Trong bóng tối - Chương 01

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Gương vỡ lại lành.
Ông trùm cường thế mạnh mẽ Công x Cảnh sát chín chắn trầm ổn Thụ.

Thiết lập nhân vật:
Hắn: Tiêu Chiến, 35 tuổi.
Cậu: Vương Nhất Bác, 29 tuổi.
Cả hai cũng không còn trẻ và đã có một bánh bao nhỏ đáng yêu.
Bánh bao nhỏ (Điềm Điềm), phản ứng chậm, nói chưa rõ lời và lưu loát.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

"Khoảnh khắc Vương Nhất Bác được một thiên thần nhỏ ôm chặt không buông.

Khoảnh khắc Vương Nhất Bác nhìn thấy người cha của thiên thần nhỏ ấy.

Khoảnh khắc Vương Nhất Bác muốn trốn đi nhưng không có nơi nào để trốn.

Cậu liền nhận ra rằng, cậu đáng lẽ không nên đồng ý với mẹ mình đi đến "Buổi xem mắt" này."

"Bobo......" Giọng nói trong trẻo của một đứa trẻ vừa gần vừa xa cất lên, Vương Nhất Bác thuận theo giọng nói đó nhìn xung quanh, chỉ nhìn thấy một cục bánh bao nhỏ chạy đến phía mình, không đợi cậu phản ứng, bánh bao nhỏ đã ôm chầm lấy chân cậu, sau đó dùng cặp chân ngắn ngắn xinh xinh trèo lên người cậu, khuôn mặt nhỏ dễ thương cũng đỏ bừng lên do dùng sức trèo.

Bánh bao nhỏ trèo cả nửa ngày, vẫn chỉ trèo lên được đùi cậu, không cách nào trèo lên cao hơn được, liền ngẩng đầu nhìn Vương Nhất Bác, bắt gặp dáng vẻ mơ hồ cùng bất động của cậu, thì liền liếm liếm môi, đáy mắt hiện lên một tầng nước, giống như chỉ cần một giây nữa thôi liền sẽ khóc.

"Bobo......ôm ôm......" Bánh bao nhỏ cố ngăn không cho nước mắt rơi, mở to hai mắt nhìn Vương Nhất Bác, dáng vẻ vô cùng tủi thân ủy khuất.

Vương Nhất Bác bị cục bánh bao nhỏ này làm cho đơ ra vài giây, liền bồng đứa nhỏ lên, bánh bao nhỏ này có mái tóc nâu đen, đôi mắt to tròn màu xanh da trời, thật khiến người ta không thể không yêu thích. Bánh bao nhỏ được ôm liên tươi cười thích thú, đôi bàn tay tròn tròn mủm mỉm ôm chặt lấy cổ cậu, toàn thân rất tự nhiên nép vào lòng cậu.

"Nhất Bác, đây là......", Nam nhân ngồi đối diện Vương Nhất Bác nãy giờ đều luôn chú ý đến cục bánh bao nhỏ này, không nhịn được liền cất tiếng hỏi.

Vương Nhất Bác nhìn nam nhân đối diện, ngại ngùng cắn cắn môi, nãy giờ bị bánh bao nhỏ thu hút sự chú ý, cậu liền quên mất ở đây không chỉ có một mình cậu.

"Tôi cũng không quen, có thể là nhận nhầm người, chắc một lát nữa người nhà sẽ đến tìm."Vương Nhất Bác sờ sờ mũi, đây là phản ứng vô thức mỗi khi cậu ngại ngùng, bản thân vô cùng tự nhiên ôm bánh bao nhỏ, không biết lúc người nhà đến có tưởng cậu là kẻ bắt cóc trẻ con không nữa...

Bánh bao nhỏ vốn dĩ rất im lặng, sau khi nghe Vương Nhất Bác trả lời liền ngọ ngoậy, không biết phải làm sao, nhìn cậu với đôi mắt to tròn ngập đầy nước mắt, ánh mắt vừa giận vừa tủi thân, khiến cho cậu và nam nhân đối diện toát cả mồ hôi.

