Chương 23

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lần này Vương Nhất Bác tới Tiêu thị hoàn toàn không cần phải hẹn trước, cậu đi thẳng vào thang máy lên phòng làm việc của Tiêu Chiến, trong lòng cực kỳ vui vẻ.

Cửa thang máy vừa mở ra, thiếu niên đã thấy đối phương đang đứng chờ mình, hai tay đút túi quần, trên mặt còn cười đến ấm áp. Nam hài cong môi, vẫy vẫy tay: "Chiến ca."

Người lớn hơn vừa nhìn thấy bạn nhỏ liền đen mặt, anh nhíu mày chụp lấy tay Vương Nhất Bác, quả thật có chút lạnh, mở miệng quan tâm lẫn trách cứ: "Sao toàn thân lại ướt như vậy? Em không mang dù theo à?" Thanh niên vừa nói vừa kéo cậu vào văn phòng, nhấn điện thoại trên bàn.

"Mang máy sấy vào phòng tôi, mua thêm một bộ quần áo nữa, tôi sẽ gửi số đo sang cho cậu."

"Vâng!" Lăng trợ lý trả lời rồi nhanh chóng đem máy sấy vào, nhìn thấy nam hài cũng khẽ nhíu mày, sau đó lập tức lui ra.

Vương Nhất Bác hiển nhiên là nghe rõ những lời Tiêu Chiến vừa nói, khóe miệng không tự chủ giương lên, vẫn còn cậy mạnh lên tiếng: "Chiến ca, em chỉ ướt chút xíu thôi, anh cũng quá khoa trương rồi."

"Qua đây." Thanh niên sầm mặt lên tiếng. Bạn nhỏ để hộp đồ ăn lên bàn, ngoan ngoãn tiến đến chỗ anh, "Ngồi xuống."

Nam hài "ò" một tiếng, nghe lời ngồi xuống, để Tiêu Chiến sấy tóc cho mình. Phòng làm việc im lặng đến mức chỉ nghe được âm thanh vù vù của máy sấy, anh cẩn thận luồn tay vào tóc thiếu niên, sấy một lát đã khô. Sau đó lại kiên trì hong quần áo người nhỏ hơn, nhưng tất nhiên hiệu quả cũng không cao.

Vương Nhất Bác đứng lên nắm lấy tay thanh niên lắc lắc, khuôn mặt nhỏ lập tức tỏ vẻ biết lỗi: "Chiến ca, em sai rồi, không phải em không mang dù, chỉ là em đưa cho người ta thôi. Em thấy còn cách công ty cũng không xa, nên mới.... anh đừng giận mà, hơn nữa chị gái kia..."

Tiêu Chiến nhìn bạn nhỏ chằm chằm, giây sau liền ôm chặt người vào lòng, ngắm kỹ đôi mắt trong veo của Vương Nhất Bác, vẻ mặt lại trở nên nghiêm túc hơn.

"Anh không có rộng lượng như vậy, càng không muốn quản người khác ra sao. Anh chỉ quan tâm đến em thôi, nếu như em ngã bệnh, anh cũng sẽ đau lòng."

Thiếu niên cảm giác như có một dòng nước ấm đang từng chút len lỏi vào tim, nhỏ giọng lẩm bẩm: "Gì chứ, em mới không có yếu ớt như vậy."

Tiêu Chiến buông người trong ngực ra, tiện tay nhéo nhéo má sữa của bạn nhỏ, còn búng trán cậu một cái: "Cái này là phạt cho em nhớ thật lâu."

Nam hài ủy khuất xoa xoa trán liếc nhìn đối phương, giọng nói cũng mềm xuống: "Đau! Chiến ca, anh cười một cái nha."

Dứt lời, Vương Nhất Bác liền đưa hai ngón trỏ đẩy khóe môi Tiêu Chiến lên, sau đó cả hai lập tức phì cười thành tiếng. Thanh niên nhìn xem đồng hồ: "Lâu như vậy rồi mà Lăng trợ lý còn chưa mua đồ về, đây là muốn bị trừ lương hay sao?"

"Đừng trừ đừng trừ, Tiêu tổng, tôi về rồi, quần áo của Nhất Bác đây." Lăng trợ lý cuống quýt hét lớn, dùng hết sức bình sinh chạy vào phòng.

Người lớn hơn đưa túi sang cho nam hài: "Em mau thay đi, mặc đồ ướt sẽ rất khó chịu."

"Ừm. Cảm ơn Lăng trợ lý."

"Không cần cảm ơn, không cần cảm ơn, cậu mau đi thay đi." Lăng trợ lý đáp lời.

"Tiêu tổng, nếu không còn việc gì thì tôi ra ngoài trước đây. Anh tuyệt đối đừng trừ lương tôi, nếu trừ nữa thì tôi không còn đồng nào đâu, tôi đã chạy nhanh hết mức có thể rồi." Lăng trợ lý đáng thương đàm phán.

Lúc Vương Nhất Bác thay đồ xong đã thấy Tiêu Chiến đang mở từng hộp đồ ăn ra, cậu cũng nhanh nhẹn chạy đến giúp anh: "Chiến ca, hôm nay đồ ăn nhiều lắm, anh mau ăn đi."

