thành.

Người đàn ông chưa bao giờ làm việc nhà thế mà lại vụng về học cách giặt giũ nấu cơm, học tết tóc cho tôi.

Trong lòng tôi ông ấy luôn là người hùng của tôi.

Ông vất vả dùng thời gian của mình để đổi lấy sự trưởng thành của tôi.

Sự xuất hiện của Tô Kiều Kiều đã làm xáo trộn tất cả.

Quá khứ ông thương tôi bao nhiêu thì bây giờ ông lại ghét tôi bấy nhiêu.

Có lẽ do ánh mắt của tôi quá bi thương nên ông hiếm khi không làm ầm ĩ, không chỉ vào tôi rồi trách mắng, cũng không ép buộc tôi phải xin lỗi.

Nhưng mà tất cả mọi thứ lại sụp đổ chỉ vì một câu của Tô Kiều Kiều: "Chị, sao chị có thể nói chuyện với ba như vậy?"

Ông phục hồi lại tinh thần, sắc mặt thất vọng:

"Nếu con hiểu chuyện bằng một nửa Kiều Kiều thôi thì tốt rồi."

Ông nhớ đến mục đích của chuyến đi ngày hôm nay, lại mở miệng nói: "Nếu đã có con rồi thì hãy cùng Thẩm Tuyển sống cho thật tốt đi."

"Làm gì có người mẹ nào lại vô trách nhiệm như con chứ."

"Dù sao thì đứa nhỏ cũng vô tội mà."

Thật sự... vô tội sao?

Đứa nhỏ không thân thiết với tôi kia đã dốc hết tâm tư để vu khống tôi ngược đãi nó.

Chỉ vì nó là một đứa trẻ nên tất cả mọi người đều tin vào lời nói của nó.

Ba tôi cao cao tại thượng, ông lợi dụng đặc quyền phụ huynh của mình để răn dạy tôi.

Cố gắng để thuần hóa tôi.

Tai tôi toàn âm thâm ù ù.

Tất cả khung cảnh trước mắt cũng càng ngày càng mơ hồ cho đến khi hoàn toàn biến mất.

【 7. 】

Lúc tỉnh lại, vết thương trên trán tôi đã được băng bó xong nhưng vẫn còn đau âm ỉ.

Tôi theo bản năng tìm điện thoại di động bình thường đặt bên gối nhưng không tìm được gì.

Hộ lý mặc đồng phục màu trắng đi lên phía trước, cô ta không kiên nhẫn hỏi tôi muốn làm gì?

Tôi mới nhận ra được, hóa ra tôi đã bị Thẩm Tuyển giam cầm rồi.

Anh ta tịch thu tất cả thiết bị liên lạc của tôi, phái người theo dõi tôi 24/24.

Tôi dò hỏi: "Thẩm Tuyển đâu?"

Cô ta cười nhạo một tiếng: "Cậu chủ đưa ba và em gái cô về nhà rồi."

Hai chữ em gái được cô ta đặc biệt nhấn mạnh.

Nhìn xem, ngay cả người làm trong nhà cũng biết ai mới là tình yêu đích thực của Thẩm Tuyển mà.

Mãi cho đến buổi tối anh ta mới trở về.

Trên áo khoác âu phục còn vương lại một mùi thơm ngọt ngào khiến người ta chán ghét.

Thấy tôi ngồi trên sô pha, sắc mặt anh ta vẫn như thường.

"Sao vẫn chưa ngủ?"

"Đói bụng, ngủ không được."

Lông mày anh ta hơi nhíu lại, "Chưa ăn cơm?"

"Hộ lý mà anh thuê về thấy tôi có địa vị thấp nên nâng cao giẫm thấp."

Anh ta ngẩn người, "Là Kiều Kiều thuê giúp."

Nói xong lông mày vừa mới giãn ra lại nhăn lại.

Tôi lặng lẽ ghi nhớ biểu hiện của anh ta trong lòng, "Anh muốn làm gì?"

Anh ta vừa cởi âu phục thủ công đắt tiền vừa hỏi ngược lại: "Em cảm thấy tôi đang làm gì?"

Tôi thở dài một hơi, đứng dậy đi tới trước mặt anh ta.

"Người anh thích rõ ràng là Tô Kiều Kiều, tôi thành toàn cho các người không được ư?"

Động tác của Thẩm Tuyển hơi khựng lại, "Em nghĩ như vậy à?"

Anh ta kéo kéo cà vạt sau đó dựa sát vào tôi hơn một chút, một tay vén sợi tóc rơi lả tả bên má tôi ra sau tai.

"Thật kì lạ." Trong ánh mắt của anh ta hiện lên vài phần mờ mịt.

Tôi vừa định truy vấn thì anh ta đã lui trở về.

"Tôi đi nấu cơm cho em."

Khi anh ta đi tới cửa phòng bếp lại quay đầu nhìn tôi:

"Tôi sẽ cho người theo sát em, cho đến khi em sinh xong đứa nhỏ."