"Bobo...không thích con...hả ?" Bánh bao nhỏ gấp gáp nói, đến cả vành tai cũng đỏ bừng lên, nhưng chỉ tủi thân nhỏ giọng cất tiếng nói, không làm loạn cũng không ồn ào.

Không biết vì sao, lúc Vương Nhất Bác nhìn thấy hình ảnh này, trong lòng cậu giống như bị kiến cắn vậy, vừa thương vừa có một cảm giác thân thuộc kỳ lạ.

"Tôi thấy đứa nhỏ này rất có duyên với em, người được trẻ con yêu thích chắc chắn là một người rất tuyệt vời, cảm nhận của trẻ con luôn chính xác." Nam nhân đối diện vừa cười vừa nhìn Vương Nhất Bác và bánh bao nhỏ, không cảm thấy khó chịu vì bị cậu ngó lơ.

Vương Nhất Bác nghe xong liền mỉm cười, không nói lời nào, nam nhân đối diện là đối tượng xem mắt của cậu, cậu là một nam thanh niên độc thân 29 tuổi bị ba mẹ bắt đi xem mắt vào cuối năm, thật không giống như những người khác, đối tượng xem mắt của cậu là một nam nhân, cùng giới tính với cậu.

Nam nhân này tên Cố Diệc Thư, là quản lý của một ngân hàng, năm nay 30 tuổi, cao 1m82, lương dư giả, gia đình tuy không phải dạng đại phú đại quý nhưng cũng thuộc dòng dõi có học thức, tóm lại là tiền của mẹ anh ta có thể đủ cho anh ta sống sung sướng cả đời.

Bởi vì Vương Nhất Bác là một cảnh sát, vốn học chuyên ngành cảnh sát phòng chống ma túy, mỗi năm đều giành được không biết bao nhiêu học bổng, nhưng sau khi tốt nghiệp thì lại bị điều làm một cảnh sát thông thường ở khu vực gần đó, không hề liên quan đến chuyên ngành phòng chống ma túy của cậu, cậu đã vài lần tìm lãnh đạo để phản hồi về vấn đề này nhưng đều bị bỏ qua, một thời gian lâu sau cậu cũng tự hiểu, người ta chắc là không cần cậu, chứ không liên quan gì đến chuyện cậu có ưu tú hay không.

Mỗi tháng nhận lương đều đều, thỉnh thoảng ra ngoài tuần tra, bắt vài ba tên trộm,... nếu so với Cố Diệc Thư, cậu đúng là trèo cao. Vương Nhất Bác nghĩ nghĩ, không khỏi bật cười trong lòng.

"Bobo...aa......" Bánh bao nhỏ nhìn Vương Nhất Bác đang thất thần, liền tủi thân gọi một tiếng, nhẹ nhàng lay lay cánh tay cậu.

Vương Nhất Bác định thần lại, nhìn cục bánh bao nhỏ, có một cảm giác vô cùng thân thuộc, không biết đã gặp qua ở đâu, "Bé con, baba mama của con đâu rồi a ?"Vương Nhất Bác nhịn không được liền xoa xoa cặp má mềm mềm dễ thương ấy, chớp mắt cặp má liền đỏ lên, làm cậu sợ không dám xoa xoa tiếp nữa.

Nhưng bánh bao nhỏ lại rất thích thú, cười khúc khích đáng yêu vô cùng khiến Vương Nhất Bác cũng vui lây.

"Con...không có mama ạ... chỉ có Daddy và Bobo thui aaa..." Bánh bao nhỏ từng chữ từng chữ trả lời.

Vương Nhất Bác bị lời nói của bánh bao nhỏ này làm cho chóng mặt, tại sao lại không có mama?.

"Bobo là ai ?" Vương Nhất Bác nhẹ nhàng nhẫn nại hỏi.

