Chương 24

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trong một quán bar ồn ào náo nhiệt, trên sàn nhảy đầy rẫy nam nam nữ nữ lắc lư không ngừng theo từng điệu nhạc. Giữa âm thanh ly tách va chạm vào nhau còn xen lẫn tiếng gào thét như muốn phát tiết cảm xúc của ai đó, toàn bộ tạp âm cơ hồ đều tụ lại đây.

Trên chiếc ghế salon trong góc tối có một đôi nam nữ đang ngồi.

Ô Chi Dục lắc nhẹ ly rượu đỏ, tay còn lại tùy ý gác lên thành ghế, chân bắt chéo. Hắn nhìn nữ nhân bên cạnh cứ bày ra dáng vẻ muốn nói lại thôi, môi nhấp một ngụm rượu: "Lộc tiểu thư lần này trở về không biết là có chuyện gì?"

"Dục, anh cũng khách khí với tôi như vậy sao?" Lộc Hi không ngờ mình chỉ mới rời đi có ba năm, lúc quay về mọi người đều thay đổi.

"Khoan, tôi và cô cũng không có thân thiết, chẳng qua là lúc đầu cô hẹn hò với Tiêu Chiến nên mới quen biết. Hôm nay cô tìm tôi chắc là vì Tiêu Chiến đi?" Ô Chi Dục vẫn không thích nữ nhân bên cạnh, không rõ vì sao, chỉ là không thích thôi. Huống hồ cô ta còn vì một danh ngạch xuất ngoại liền nói đi là đi, sẵn sàng từ bỏ tình cảm với Tiêu Chiến, bây giờ lại trở về, hắn càng không thích.

Lộc Hi im lặng một hồi: "Đúng. A Chiến kết hôn thật sao?"

"Trước khi đến đây chắc cô đã tìm cậu ấy rồi, hẳn là cậu ấy cũng nói cho cô biết, việc gì phải hỏi lại." Giọng nói của Ô Chi Dục nhàn nhạt, không nghe ra chút cảm xúc gì.

"Tôi... tôi chỉ là không tin! Anh ấy kết hôn với ai?" Nữ nhân cắn môi, tiếp tục hỏi.

"Chắc chắn là một người tốt hơn cô."

"Dục, anh ghét tôi đến vậy sao?"

"Không thể nói ghét, chỉ là không thích mà thôi, cô đã biết Tiêu Chiến kết hôn rồi thì cũng nên hiểu chuyện một chút, đừng quấy rầy cuộc sống của người khác nữa." Ô Chi Dục có chút bực dọc, mắt nhìn ly rượu chằm chằm.

"Cảm ơn cô đã mời rượu, nếu không còn việc gì, tôi đi đây."

Vừa dứt lời, Ô Chi Dục đã đặt ly rượu xuống, định nhấc chân rời đi.

Ánh mắt Lộc Hi đảo một vòng, sau đó đưa tay vờ như vô ý làm ngã ly rượu, cô vội lên tiếng: "Xin lỗi, thật xin lỗi, tôi không cố ý, hay anh vào nhà vệ sinh rửa cho sạch đi."

Sắc mặt Ô Chi Dục lạnh như băng: "Có phải cố ý hay không thì cô hiểu rõ nhất còn gì." Vừa nói xong liền đi thẳng về hướng nhà vệ sinh.

Lộc Hi bị nói cúi gằm mặt xuống, sau khi người kia đi khuất, cô nhanh chóng cầm điện thoại hắn lên, mở khóa bằng mật mã vừa nãy đã nhìn trộm được, tìm số điện thoại Tiêu Chiến rồi âm thầm ghi nhớ.

Ô Chi Dục rửa sạch rượu quay lại đã thấy Lộc Hi mỉm cười với mình, hắn cầm điện thoại rời đi thẳng một mạch.

Lộc Hi đợi đối phương đi rồi mới thẩn thờ nhìn vào dãy số trên điện thoại, cặp mắt xinh đẹp nhiễm lên một tầng bi thương vô hạn.

Không ngờ cô lại lưu lạc đến mức này, phải dùng một chút mánh khóe mới lấy được số điện thoại của Tiêu Chiến.

Chỉ mới ba năm thôi...

Bên ngoài, từng cơn gió lạnh thổi qua các tán cây trên đường, âm thanh xào xạc nối tiếp nhau vang lên.

"Tiêu Chiến, bạn gái cũ của cậu vừa tìm tôi uống rượu, cậu cảm thấy cô ta sẽ làm gì?" Sau khi rời khỏi quán bar, Ô Chi Dục đứng tựa vào gốc cây gần đó châm lửa mồi một điếu thuốc, gọi cho thanh niên.

