Chương 3.1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

*Tiêu Chiến*

Khoảnh khắc nhịp tim Nhất Bác dừng lại, là ác mộng cả đời này tôi vĩnh viễn thoát không ra.

Sau này, mỗi lần nhớ tới, tôi đều như cũ vẫn còn sợ hãi.

Trên mặt cậu không có nửa điểm huyết sắc, mạch đập nơi cổ tôi cũng không cảm giác được, nhịp tim trên monitor đã sớm là một đường thẳng tắp.

Không hữu dụng sao?

Tôi kêu gào như thế nào đi nữa đều không hữu dụng sao?

Là tôi hại cậu.

Chỉ cần tôi đối với cậu có nửa điểm tín nhiệm, mọi chuyện cũng sẽ không đi tới trình độ này.

Tôi sai rồi, là tôi sai rồi...

Ai có thể giúp tôi một tay, chớ đem cậu mang đi?

Tôi ngoại trừ khẩn cầu tử thần không nên đem cậu đi, cũng không nghĩ ra bất kỳ biện pháp gì.

Đời người 30 năm, đại khái tôi chưa bao giờ trải qua thời khắc điên cuồng như vậy.

Tôi hô thiên thưởng địa, không đổi được một tiếng đáp lại từ cậu.

Ở khoảnh khắc tôi không khống chế được ưu tư lung tung ép tim cậu, hiển nhiên cũng không có bất kỳ tác dụng nào.

Bác sỹ kêu tôi nén bi thương, y tá cũng chỉ là lắc đầu một cái, mang theo mấy phần đồng tình khuyên tôi đừng quá khổ sở.

Bác sỹ cùng y tá nhìn tôi không nghe khuyên bảo, cũng lục tục rời đi, những thứ sinh ly tử biệt này, nhân viên y tế đã nhìn quen, cũng rất hiểu nên giữ lại chút không gian riêng.

Lạnh như băng phòng cấp cứu, bầu bạn Nhất Bác chỉ còn lại tôi điên cuồng kêu khóc, còn có đứng ở một bên yên lặng chảy nước mắt Uông Trác Thành.

Cậu ta căn bản biết bây giờ không người nào có thể ngăn cản được tôi.

"Nhất Bác, em tỉnh lại đi, em đừng dọa anh..."

"Nhất Bác, van cầu em, mở mắt ra nhìn anh một chút, nhìn một chút có được hay không..."

"Nhất Bác, anh cái gì cũng không muốn, thật, anh cái gì cũng không muốn, anh chỉ cần em, anh chỉ muốn em..."

"Nhất Bác, em tại sao không trả lời anh? Em là đang tức giận phải không? Em nhất định là tức giận nên không muốn đáp anh, có phải hay không? Đều là anh sai, đều là anh sai..."

"Nhất Bác, em đánh anh có được hay không? Đánh anh, đánh chết anh cũng được, đánh anh nha..."

Tôi càng kích động, khiến cho cái động tác không có chương pháp gì của tôi, căn bản không tính là cấp cứu càng không nhẹ không nặng.

Cái gọi là cấp cứu, bất quá là để tôi khơi thông bi thương mà thôi.

Tôi không gọi tỉnh cậu.

Nghĩ đến đây cũng là tôi sai.

Nếu như cha mẹ cậu cũng ở đây, nói không chừng có thể đánh thức cậu.

Nhiều một người thân, nhiều một phần lưu luyến.

Là tôi, ở thời điểm cậu cần giúp đỡ, không ở bên cậu, mới để cho cậu đi tới khó khăn như vậy.

Là tôi, ở thời điểm cậu cầu xin giúp đỡ, còn dùng mọi cách làm nhục thậm chí đẩy cậu đến tuyệt vọng, mới có thể để cho cậu đối với thế giới này không lưu luyến nữa.

Người đáng chết, là tôi.

Một hơi chèn ép ngực làm tôi không thở nổi, không cách nào hô hấp thống khổ khó chịu đến nghẹt thở.

