Trong bóng tối - Chương 02

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tiếng nước chảy róc rách trong căn phòng yên tĩnh, một bóng dáng trần trụi phản chiếu lên tấm gương đầy hơi nước, mơ mơ hồ hồ thấy được đó là một chàng trai, tuy không thể nhìn rõ mặt, nhưng có thể nhìn ra được thân hình trắng trẻo vô cùng hoàn hảo.

Căn phòng được bày trí tuỳ ý nhưng có cảm giác rất thoải mái, với gam màu trắng xám làm chủ đạo, không có quá nhiều đồ trang trí, nhưng bên mặt tường được treo vài chiếc ván trượt, trên ván trượt còn có vài thiết kế đặc biệt, hình như là được chủ nhân của nó tuỳ ý vẽ lên.

Căn phòng không quá lớn, có hai phòng ngủ, một phòng khách, phòng ngủ được bố trí ngăn nắp, chăn mền và gối sắp xếp gọn gàng trên giường; cửa tủ quần áo được mở ra, bên trong đa số là áo sơ mi trắng, màu sắc của tất cả áo quần được sắp xếp theo thứ tự từ nhạt tới đậm, cuối cùng là một giàn treo đồng phục cảnh sát. Lướt nhìn qua, có thể cảm nhận được đây là một người rất yêu sự ngăn nắp sạch sẽ.

Một phòng khác không có giường, khắp phòng đều là các loại mô hình xe, còn có một vài cái mũ bảo hiểm xe mô tô, kế bên là giá treo bộ đồ đua xe được in con số 85, người con trai ấy đem tất cả những món đồ yêu thích đặt chung một nơi, giống như cậu ấy giấu đi tất cả sự vui vẻ của bản thân, nhưng thứ lưu lại chỉ là một mảnh cô đơn tịch mịch.

Không biết qua bao lâu, tiếng nước chảy đã dừng, người con trai lau lau cơ thể mình, hơi nước trên gương cũng đã mờ đi, phản chiếu khuôn mặt trầm lắng lạnh lẽo của chàng trai, cùng với hai vành mắt đỏ bừng, không rõ là vì nước trong phòng tắm quá nóng hay là vì nguyên nhân nào khác.

Điện thoại reo lên, cậu liền nhấn nút nghe.

"Vương Nhất Bác, cậu còn biết nghe điện thoại hả, tôi gửi nhiều tin nhắn như vậy cũng không trả lời, ông đây còn tưởng sắp phải đi hốt xác cậu rồi chứ !"

Vừa nhận điện thoại thì đã nghe thấy tiếng quát chói tai của đứa bạn thân, không khó để nhận ra sự lo lắng trong giọng nói đó.

Vương Nhất Bác mặc xong áo quần, đi ra khỏi phòng tắm, sự lạnh lẽo trong đáy mắt được tan đi, cong cong khoé môi cười thành tiếng, "Tôi vừa tắm xong, bốn năm trước tôi còn vượt qua được, bây giờ gặp mặt có một lần liền chết được hả, không đáng đâu." Lời nói có vài phần chua chát, cậu đương nhiên sẽ không đi tìm cái chết, nhưng có đôi khi việc sống tiếp còn khiến người ta khó chịu hơn là cái chết.

Mỗi khi đứng dưới vòi sen, cảm nhận dòng nước mạnh phun thẳng vào mặt, cậu đều cảm thấy rất ngộp thở, nhưng cảm giác ngộp thở đó khiến cậu vô cùng thích thú và rất hưởng thụ, đó là phương thức giúp cậu giải tỏa mọi áp lực trong lòng.

"Mở cửa, tôi đang ở dưới lầu." Người trong điện thoại nói lớn.

Vương Nhất Bác đơ ra vài giây, rồi cười nhẹ một tiếng, cái tên tiểu tử miệng cứng nhưng lòng mềm này, thật khiến người ta cảm thấy ấm lòng.