Sáng sớm hôm sau tôi bị động tĩnh dưới lầu đánh thức.

Hộ lý hôm qua châm chọc khiêu khích tôi lúc này đang quỳ trên mặt đất, khóc lóc thê thảm.

Mắt cô ta tinh, thấy tôi đứng ở lầu hai nên lập tức dập đầu với tôi.

"Phu nhân, tôi sai rồi, tôi biết sai rồi, ngài tha thứ cho tôi đi!"

Từng tiếng từng tiếng xin lỗi thanh thúy vang dội.

Tôi nhìn về phía Thẩm Tuyển, "Thôi bỏ đi."

Nghe tôi nói như vậy sắc mặt hộ lý tốt hơn không ít.

"Cô ta thích Tô Kiều Kiều như vậy, thế thì đưa cô ta cho Tô Kiều Kiều đi!"

Thẩm Tuyển không nói gì, dường như đang suy nghĩ tính khả thi của đề nghị này.

Mà hộ lý kia thì sắc mặt trở nên trắng bệch.

Tôi hứng thú dạt dào nhếch khóe miệng.

Thẩm Tuyển mạnh mẽ dứt khoát thay đổi toàn bộ người mới trong biệt thự.

Anh ta đã dùng hành động thực tế để chứng minh với tôi rằng những lời đã nói đêm qua đều là sự thật.

Ngay cả chính anh ta cũng giống như đã thay đổi thành một người khác.

Thời gian anh ta ở nhà càng ngày càng lâu, thái độ đối đãi với tôi cũng không còn lạnh nhạt như trước.

Khi anh ta về nhà sẽ mang về cho tôi một bó hoa.

Anh ta còn tự mình xuống bếp nấu cơm cho tôi.

Sau khi tôi ngủ anh ta âm thầm vào phòng tôi, giúp tôi mát xa cơ thể đang dần sưng tấy.

Địch không động, tôi cũng không động.

Bụng tôi dần dần lớn lên, tôi có thể cảm nhận rõ ràng sự ràng buộc giữa đứa bé và tôi đang ngày càng sâu sắc.

Đó không phải điều mà tôi muốn thấy.

Tôi nghĩ mình phải tranh thủ thời gian thôi.

Nhưng tôi chưa kịp ra tay thì mọi chuyện đã lập tức có biến hóa mới.

Tôi đang đi dạo trong vườn thì người làm vườn mới đã đưa cho tôi một tờ giấy ghi chú.

「 Cô cũng thức tỉnh rồi có đúng không? 」

Một khắc kia trái tim của tôi dường như nhảy lên đến cổ họng.

Tôi lặng lẽ giấu tờ giấy đi, giả vờ bình tĩnh trở về phòng.

Mọi thứ diễn ra vượt quá dự tính của tôi.

Lòng dạ tôi rối bời, không rõ đối phương rốt cuộc là địch hay bạn.

Mãi cho đến giờ cơm tối, người làm gọi tôi xuống ăn cơm.

Hôm nay là sinh nhật tôi.

Thẩm Tuyển đã hứa sẽ sớm trở về thế mà giờ lại không thấy đâu cả.

Người làm cẩn thận nhìn sắc mặt tôi, "Cô chủ, có cần gọi điện thoại cho cậu chủ không?"

Tôi vừa ăn thịt bò bít tết vừa lắc đầu, "Không cần đâu."

Dùng đầu ngón chân để nghĩ cũng biết Thẩm Tuyển đi đâu.

Tô Kiều Kiều thích nhất làm loại chuyện này mà, mỗi lần vào ngày sinh nhật tôi cô ta sẽ gọi Thẩm Tuyển đi, dùng cái cách này để khoe khoang tầm quan trọng của mình.

Lần đầu tiên là khi tôi mười lăm tuổi, thiếu niên đã đồng ý sẽ đến dự sinh nhật tôi nhưng lại cùng Tô Kiều Kiều xuất hiện ở rạp chiếu phim.

Lúc trước tôi còn có thể vì chuyện này mà khóc.

Nhưng bây giờ cũng đã quen rồi.

Dù sao thì tôi cũng đã không còn kỳ vọng gì đối với anh ta cả.

Một mình tôi ăn xong bữa tối, vừa trở về phòng thì căn biệt thự đang sáng đèn trong nháy mắt bị cắt điện.

Người làm vội vàng chạy vào phòng, bảo tôi không cần lo lắng, có thể là do bị ngắt cầu dao.

Tôi giả vờ mệt mỏi, "Nếu đã như vậy thì tôi ngủ trước một lát."

Cô ta do dự một lát, cuối cùng gật gật đầu và giúp tôi đóng cửa phòng.

Chờ người đi xa tôi đi đến mở cửa sổ.

Người đàn ông đang lén lút trèo cửa sổ bị tôi bắt gặp suýt nữa ngã xuống.

Tôi nhìn chằm chằm khuôn mặt đẹp trai này, "Mạc Tầm Độ."

Tôi thật sự chưa từng nghĩ tới người thức tỉnh lại là đối tượng của Tô Kiều Kiều.