Vào lúc đó, Monitor vốn đã ngừng kêu, lại có một chút âm thanh quen thuộc nhắc nhở.

Tôi cùng Uông Trác Thành cũng nhất thời run lên, tôi còn chưa kịp phản ứng, ngược lại là Uông Trác Thành nhanh hơn: "Tôi lập tức đi tìm bác sỹ."

Tôi đến bây giờ cũng không biết mình là khâu nào đánh bậy đánh bạ đem Nhất Bác từ tử thần đoạt trở về.

Dĩ nhiên, cũng có thể cùng tôi không quan hệ, nói không chừng là trời cao cũng cảm thấy mạng Nhất Bác không nên tuyệt, cho nên đem cậu trở lại.

Bác sỹ nói, xương sườn cậu bị tôi ép gãy hai cái, tôi lập tức có chút xúc động muốn đem xương sườn mình cũng bẻ gãy coi như bồi thường.

Nhưng bác sỹ lập tức lại nói, cũng rất có thể bởi vì lực độ này dùng đúng lúc, mới cơ duyên xảo hợp khiến cho tim cậu lần nữa hồi phục.

Nghe nói như vậy tôi liền buông xuống quả đấm, trong nháy mắt tha thứ mình, thậm chí cảm ơn mình vận khí bùng nổ.

Bất quá bác sỹ cũng không giải thích được, tại sao máy sốc tim lực cường đại như vậy cũng không cứu được, lại để cho tôi đánh bậy đánh bạ cứu về.

Cho nên bác sỹ cũng không dám chắc, công lao cuối có phải là của tôi hay không.

Nhưng chân tướng là gì. Đã không trọng yếu.

Mặc dù cậu khôi phục sinh mạng, nhưng bác sỹ nói cậu mất máu quá nhiều, hơn nữa tim cũng ngừng đập một thời gian, não thiếu dưỡng khí, cho nên người có thể tỉnh lại hay không còn phải nhìn ý chí cầu sinh.

Tôi là thật sợ sơ ý một chút, cậu sẽ giống như ba cậu vậy, ngủ liền không nghĩ tỉnh lại.

Một năm này, cuộc sống cậu quả thực quá đắng, tôi thật sợ cậu tự mình một người ngây ngô trong mộng, ngây ngô ngây ngô liền không muốn tỉnh lại.

Tôi bắt đầu ở mép giường cậu ngày đêm trông nom, miệng không ngừng kể cho cậu những truyện vui vẻ trước kia.

Vừa nói tôi cũng nhớ lại, cậu đã từng là tùy ý tung bay, tùy tâm sở dục, thỉnh thoảng còn mang điểm bá đạo ngông cuồng, là thiếu niên kiêu ngạo, thời điểm cao hứng sẽ quấn tôi nghịch ngợm nũng nịu, thời điểm mất hứng lại sẽ nháo nhỏ tính khí.

Chóp mũi tôi không khỏi đau xót, nước mắt không nhịn được liền tràn ra, trượt qua gương mặt, rơi xuống mu bàn tay đang nắm chặt tay cậu của tôi.

Bảy ngày, cậu rốt cuộc tỉnh lại rồi.

Khá tốt, chẳng qua là bảy ngày.

Mặc dù, tôi đã làm xong ý định vô luận bao lâu cũng sẽ chờ cậu.

Lúc cậu tỉnh lại, ánh mắt từ từ mở ra, trong hốc mắt hơi ửng đỏ, nhưng thần sắc lại hết sức bình tĩnh.

Cậu nhìn quanh một vòng, ánh mắt cuối cùng cũng rơi vào trên người tôi.

Thật lâu, cậu mới mờ mịt hỏi một câu: "Em thế nào?"

Tôi tự nhiên không nghĩ nói thẳng, cậu là bởi vì tự sát mà vào bệnh viện.

"Tự sát" hai chữ, tôi quả thực không nói ra miệng.

"Không có gì, cún con chẳng qua là ngủ một giấc tương đối dài mà thôi."