"Không vội, anh muốn ăn bánh quy nhỏ em làm trước."

Thiếu niên lập tức cười lên, mở ra một cái hộp, bên trong có rất nhiều bánh quy với hình thù... kỳ lạ: "Chiến ca, anh ăn thử đi. Ông ngoại, chú Lý bọn họ đều nói ăn rất ngon, anh đừng chê nó xấu, thật ra mùi vị khá tốt."

"Vậy anh ăn cái bánh hình con thỏ này trước đi." Người lớn hơn đưa tay cầm lên một miếng, bạn nhỏ bên cạnh gãi gãi đầu, vẻ mặt không biết làm sao.

"Thật ra đây không phải thỏ, là cừu."

"Vậy cái này là con trâu?"

"Cũng không phải, là heo."

Tiêu Chiến: "..."

Lộc Hi về tới khách sạn, tựa lưng vào cửa phòng, tay ôm lấy hình chụp chung của hai người. Khi đó toàn bộ ánh mắt anh đều dành trọn cho cô, mọi người đều nói đây chính là cặp đôi được ông trời tác hợp.

Cô thật sự không cam lòng, cũng không tin Tiêu Chiến cứ như vậy không thích mình nữa. Lần này cô trở về là vì anh, không thể từ bỏ dễ dàng thế được.

Suy nghĩ hồi lâu, Lộc Hi bấm một dãy số vào điện thoại: "Alo, a Dục, là tôi, Lộc Hi đây."

"Ừm, tôi về rồi."

"Tối nay muốn mời anh uống rượu, quán bar 'Bảy mươi độ'. Không gặp không về."

Lúc Tiêu Chiến ăn cơm xong thì mưa cũng tạnh, ánh mặt trời ấm áp xuất hiện, thanh niên quyết định nói chuyện Lộc Hi trở về cho Vương Nhất Bác. Cho dù chính mình đã không còn tình cảm gì với cô, nhưng anh càng không muốn để bạn nhỏ phải nghe được chuyện này từ miệng người khác.

Thiếu niên bên cạnh ngồi xếp bằng trên salon chăm chú chơi điện thoại, khuôn mặt nhỏ tràn đầy vui vẻ, người lớn hơn lên tiếng: "Nhất Bác, anh có chuyện muốn nói với em."

"Chuyện gì?" Vương Nhất Bác lập tức để điện thoại qua một bên, tay chống lên ghế, chăm chú chờ đối phương nói tiếp.

"Lộc Hi trở về rồi."

"Lộc Hi? Là ai?" Bạn nhỏ mơ mơ màng màng ngồi nghĩ nửa ngày cũng không nhớ ra mình quen biết người nào có tên như vậy.

"Là bạn... bạn gái cũ của anh." Quả nhiên Tiêu Chiến vừa dứt lời, sắc mặt nam hài liền thay đổi, môi cậu có chút run.

"Cô ấy muốn quay lại với anh sao?"

Thanh niên "ừ" một tiếng, sau đó nhanh chóng ôm chầm lấy cậu, sợ đối phương sẽ nổi giận, anh nhỏ nhẹ giải thích: "Có điều anh đã nói với cô ấy anh kết hôn rồi, đã có tiểu bằng hữu, sẽ không quay lại..."

"Ừm, em tin anh."

Thiếu niên ngắt lời người lớn hơn, nhẹ gật đầu, cậu tin anh. Tình yêu của Tiêu Chiến dành cho mình, cậu sẽ không nghi ngờ, hơn nữa chuyện này là chính anh nói với cậu, tốt hơn nhiều so với việc sau này sẽ nghe được từ người khác, ít nhất cậu cũng có cảm giác an toàn.

"Thật sao?"

"Ừm, dù sao thẻ hay tiền tiết kiệm của anh đều do em giữ, nếu anh dám làm chuyện có lỗi với em thì cứ chờ bị đuổi ra khỏi nhà đi."

Vương Nhất Bác đắc ý vênh mặt. Lúc trước đối phương từng nói sẽ đưa hết tiền cho cậu, cứ nghĩ rằng anh chỉ nói đùa, kết quả là vào buổi tối hai người giải ước thỏa thuận kết hôn, thanh niên họ Tiêu thật sự đã nộp hết toàn bộ tài sản cho bạn nhỏ.

"Đúng vậy đúng vậy, em đã bước vào cuộc sống cả đời của anh rồi, anh bây giờ chỉ là một tên nghèo rớt mồng tơi, sau này tiền lương công ty cũng là em phát." Tiêu Chiến nắm chặt tay nam hài, mặc dù ngữ khí rất không đứng đắn nhưng ánh mắt lại vô cùng nghiêm túc. Vương Nhất Bác nhẹ cười, chủ động hôn lên môi người lớn hơn.

Thanh niên chớp chớp mắt, đây là lần đầu bạn nhỏ chủ động hôn mình, khóe miệng nam nhân khẽ nhếch lên một nụ cười tà mị, giây sau anh lập tức đảo khách thành chủ biến thành một nụ hôn sâu.

Chỉ có sự xuất hiện của Vương Nhất Bác mới khiến cho Tiêu Chiến trở nên như vậy!


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net