Vương Nhất Bác lấy vài lon bia đặt trên bàn, nghe thấy tiếng mở cửa phía sau, quay đầu lại thì thấy một khuôn mặt tối đen như đít nồi, giận dỗi nhìn về phía cậu, hai người chẳng ai nói gì, người kia một tay xách thùng bia, một tay xách túi đồ nướng đầy ắp, hương thơm của đồ nướng tỏa ra làm bụng Vương Nhất Bác réo lên vài tiếng. ~~~

Hai người đối mặt với nhau một hồi, liền không hẹn mà lăn ra cười, người đến đây là bạn chí cốt từ nhỏ đến lớn của cậu, tên Đồng Thư Dư, là một nhà thiết kế, tính tình lương thiện nhưng rất dễ cáu bẳn, ít ai có thể nhẫn nhịn được cậu ta,  trừ Vương Nhất Bác. Nhưng qua nhiều năm, tính tình cậu ta cũng đã tốt lên nhiều.

~~~"Có con thật hả ? Uổng công trước đây tôi còn nghĩ chắc hắn có nỗi khổ gì không thể nói, không ngờ hắn lại xấu xa như vậy, đúng là một tên xấu xa." Đồng Thư Dư tay cầm xiên nướng, miệng hung hăng cắn một miếng, ánh mắt giận dữ nói.

Vương Nhất Bác nhịn không được cười một tiếng, Đồng Thư Dư là người duy nhất có thể làm cho cậu cảm thấy thoải mái, thả lỏng nhất, cậu ta tựa như mặt trời nhỏ vậy, mỗi lần nói chuyện với cậu ta xong thì Vương Nhất Bác cảm thấy vô cùng thoải mái và ấm áp.

"Hừ, được thôi, trưởng thành rồi, rốt cuộc hết ngốc rồi, cậu không sao thì tôi cũng yên tâm, nhưng tại sao cậu lại gặp lại cái tên xấu xa đó hả ?, Mất tích nhiều năm như vậy, tôi còn tưởng hắn chết ở cái xó nào rồi chứ." Đồng Thư Dư nhìn Vương Nhất Bác vẫn còn cười được, tâm lý vẫn ổn định, thì biết là tình hình lần này không quá tệ như năm đó, nhưng Đồng Thư Dư vẫn luôn muốn đánh cho cái tên Tiêu Chiến đó một trận.

Vương Nhất Bác chậm rãi kể lại chuyện hồi sáng cho Đồng Thư Dư nghe, giọng nói có chút khàn khàn, một người không dễ thoát ra khỏi đầm lầy lại một lần nữa bị kéo xuống vực sâu, cả người như chìm trong bóng tối vô tận.

Đồng Thư Dư chua xót nhìn Vương Nhất Bác, nhiều năm như vậy, bản thân hiểu rất rõ con người này, cha mẹ Đồng Thư Dư vẫn luôn nói cậu ta phải học tập theo Vương Nhất Bác, trầm ổn chững chạc một chút, thay đổi tính tình của mình; nhưng chỉ mình cậu ta biết được, Vương Nhất Bác trở nên trầm lắng như bây giờ là vì đã trải qua những chuyện gì, một con người không thể vô duyên vô cớ thay đổi chỉ trong một đêm như vậy được.

"Sau đó thì thế nào ? Hắn cứ như vậy mà đem bánh bao nhỏ đi thôi hả ? Một câu giải thích cũng không có sao ?" Đồng Thư Dư càng nghe càng giận run người.

Vương Nhất Bác không trả lời, nhấp một ngụm bia, ánh mắt thâm trầm, sau đó ? Sau đó cậu cảm thấy mừng vì lúc đó đã không đánh mất phong độ, mừng vì lúc đó bản thân vẫn còn giữ được chút tôn nghiêm cuối cùng.

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
"Daddy... không muốn đưa Bobo về nhà hả ...? Con...con muốn Bobo." Vừa nghe Tiêu Chiến ra lệnh cho Roy đưa mình về thì nhóc con liền ôm chặt cổ Vương Nhất Bác, tủi thân nhỏ giọng nói.

Nếu như là người khác, cậu đã cười thành tiếng khi nhìn thấy tình huống này, nhưng đây là con của Tiêu Chiến, mà hắn lại đang đứng trước mặt cậu, cậu cố gắng cong cong môi, bản thân cố nghĩ rằng mình đang cười, nhưng lòng ngực cảm giác đau nhói như bị ai đó đâm thành trăm mảnh.