Cậu tựa hồ vẫn không rõ, cái hiểu cái không gật đầu.

Một lát sau, cậu ăn một ít,lại ngủ một giấc, sau khi tỉnh lại tựa như mới rốt cuộc nhớ lại hết thảy, hai mắt trợn to hoảng sợ nhìn tôi.

"Chiến... Không... Tiêu... Tiêu tổng, tôi... Ba tôi cùng..."

Cậu vừa sợ vừa kinh hoàng, ngay cả nói một câu nửa ngày cũng chưa nói xong.

Tôi vội vàng nắm lại hai tay cậu, an ủi nói: "Không sao, cún con, không sao, ba em ở phòng giám hộ đang ngủ ngon giấc, máy móc cùng thuốc vẫn duy trì, mẹ em ở trong phòng bệnh của mình cũng được nhân viên y tế chiếu cố rất tốt. Yên tâm, bọn họ đều rất tốt."

"Anh.. Ý anh là, tiền nằm viện cùng tiền thuốc thang của ba mẹ em đã giao sao?"

Cậu hỏi thật dè đặt, đại khái chính cậu cũng không tin đây là thật.

"Đúng vậy, đã bàn giao rồi."

"Là anh giao sao?"

" Ừ."

"Nga, em biết." Lấy được khẳng định cùng câu trả lời rõ ràng, cậu mới chậm chậm gật đầu một cái, suy nghĩ một chút lại cúi đầu cùng tôi nói cám ơn, "Cám ơn ngài, Tiêu tổng."

Lời cảm ơn của cậu giống như một cây ngân châm nhỏ, bất ngờ không kịp đề phòng đâm vào trong lòng của tôi.

Ngài...

Tiêu tổng...

Xưng hô như thế, vừa khách khí lại hời hợt.

"Cún con, sau này gọi anh Chiến ca là được rồi."

Cậu lại có chút không khỏi nhìn tôi.

Tôi cười xoa xoa cái đầu nhỏ của cậu, giống như trước đây vậy, ôn nhu lại cưng chiều.

"Anh cái gì cũng biết, Uông Trác Thành đã cùng anh nói. Cún con, là Chiến ca trách lầm em, em có thể cho anh thêm một cơ hội sao?"

Cậu thật giống như đang cân nhắc chút gì, cũng không có trả lời tôi ngay.

Bất quá cậu sẽ cân nhắc cũng là bình thường, dẫu sao trước đó tôi làm cậu bị thương sâu như vậy.

"Vậy, Tiêu tổng..."

"Kêu Chiến ca."

Cậu gật đầu một cái, ngoan ngoãn sửa lại: "Chiến ca..."

Môi của cậu đóng lại mở, mở lại đóng, nhưng không có tiếp tục nói hết.

Nhưng tôi biết, cậu là có lời muốn nói.

Cậu tựa hồ rất khẩn trương, hai tay nắm chăn càng dùng sức, đầu ngón tay cũng trắng bệch.

Cậu vẫn còn sợ tôi.

Đều do lúc trước tôi quá lạnh lùng.

"Cún con, đừng sợ, em có lời liền nói, có yêu cầu liền nói, được không? Anh nhất định sẽ đáp ứng em."

Tôi kéo bàn tay lạnh như băng của cậu, ở trên mu bàn tay rơi xuống một nụ hôn nhẹ nhàng.

Cậu tựa hồ thật sự buông lỏng chút, nhấp mím môi mới rốt cuộc có dũng khí hỏi: "Chiến ca, anh có thể hay không đừng cắt công việc của em, ngoài ra, có thể cho em mượn trước chút tiền sao? Em sẽ trả lại cho anh, còn có tấm thẻ trước kia anh cho em, trong thẻ vẫn còn tiền, chẳng qua là bây giờ công việc của em còn rất ít, không quá đủ dùng, cho nên..."