Bánh bao nhỏ nghiêng nghiêng cái đầu nhỏ, giống như không hiểu được tại sao cậu lại hỏi như vậy, "Bobo...chính là Bobo a..." Khuôn mặt của bánh bao nhỏ như đang nói ~~~ chẳng lẽ Bobo không biết sao ~~~.

Vương Nhất Bác nghĩ, giờ hỏi thêm nữa cũng không được gì, liền đổi câu hỏi: "Vậy con tên là gì nào ?" Bị bánh bao nhỏ ảnh hưởng, giọng của cậu cũng trở nên nhẹ nhàng mang theo âm sữa thật dễ thương.

Lời vừa nói ra, Vương Nhất Bác liền ý thức được việc này, ngẩng đầu nhìn Cố Diệc Thư, liền bắt gặp ánh mắt mang theo ý cười của anh ta.

"Con......Daddy...gọi con là...Điềm Điềm...ạ, Daddy nói là Bobo biết mà, Bobo... quên rồi sao?" Bánh bao nhỏ chu chu môi nhìn Vương Nhất Bác, giống như chỉ cần cậu dám nói quên thì sẽ liền khóc lớn đến nơi.

Vương Nhất Bác cảm thấy bánh bao nhỏ vô cùng mũm mĩm đáng yêu, có thể đã nhận nhầm người, nhưng lại gọi cậu là Bobo, Bobo là biệt danh mà Đồng Thư Dư – người anh em tốt của cậu đặt cho thời trung học, sau khi tốt nghiệp trung học, cũng không còn ai gọi cậu như vậy nữa, Đồng Thư Dư cũng chưa kết hôn, cho nên không thể cho rằng đứa nhỏ này là con của Đồng Thư Dư được.

"Được, vậy ta hỏi con, con tại sao lại gọi ta là Bobo ?" không biết vì sao Vương Nhất Bác cảm thấy cậu và đứa nhỏ này rất có duyên, cậu không phải là người quá yêu thích trẻ con, nhưng đứa nhỏ này lại khiến cậu vô cùng yêu thích.

"Daddy...nói ạ, Daddy nói chỉ cần con...ngoan ngoãn, Bobo...sẽ đến thăm con..., Điềm Điềm và Daddy sẽ luôn... bảo vệ Bobo ạ...!" Ánh mắt cục bánh bao nhỏ sáng lấp lánh, đôi bàn tay tròn tròn ôm lấy cổ cậu, môi nhỏ chúm chím hôn hôn má làm hai má cậu dính đầy nước miếng, thấy vậy bánh bao nhỏ liền cười cười ngại ngùng.

Vương Nhất Bác cảm thấy thật ấm áp, tay nhéo nhéo mũi đứa nhỏ, rồi cả hai cùng cười vui vẻ, làm cho ai nhìn thấy cũng đều cảm thấy ngưỡng mộ, một lớn một nhỏ, thật khiến người ta muốn bắt về giấu đi, người nhỏ mũm mĩm đáng yêu, người lớn hơn đẹp trai ngời ngời, thật giống một cặp cha con thân thiết.

"Tiểu thiếu gia, sao cậu lại chạy đến đây vậy ?" Hai nam nhân thân mang vest đen từ xa chạy đến, dáng vẻ gấp gáp, vừa nhìn liền biết đã đi tìm rất lâu, Vương Nhất Bác liền lo sợ bánh bao nhỏ trở về sẽ bị đánh mông vì chạy lung tung còn ôm người lạ.

"Chú K..., chú Roy..., con tìm được Bobo rồi nè... là Bobo ạ, Bobo đến thăm...con nè." Bánh bao nhỏ không chút lo sợ, càng ôm chặt Vương Nhất Bác。

Còn hai nam nhân mang vest nọ, sau khi nghe xong lời của bánh bao nhỏ thì đứng yên tại chỗ, ánh mắt kinh ngạc nhìn Vương Nhất Bác, giống như đang xác nhận chuyện gì đó, sau đó liền hướng về Vương Nhất Bác gật đầu, một người rời đi, người còn lại lùi sang một bên, giống như là vệ sĩ của cậu vậy.