"Bảo bối, nghe lời nào." Vương Nhất Bác nhẹ nhàng xoa má bánh bao nhỏ, gỡ tay nhóc con ra, bánh bao nhỏ dễ thương như vậy, cậu cũng không nỡ hung dữ.

Bánh bao nhỏ buông tay ra, đứng xuống đất ngẩng đầu nhìn cậu, đáy mắt hiện lên một tầng nước.

"Con... rất nghe lời, Bobo đừng giận nhé... Bobo sẽ đến thăm con chứ" Bánh bao nhỏ chăm chú chờ đợi câu trả lời từ cậu, mắt lóng lánh nước nhưng gắng không để nước mắt rơi xuống vì sợ cậu giận.

"Điềm Điềm, con lên xe trước đi." Tiêu Chiến mở miệng, dùng ánh mắt ra lệnh cho Roy đưa bánh bao nhỏ đi.
"Chú Roy dẫn con đi mua đồ ăn ngon nhé." Roy nói.

Bánh bao nhỏ trước khi đi thì chạy đến ôm Vương Nhất Bác, thơm thơm vài cái, nói: "Bobo có vui hơn chút nào không ạ ? Daddy nói...nụ hôn của con có phép thuật đấy,... Bobo đừng buồn, con đi trước nhé." Bánh bao nhỏ nói xong liền rời đi.

Sau khi bánh bao nhỏ rời đi, bầu không khí trở nên vô cùng ngột ngạt, cậu cảm nhận được Tiêu Chiến đang nhìn cậu, nhưng cậu không có dũng khí mắt đối mắt với hắn, trước kia nam nhân này khi rời đi chỉ để lại vài câu nói, mỗi một câu như dao đâm vào trái tim cậu; bây giờ trở lại, đến một câu giải thích cũng không có, chỉ lặng im.

Vương Nhất Bác cười nhạo bản thân là đang mong chờ cái gì kia chứ ?

"Tiêu tiên sinh, ngài còn có việc gì không ? Nếu không có việc gì thì tôi xin phép đi trước, bạn tôi đang đợi."

Tiêu Chiến đứng bất động tại chỗ nhìn cậu, cảm thấy vẫn chưa nhìn đủ, khi Vương Nhất Bác có ý định gọi Cố Diệc Thư rời đi thì đột nhiên có điện thoại, là lãnh đạo đơn vị gọi đến, Vương Nhất Bác đột nhiên có dự cảm chẳng lành.

"Alo, Cục trưởng Châu ạ." Vị cục trưởng này tên là Châu Phong, cũng là một cục đá ngáng chân cậu từ trước đến nay, mỗi lần cậu trình đơn xin chuyển sang đơn vị phòng chống ma tuý thì đều bị ông ấy ém xuống, nhưng ngoài chuyện đó ra thì ông ấy cũng chưa từng gây khó dễ cho cậu.

"Nhất Bác, nhà cậu ở gần Đồng Cốc phải không ? Có tin tình báo, có nhóm người giao dịch ma tuý tại đó, cậu nhanh qua đó trước, tôi đã thông báo cho đội chống ma tuý, họ sẽ lập tức đến, cậu chú ý bảo vệ bản thân." Châu Phong nhanh chóng nói rồi cúp máy.

Vương Nhất Bác nhìn sang Cố Diệc Thư, nói "Thật ngại quá, bên đơn vị có chút việc, hẹn lần sau chúng ta cùng ăn cơm nhé, tôi xin phép đi trước." Nói xong cậu liền nhanh chóng rời đi.

Tiêu Chiến nhìn bóng lưng của cậu dần khuất xa, quay đầu nhìn Cố Diệc Thư, đáy mắt hiện lên tia lạnh lẽo, sau khi Vương Nhất Bác rời đi thì Cố Diệc Thư có một chút sợ hãi đối với Tiêu Chiến.

Nhưng Tiêu Chiến cũng không nói gì thêm, đợi K lên tiếng thì chỉ gật đầu chào Cố Diệc Thư rồi liền rời đi.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

"Cái tên xấu xa đó sao có thể có một đứa con dễ thương như vậy chứ ? Còn không thèm nói chuyện, giả vờ thâm trầm im lặng cái gì chứ, dám đến địa bàn của ông đây, đừng để ông đây nhìn thấy, không là chết chắc." Đồng Thư Dư xù lông lên, cậu ta không nhịn được khi thấy Vương Nhất Bác chịu ủy khuất.

Vương Nhất Bác không nói gì, trầm ngâm suy nghĩ, bánh bao nhỏ tên là Điềm Điềm, lại còn gọi cậu là Bobo... cậu không ngừng suy nghĩ nguyên do vì sao...
~~~