Cậu hèn mọn thỉnh cầu như vậy, lại hung hãn ở trong lòng tôi đâm một kim, để cho tôi thương yêu không dứt.

Thật ra thì cậu cần tiền để chữa bệnh cho cha mẹ mà thôi.

Nếu như tôi sớm đi tra một chút thẻ ngân hàng, sẽ biết toàn bộ chi phí cậu dùng đều là cho bệnh viện.

Là tôi ngốc, cho tới bây giờ chưa từng nghĩ phải đi quan tâm cậu.

Tôi đem cậu ôm thật chặt vào trong ngực, một khắc cũng không muốn buông tay.

Sau này cũng sẽ không buông tay.

"Không có vấn đề, cún con, thẻ em muốn dùng như nào đều có thể, không cần lo lắng. Không chỉ là tiền, chỉ cần là em muốn, anh cái gì cũng cho em, cái gì cũng thỏa mãn em."

"Cám ơn anh, Chiến ca, em sẽ trả, thật, tin tưởng em."

Thời điểm cậu nói những lời này, tôi chỉ coi người bạn nhỏ lòng tự ái nặng, không nghĩ là bởi vì, cậu bị người nói dựa vào bao nuôi kiếm tiền, mới nhấn mạnh mình chẳng qua là mượn tiền, tôi cũng không để ở trong lòng, cuối cùng thuận ý cậu, trấn an cậu một câu: " Được, em muốn thì trả, em cao hứng liền tốt, nhưng là em không thể vì kiếm tiền mà mệt thân thể, biết không?"

" Ừ."

"Đúng rồi, anh mua cho em điện thoại di động mới, em nhìn một chút có thích hay không?"

Tôi từ trong hộp đem điện thoại lấy ra bỏ vào trong tay cậu, tiếp tục bổ sung: "Cái cũ kia đã hoàn toàn không thể dùng, nhưng anh đã tìm người đem tài liệu bên trong chuyển tới máy này, dãy số cũng là cái trước đó."

Cậu đè xuống nút mở máy, còn không chờ điện thoại hoàn toàn khởi động, cũng không nhìn thêm hai mắt, liền mỉm cười trả lời: "Cám ơn, em rất thích."

Tôi có chút không dám tin tưởng cậu là từ con tim thích, nhưng thời điểm cậu nói cảm tạ và thích, nụ cười kia nhưng là chân chân thiết thiết thỏa mãn.

Nhớ thời điểm chúng tôi mới quen, tôi bồi cậu đi chọn điện thoại mới, cậu khi đó nhưng là rất kén chọn, một hồi cảm thấy cái máy này máy vị trí chụp hình không hợp ý cậu, một hồi lại cảm thấy cái đó tỷ lệ màn ảnh không đủ hoàn mỹ.

Mà hôm nay, cậu ngay cả phẩm chất điện thoại cũng không thấy rõ, liền nói thích.

"Cún con, em nếu là không thích, không cần miễn cưỡng, anh cho em đổi một cái khác, hoặc là, chờ em xuất viện, chúng ta lại đi chọn một cái em hài lòng."

Cậu ngẩng đầu, vốn định trả lời tôi chút gì, nhưng vào lúc này, điện thoại mới vừa kết nối internet liền vang tới tiếng chuông.

Cậu nhìn biểu hiện người gọi đến, hai tròng mắt bỗng nhiên căng thẳng, sắc mặt vốn là không tốt lắm trong nháy mắt lại trắng một tầng.

Là mẹ của cậu, hơn nữa còn là gọi video.

Cậu cắn môi dưới, không có suy nghĩ nhiều liền giật hết kim truyền trên tay, bởi vì rút ra quá nhanh, chỗ vết chích tràn ra mấy giọt máu tươi rơi vào drap trải giường màu trắng, phá lệ chói mắt.

Tôi còn chưa kịp ngăn cản, cậu đã lấy tốc độ nhanh như chớp xoay mình xuống giường.