"Mặc kệ cô ta muốn làm gì, chỉ cần không động đến bạn nhỏ nhà tôi là được!" Đầu dây bên kia vang lên giọng nói thì thầm của Tiêu Chiến. Hiện tại vị tiểu bằng hữu nào đó đã cuộn tròn trong lòng anh đánh một giấc ngon lành. Người lớn hơn khẽ vuốt ve khuôn mặt nhỏ của cậu, ngữ khí tràn đầy ôn nhu.

"Lộc Hi chắc chắn không tốt bụng như vậy."

"Tôi sẽ không để cô ta có cơ hội."

"Tôi biết, kỳ thực cậu có lúc rất độc tâm. Dù sao Lộc Hi và cậu đều bắt đầu từ đại học, tình cảm lại không chênh lệch lắm, tôi cũng không thích cô ta, nhưng cậu có thể nói không yêu liền không yêu thật, tôi rất bội phục." Ô Chi Dục rất thưởng thức tính cách này của Tiêu Chiến, anh chưa từng vương vấn với ai mà không dứt được.

"Không yêu chính là không yêu, trước đây cũng là cô ta rời đi trước, hơn nữa bây giờ tôi chỉ muốn cho tiểu bằng hữu nhà mình có đủ cảm giác an toàn." Thanh niên chầm chậm nắm tay nam hài, khẽ vuốt ve làn da trắng nõn.

"Được được, cậu bây giờ một câu tiểu bằng hữu, hai câu cũng tiểu bằng hữu. Không nói với cậu nữa, trễ rồi, tôi về nhà đây, ngủ ngon. Bye." Ô Chi Dục cúp điện thoại, bắt taxi về nhà.

Sau khi tắt máy, cái đầu xù nho nhỏ của người nào đó cọ vào cằm Tiêu Chiến hơi ngứa, một bàn tay không thành thật khoác lên eo anh, chân cũng tùy ý gác qua. Người lớn hơn khẽ mỉm cười, cúi đầu hôn nhẹ xuống môi bạn nhỏ, sau đó ôm cậu cùng nhau tiến vào mộng đẹp.

Lộc Hi về khách sạn rất muộn, cả người toàn mùi rượu, lúc này cô chỉ biết dùng cồn để làm tê liệt chính mình. Nữ nhân mệt mỏi tựa vào buồng thang máy, trong gương phản chiếu lại hình ảnh không chút sức sống nào. Rốt cuộc cô nên làm gì đây?

Thang máy lên tới nơi, cô chậm rãi bước về phòng.

Điện thoại trong túi xách kêu lên một tiếng, Lộc Hi mở khóa màn hình, nhìn tin nhắn đến.

"Tiểu Hi, đây là đối tượng kết hôn của Tiêu Chiến mà cậu nhờ tôi điều tra, thông tin và hình ảnh gửi cho cậu."

Tay Lộc Hi run run tắt tin nhắn, mở bức ảnh vừa nhận được, cô mở to hai mắt, khuôn mặt xinh đẹp có chút vặn vẹo, lòng đau như cắt, biểu hiện không thể tin được: "Là cậu ta!"

Nữ nhân siết chặt chiếc điện thoại trong tay, đột nhiên cười lên một tràng dài, cười rồi lại khóc. Cười vì thấy mình thật giống một trò đùa, lúc đó cô còn cho rằng thiếu niên với nụ cười sáng rực đó chính là ánh nắng mang đến cho cô sự ấm áp, thật tâm cô đã rất biết ơn cậu, biết ơn vì cây dù kia đã giúp cô che giấu đi sự chật vật của bản thân giữa cơn mưa, không ngờ cậu ta lại chơi đùa với mình như vậy.

Thực sự quá khôi hài, quá giễu cợt.

Lộc Hi loạng choạng đứng lên, đi đến cửa phòng, im lặng nhìn cây dù đã được xếp gọn treo lên móc, ánh mắt cô tràn đầy hận thù, tay dùng sức quăng nó ra thật xa. Cặp mắt đào hoa vốn xinh đẹp giờ phút này lại trở nên thật đáng sợ, Lộc Hi ngồi tựa vào cửa, hai tay ôm lấy chính mình, nhìn chăm chú vào cây dù vừa bị ném đi, còn lầm bầm tựa hồ đang toan tính gì đó.

"Vương Nhất Bác, thì ra cậu tên Vương Nhất Bác, sinh viên đại học B, Vương Nhất Bác..."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net