Tại một biệt thự khác, bánh bao nhỏ ngồi trên giường quay lưng lại với Tiêu Chiến, dù hắn dỗ thế nào thì nhóc con cũng không liếc nhìn một cái.

"Điềm Điềm, Bobo có việc bận, không thể làm phiền, Bobo sẽ gặp nguy hiểm đó." Tiêu Chiến nhẹ giọng nói.

"Nhưng... con nhớ Bobo, Daddy không phải cũng... nhớ Bobo sao ?" Bánh bao nhỏ không hiểu tại sao Tiêu Chiến lúc đó lại không nói một câu nào, giống như biến thành một người khác, rõ ràng là ngày nào Tiêu Chiến cũng kể chuyện về Bobo với mình.

Tiêu Chiến không nói gì, thật ra hắn rất muốn nói, nhưng mà hắn phải nói cái gì đây ?

Bánh bao nhỏ rất thông minh, cũng rất nhạy cảm, cảm nhận được Tiêu Chiến đang buồn, liền dùng giọng sữa an ủi cùng ôm hôn hắn.

Tiêu Chiến trầm ngâm nghĩ, thật may vì hắn vẫn còn có bánh bao nhỏ, thật may......

Dỗ bánh bao nhỏ ngủ xong, hắn đi xuống lầu, liền thấy K và Roy đi tới.

"Boss, Đồng Thư Dư đang ở nhà của Vương tiên sinh." K nói.

Tiêu Chiến gật đầu, "Chuyện sáng hôm nay đã xử lý xong xuôi ? không để lại dấu vết gì chứ ? Thanh âm trầm ngâm, tay cầm ly rượu vang đỏ, màu của rượu phản chiếu lên đáy mắt của hắn, làm cho đôi mắt vốn đã lạnh lùng càng trở nên u ám.

"Vâng, mọi cái đuôi đều đã xử lý sạch sẽ." Roy trả lời, "Còn nữa, Tiêu lão gia bên đó..." Roy do dự không biết có nên nói tiếp hay không.

Tiêu Chiến hắng giọng một tiếng, Roy không nói gì thêm, ra hiệu K cùng rời đi. Chuyện Điềm Điềm gặp Vương Nhất Bác là chuyện ngoài ý muốn, nhưng hắn lại cảm thấy vui mừng vì sự ngoài ý muốn này, hắn cuối cùng cũng có cơ hội, có lý do chính đáng để xuất hiện trước mặt Vương Nhất Bác,... cái ngày này, hắn đã mong đợi từ rất lâu rồi......
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net