Cậu cởi xuống áo người bệnh, thuận tay cầm ly nước ấm trên tủ đầu giường, tạt thẳng ngay mặt mình. Không chỉ là mặt, còn có tóc cùng nửa người trên, đều bị nước dính mảng lớn nước.

Cử động của cậu không khỏi kinh động tôi.

"Nhất Bác, em ..."

"Chiến ca, đừng nói chuyện, van cầu anh, đừng nói chuyện..."

Cậu vừa hướng tôi cầu xin, vừa dùng khăn lông ở trên mặt qua loa lau, đem nước hút đi một ít, sau đó lại đem khăn lông tùy ý dựng ở một bên vai.

Cuối cùng, cậu đưa lưng về bên cửa sổ ngồi xuống, điều chỉnh một chút hô hấp mới nhấn nút trả lời.

Một khắc video kết nối, cậu giương lên nụ cười như ánh mặt trời, đó là nụ cười độc quyền của cậu, ngọt ngào, ấm áp, nụ cười có thể hòa tan băng sơn, cũng có thể đuổi đi khói mù.

Cậu thời khắc này, giống như đóa hoa rực rỡ, giống như nốt nhạc vui sướng, cùng hình dáng vừa yếu ớt vừa hèn mọn lúc trước hình thành mãnh liệt chênh lệch.

Không, không chỉ là vừa rồi, chính là mấy tháng qua, cậu ở trước mặt tôi, cũng chưa bao giờ nở qua nụ cười như vậy.

Sự cẩn thận, thuận theo của cậu, để cho tôi cơ hồ quên mất, cậu cười lên, chính là cái hình dáng này.

Gió xuân mười dặm, không bằng cậu vui mừng cười một tiếng.

"Mẹ!"

"Nhất Bác, tại sao lâu như vậy mới nghe điện thoại?"

Người đàn bà bên đầu điện thoại kia tựa hồ tâm tình bình tĩnh không ít.

Bảy ngày trước, sau khi đưa Nhất Bác nhập viện, từ trong miệng Uông Trác Thành biết được cha mẹ cậu cũng đang một mực nằm viện, hơn nữa tiền chữa bệnh trở thành gánh nặng của Nhất Bác, tôi liền lập tức ở bệnh viện tìm hiểu tình huống, cũng đem chi phí xử lý.

Thật may, tôi coi như kịp thời, nếu là trễ một bước, sợ rằng hậu quả không tưởng tượng nổi.

Lúc ấy, mấy y tá đang chuẩn bị rút trước đi mấy máy móc đắt tiền nhất trong phòng ba Nhất Bác, mà mẹ Nhất Bác đang điên cuồng ngăn cản.

Người bị chứng uất ức đã không thể so với người bình thường, nàng điên cuồng đúng là không cố kỵ gì, trong lúc cùng nhân viên y tế tranh chấp, thiếu chút nữa liền đem dây điện của những máy khác cũng nhổ hết.

Sau đó biết tất cả máy đều không bị rút, tiền cũng đóng đủ, nàng mới tỉnh táo lại.

Nàng ban đầu còn không quá tin tưởng, lo lắng chẳng qua đây là kế hoãn binh, sợ đến khi nàng trở về phòng mình, y tá sẽ len lén tới tháo.

Tôi không có cách ra mặt trấn an nàng, vì vậy liền để Uông Trác Thành đến cho nàng câu thông.

"Dì, còn nhớ con sao? Con là Uông Trác Thành, bạn Nhất Bác. Nhất Bác gần đây bận quay phim, không có thời gian sang đây xem dì, nhưng biết những chi phí khẩn cấp này phải đóng, cho nên mới để cho con tới hỗ trợ chuyển giao. Dì yên tâm, cậu ấy làm xong sẽ tới nhìn dì."

"Uông Trác Thành, dì biết, dì nhớ con ... Quá tốt, dì cũng biết Nhất Bác sẽ không quên, thằng bé nói sẽ giao tiền, nhất định sẽ giao, thằng bé sẽ không bỏ mặc ba nó."