Thành thật mà nói thì tôi không có ấn tượng sâu sắc lắm với Mạc Tầm Độ.

Trong giấc mơ đó tôi thấy được anh ta và Tô Kiều Kiều quen biết nhau, yêu nhau, trở thành bạn đời.

Anh ta là một thiên tài có tính cách khiếm khuyết, tự ti mẫn cảm, Tô Kiều Kiều như mặt trời nhỏ chữa khỏi cho anh ta.

Từ đó về sau trái tim thiên tài chỉ chứa được một người.

Anh ta cố chấp nhưng lại rất đơn thuần.

Tự ti nhưng lại nhiệt tình.

Anh ta giống như bệnh nhân đã lâu không thấy ánh mặt trời, làn da trắng đến mức dọa người nhưng ngũ quan lại đẹp trai quyến rũ.

"Trước tiên hãy để tôi vào trong đã."

Tôi nghiêng người sang một bên.

Năng lực vận động của thiên tài thật sự không tốt chút nào, treo ở cửa sổ một hồi lâu mới nhảy được vào trong phòng.

Tôi trêu ghẹo anh ta: "Thiên tài các người đều không giỏi bộ môn trèo tường lắm nhỉ?"

Anh ta đỏ mặt không nói gì, sau đó lấy từ trong túi ra một chiếc điện thoại di động.

Trên màn hình điện thoại di động là camera quay cảnh Thẩm Tuyển và Tô Kiều Kiều.

Tôi cũng không ngạc nhiên lắm, Mạc Tầm Độ là thiên tài máy tính mà, chuyện này đối với anh ta mà nói thì chả tính là gì.

Ngay cả đêm nay cúp điện chắc cũng là bút tích của anh ta.

Tô Kiều Kiều nhào vào trong ngực Thẩm Tuyển khóc đến mức lê hoa đái vũ.

"Anh Thẩm Tuyển, anh cũng không cần Kiều Kiều sao?"

Thẩm Tuyển nhẹ nhàng ôm lưng cô ta, trong mắt toàn là đau lòng, "Sao có thể như vậy được chứ?"

"Vậy tại sao anh muốn giữ lại con của chị gái, có phải anh đã yêu chị ấy rồi không?" Cô ta ngước khuôn mặt nhỏ nhắn đầy nước mắt lên hỏi anh ta.

Một giây sau tôi nghe thấy giọng anh ta.

"Kiều Kiều, chẳng phải em sợ đau không muốn sinh con sao? Cô ấy sinh xong rồi đứa nhỏ sẽ cho em nuôi, có được không?"

Ngoài cửa sổ, gió lớn nổi lên bốn phía.

Trên bầu trời cũng chỉ còn lại ánh trăng ảm đạm lạnh lẽo.

【 8. 】

Không phải tôi chưa từng nghĩ tới nguyên nhân Thẩm Tuyển cố ý giữ lại đứa bé.

Nhưng khi chính miệng anh ta nói ra, bi thương đau đớn lại bao phủ dưới đáy lòng tôi làm tôi lạnh đến phát run.

Mạc Tầm Độ yên lặng thu hồi di động, "Cô có muốn rời khỏi nơi này không? Tôi có thể đưa cô đi."

Tôi nhanh chóng chỉnh đốn lại tâm trạng, hỏi ngược lại anh ta: "Anh thức tỉnh từ lúc nào?"

"Đây là... lần thứ năm tôi thức tỉnh." Anh ta nhìn tôi, nghiêm túc nói.

"Tôi chỉ muốn thay đổi quỹ đạo đã định nhưng lần nào cũng thất bại."

"Tôi vẫn phải yêu Tô Kiều Kiều một lần rồi lại một lần, cùng cô ấy đi đến cuối đời."

"Cho dù đại não của tôi nhiều lần nói cho tôi biết tôi không yêu cô ấy."

Tim tôi đập thình thịch thình thịch.

Nếu những gì anh ta nói là sự thật, điều đó có nghĩa là tôi sẽ phải đi theo con đường cũ.

Tất cả cố gắng chẳng qua cũng chỉ là giỏ trúc múc nước, công dã tràng mà thôi.

Tôi đột nhiên cảm thấy lạnh lẽo từ tận đáy lòng.

Lần lượt phản kháng nhưng chắc chắn nhận lấy thất bại, vậy phản kháng còn có ý nghĩa gì nữa chứ?

"Sau khi tôi phát hiện ra cô đã đi chệch khỏi cốt truyện ban đầu, tôi đã đoán rằng cô cũng giống như tôi, thức tỉnh ý thức về bản thân. Kinh nghiệm thất bại nói với tôi rằng tôi không thể thay đổi kết cục của cô."

"Nhưng tôi muốn thử một lần nữa!"

"Hứa Nguyện, cô có đồng ý đi cùng tôi không?"

Mạc Tầm Độ lại ngỏ lời mời tôi.

Tôi khó khăn lắc đầu, quyết định từ chối.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net