Vương Nhất Bác nhìn Cố Diệc Thư, hai người đều đơ ra một hồi, không biết chuyện gì đang xảy ra, vốn dĩ cho rằng đây chỉ là một đứa nhỏ thông thường, xem ra hoàn toàn không phải như vậy.

Có một "Vệ sĩ" đứng bên, Vương Nhất Bác không thể tiếp tục hỏi đông hỏi tây bánh bao nhỏ nữa, không khí trở nên im lặng.

"Boss !" Người đứng sau cậu đột nhiên cất tiếng, giọng nói mạnh mẽ mà kiên định, chỉ cần nghe tiếng liền làm người ta có cảm giác an toàn.

Vương Nhất Bác và Cố Diệc Thư cùng nhìn qua, một nam nhân bước đến, nam nhân này ngũ quan anh tuấn, đầy vẻ nam tính quyến rũ, biểu cảm lạnh lùng, xa xách, môi mỏng mím chặt, nhưng đôi mắt hoa anh đào mang theo ý cười, một thân tây trang cao ráo cương nghị, vượt xa hai người "Vệ sĩ" kia.

Ánh mắt hắn rơi trên người Vương Nhất Bác, từng bước vững chãi tiến đến gần, phía sau hắn là nam "Vệ sĩ" đã rời đi lúc nãy.

Cố Diệc Thư cho rằng bánh bao nhỏ có thân phận rất đặc biệt, sợ gặp phiền phức, lúc định đứng lên che chắn cho Vương Nhất Bác thì thấy cậu bất động tại chỗ, ngẩng đầu nhìn nam nhân kia không chớp mắt.

"Daddy...Bobo, con tìm được Bobo rồi... Daddy dẫn Bobo...về nhà nhé." Bánh bao nhỏ nhìn thấy nam nhân kia liền vui vẻ cười nói.

Nam nhân kia liền nhíu mày, trong đôi mắt hiện lên một tia mạnh mẽ kiên nghị, bầu không khí uy nghiêm khiến người ta cảm thấy ngộp thở, "Roy, đưa Điềm Điềm về." Giọng nói trầm ổn mang theo từ tính phát ra, không thể nghe ra được bất kỳ cảm xúc nào khác nữa.

"Vâng, Boss." Người tên Roy tiến đến định đưa bánh bao nhỏ đi, lúc đó cậu như chợt bừng tỉnh lại, vô thức ôm chặt đứa nhỏ, không cho Roy có cơ hội đưa đi.

Roy ngơ ngác, vô cùng khó xử, quay đầu nhìn hắn, chỉ thấy được cái nhíu mày ngày càng sâu cùng dáng vẻ mất kiên nhẫn.

Vương Nhất Bác nhìn thấy ánh mắt này của hắn, trong vài phút ngắn ngủi, hắn đã nhíu mày rất nhiều lần, cậu cho rằng trái tim sớm đã chai sạn này sẽ không còn đau nữa, nhưng khi nhìn thấy dáng vẻ mất bình tĩnh khi nhìn thấy cậu của nam nhân kia, trái tim lại một lần nữa có cảm giác như bị dao cứa vào tim.

"Vương Nhất Bác, chúng ta kết thúc rồi."

"Tôi đã có vị hôn thê, hơn nữa cô ấy còn đang mang thai."

"Tôi chỉ là chơi đùa với cậu, thử chút cảm giác mới mẻ mà thôi."

"Vương Nhất Bác, tại sao cậu lại ngây thơ ấu trĩ như vậy chứ? Giữa hai người đàn ông với nhau làm gì có tình yêu đích thực? Cậu không cảm thấy kinh tởm sao ?".
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net