Có Uông Trác Thành ra mặt, dì mới thêm mấy phần tín nhiệm cùng cảm giác an toàn.

Hôm nay đã qua bảy ngày, hết thảy đều yên ổn, tôi tin tưởng ưu tư của dì đã chân chính ổn định rồi.

"Mẹ, con mới vừa đi chạy bộ về, mới vào cửa liền nghe thấy tiếng chuông, con đang cởi quần áo đến một nửa, dù sao cũng phải cởi hoàn mới có thể đón điện thoại chứ."

Cậu kéo qua khăn lông, ở trước ống kính làm bộ vừa trò chuyện vừa lau "mồ hôi".

"Gần đây rất bận rộn sao? Mẹ mấy ngày nay gọi điện thoại cho con đều không kết nối được."

"Đúng vậy, con gần đây quay một cái tống nghệ dã ngoại, trong quá trình quay điện thoại bị tạm thời thu, cho nên không gọi được điện thoại. Hôm nay cũng vừa vặn là kỳ nghỉ ngơi, mới có cơ hội cùng mẹ đại mỹ nhân gặp mặt một lần."

"Cái miệng thật ngọt." Dì được dỗ dành, liền cười rất vui vẻ, nhưng ngay sau đó lại lập tức dừng lại nụ cười, "Nhất Bác, làm việc kiếm tiền là trọng yếu, nhưng con cũng phải chú ý thân thể, con nhìn sắc mặt mình, thật kém nha, môi cũng bạc màu."

"Mẹ, đừng lo lắng, con chỉ là vừa chạy bộ xong có chút vừa mệt vừa đói mà thôi, chờ lát nữa ăn cơm là tốt."

"Nhất Bác ..."

Dì dừng lại một lúc lâu cũng không nói thêm gì nữa.

"Mẹ, mẹ muốn nói cái gì? Mẹ nói, con nghe."

"Nhất Bác, con gần đây, có phải hay không có chút thiếu tiền? Nếu không, tại sao bệnh viện lại nhiều lần lấy lý do không đóng tiền, muốn rút dụng cụ chữa bệnh của ba con? Nhất Bác, nếu như con thật thiếu tiền, trước hết không cần giao tiền viện của mẹ, mẹ... không quan trọng, mẹ biết tình huống của mình, không uống thuốc, cũng không có sao..."

Nàng nói vậy, nhưng chính nàng cũng không phát hiện tâm tình của mình dần dần kích động.

"Mẹ, mẹ nói cái gì vậy? Đừng lo lắng, con làm sao có thể không có tiền? Con gần đây lịch trình nhiều lắm, có một ít xếp hàng cũng xếp hàng không tới. Còn có a, mẹ, con len lén nói cho mẹ biết, có một đại đạo diễn Hollywood muốn tìm con quay một bộ điện ảnh lớn, nhân vật cùng thù lao cũng nói xong, có tám con số, cho nên, mẹ, mẹ không cần lo lắng, con trai mẹ tương lai là cự tinh quốc tế, chút tiền chữa bệnh này, là nhỏ thôi."

Nhất Bác cứ như vậy vừa cười vừa đem một đoạn văn kể xong, từ thần thái đến giọng đều lộ ra vô cùng sung sướng cởi mở, không mang một chút giả dối, kỹ năng diễn xuất này thật có thể cầm ảnh đế Oscar.

Cậu thành công trấn an được mẹ.

"Được rồi, con trai cự tinh, vậy mẹ cũng không quấy rầy con, con mau đi ăn cơm, con quá gầy, ăn nhiều một chút nha."

"Biết, mẹ, con sẽ chiếu cố tốt mình, mẹ cũng phải ngoan ngoãn nghe lời thầy thuốc, đúng hạn uống thuốc cùng nghỉ ngơi, không thể chỉ lo cùng ba nói chuyện phiếm ngay cả cơm cũng không ăn, biết không?"

"Được, đều nghe con trai bảo bối."

Kết thúc nói chuyện, một khắc điện thoại tắt, điện thoại cũng vô lực từ tay cậu "bộp " một tiếng rơi trên mặt đất, nụ cười trên mặt cậu cũng không chống đỡ được nữa, dần dần hạ xuống, cả người không có khí lực hướng bên cạnh ngã xuống.

Tôi đem người tiếp được, ôm ngang cậu lên thả lại trên giường.

Thân thể cậu hết sức lạnh, đại khái là bởi vì hở nửa người ở bên cửa sổ thổi gió, hơn nữa còn dính nước.

Tôi biết tại sao cậu lại như vậy.

Cậu là một cậu con trai ngoan.

Rất tốt rất tốt thiếu niên.

Cậu đối với mỗi người mình yêu, đều là móc tim móc phổi tốt.

Cam tâm tình nguyện giấu tất cả khổ sở, tự mình một người yên lặng chịu đựng.

Cậu như vậy, quá cực khổ.

Thủa thiếu niên, cậu không buồn không lo vui sướng, duy nhất một lần bạc tình, cũng chẳng qua là ngụy trang bảo vệ tôi.

Mà hôm nay, cậu bị thực tế hành hạ thống khổ, vui vẻ đã trở thành điều xa xỉ, chỉ vì không để cho cha mẹ lo lắng mà giả vờ kiên cường.

Buồn cười là, những thứ kia cậu không biết làm sao, ủy khuất, hèn mọn, ẩn nhẫn, tôi lại cho cậu là vì tiền đê hèn làm bộ.

Tôi biết cái thế giới này không có thuốc hối hận, hối hận là cảm xúc không có ích lợi gì nhất ở đời người.

Nhưng tôi thật hối hận.

Thực tế cho cậu một đao lại một đao, mà tôi cũng là một trong số đó.

Tôi cho cậu lau khô người, mặc quần áo tử tế, lại dùng khăn lau khô tóc, mới kêu y tá qua cho cậu truyền dịch lần nữa.

Toàn bộ hành trình tôi không có nói một câu, cho đến y tá rời đi, tôi cho cậu đắp tốt chăn, mới nói cậu nghỉ ngơi cho khỏe.

Thời điểm tôi xoay người rời đi, cậu đưa tay kéo lại vạt áo tôi.

"Chiến ca, em có phải hay không chọc anh không vui?"

"Không có, cún con, anh chẳng qua là đau lòng em, trách chính anh không một mực ở bên em bảo vệ em. Chớ suy nghĩ nhiều, em rất giỏi, vừa ở trước mặt dì làm mạnh chống giữ lâu như vậy, nhất định vừa mệt lại khó chịu, mau nghỉ ngơi đi."

Tôi hôn qua trán cậu, để cho cậu an tâm.

Nguyên lai cái đứa nhỏ ngốc này cho là tôi một mực không lên tiếng là bởi vì giận cậu.

Thật ra là tôi bởi vì tự trách mà tâm tình không tốt thôi.

Bất quá cậu quan tâm cảm thụ tôi như vậy, tôi là cảm thấy cao hứng.

Mặc dù cũng sẽ bởi vì cậu hiếm có chủ động quan tâm mà cảm thấy có điểm kỳ quái, nhưng tôi chỉ coi cậu là nguyện ý cho tôi một cơ hội nữa, liền cũng không quá để ý.

Bất quá từ đó về sau, tựa hồ ở rất nhiều phương diện cậu cũng trở nên chủ động, chính là chuyện giường chiếu cũng biến thành chủ động.

Thiếu niên đã từng hăm hở đó thật giống như trở lại, nhưng lại giống như có chút gì bất đồng.

Loại cảm giác đó quá nhỏ, quả thực khó mà nói rõ.

Bất quá chỉ cần cậu vui vẻ, tóm lại là tốt rồi.

Có lẽ cậu tạm thời vẫn không thể hoàn toàn đối với tôi rộng mở cánh cửa lòng.

Nhưng là không sao, chúng tôi tương lai còn dài.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net