Chương 3.2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

 *Vương Nhất Bác*

Lúc tôi tỉnh lại, là ở bệnh viện.

Hồi lâu mới rõ ràng, tôi chút nữa chết.

Hôn mê bảy ngày, khá tốt ba mẹ không có sao, nếu không tôi tình nguyện sẽ không tỉnh lại.

Tôi chưa từng nghĩ Tiêu Chiến lại tới giúp tôi nộp tiền chữa bệnh, dẫu sao sáng sớm hôm đó anh tuyệt tình như vậy.

Anh nói anh biết chân tướng, anh hỏi tôi có thể cho anh thêm một cơ hội hay không.

Cơ hội gì?

Anh muốn một lần nữa, là cơ hội gì?

Tôi dĩ nhiên sẽ không ngây thơ cho là anh đối với tôi tình xưa phục lại, cũng không dám si tâm vọng tưởng, tôi có năng lực để cho gương vỡ lại lành.

Ừ, kia đại khái là cơ hội bao dưỡng đi.

Tôi không hiểu sao anh đột nhiên đối với tôi thấy hứng thú, là biết chân tướng nhà tôi phá sản cho nên đồng tình, hay là anh cảm thấy trả thù tôi vẫn chưa đủ tận hứng?

Mặc dù không hiểu rõ nguyên nhân, nhưng một chút cũng không trọng yếu.

Dù sao bất kể nguyên nhân là gì, tôi cũng không cách nào cự tuyệt.

Thậm chí, tôi chỉ cầu anh không đột ngột cắt tài nguyên của tôi, anh muốn tôi làm gì cũng không có vấn đề, chỉ cần anh cao hứng liền tốt.

Không sai, chỉ cần tôi không chọc anh sinh khí, chỉ cần tôi làm anh hài lòng, anh đại khái sẽ không vứt bỏ tôi nữa.

Nói đến buồn cười, tôi lại vì tiền, bắt đầu giống như gái điếm vậy,cẩn thận lấy lòng làm đàn ông vui vẻ.

Hoặc là, tôi vốn chính là gái điếm đi.

Tiêu Chiến nói không sai, tôi chính là ti tiện.

Anh nói thích tôi cười, hy vọng tôi có thể sống vui vẻ như trước. Nhưng thời gian không thể quay lại, chuyện đã xảy ra không thể sửa lại, lúc còn trẻ đã từng hết sức lông bông cũng không về được.

Tôi không phải là không muốn, chẳng qua là cuộc sống quá nặng, ép tôi không có biện pháp giống như trước, đơn thuần ngây thơ cởi mở cười to.

Mọi thứ tôi làm không thể tùy tâm sở dục nữa.

Cho dù là một tiếng cười, cũng là mang theo mục đích.

Vì anh, vì nghênh hợp anh, tôi sẽ cố gắng giả bộ vui vẻ một chút.

Dù tôi rõ ràng không vui, không sung sướng.

Tôi ghét mình như vậy, nhưng hết lần này tới lần khác tôi lại làm như vậy.

"Chiến ca, làm sao?"

Tôi từ sau lưng ôm eo anh, bắt đầu hôn gáy anh.

Anh vừa từ bên ngoài về nhà, vào cửa mới rót ly nước ấm còn không có uống, liền bị tôi quấy rầy.

Tay cầm ly nước của anh không khỏi run lên, trong không khí lập tức có mấy giọt nước từ trong ly tràn ra.

Anh buông ly nước xuống, xoay người, một tay ôm eo tôi, một tay đè bả vai tôi, đem tôi đẩy ra một ít, khiến cho chúng tôi kéo ra chút khoảng cách.

"Cún con, em mới xuất viện không lâu, anh sợ làm em bị thương."

"Không sao, em đã tốt lắm." Nhìn anh tựa hồ còn do dự, tôi nhỏ tiếng bổ sung, "Chiến ca, em muốn làm."

Tôi biết anh không cự tuyệt được, bởi vì anh đã cứng rắn.

Trước đây tôi chưa từng chủ động.

Chủ động trêu đùa anh, chủ động hôn anh, chủ động cho anh miệng, chủ động ngồi xuống nắm vật cứng nóng bỏng kia.

Tôi sẽ tự mình động, phát ra tiếng rên rỉ anh thích, như có như không muốn cự tuyệt còn nghênh đón.

Tôi thật ra thì không thích như vậy. Nhưng trên thế giới này, người phải làm chuyện không thích nơi nơi, tôi dựa vào cái gì để nói không thích liền không làm?

Trước kia còn là tiểu thiếu gia, có thể ngây thơ cho là mình cùng người khác bất đồng, trời sinh có tư cách nói "Không ".

Nhưng đã trải qua nhiều như vậy, rơi vào tình cảnh như vậy, thậm chí cũng chết qua một lần, làm sao có thể còn không thấy rõ thực tế.

Thời điểm chân chính nói ra khỏi miệng, thật ra thì cũng không khó khăn như trong tưởng tượng.

Mặt dày chút thì không có cái gì là không thể.

Thậm chí ở thời điểm tình dục mê ly, tôi còn có thể ngồi ở trên người anh, le lưỡi liếm chất lỏng cũng không biết là của tôi hay anh dính trên trên ngón tay, cười si mê hỏi anh : " Anh, thích không?"

Anh dùng sức hơn biểu đạt anh thích.

Nhưng anh cũng không biết, tôi cười ra nước mắt, cũng không phải là nước mắt sinh lý đơn thuần.

Tôi tại sao phải như vậy?

Tôi chẳng qua là lại nhìn thấy cậu trai kia mà thôi.

Lúc anh trở lại, tôi ở trên ban công nhìn thấy anh dừng xe ở cửa, bọn họ là cùng nhau xuống xe.

Chẳng qua là không biết tại sao, cậu trai kia không có vào, Chiến ca nói chuyện một hồi, lần nữa lên xe dời đi.

Chắc là ngại tôi đi.

Nhớ lần trước tôi nhìn thấy bọn họ ở chung với nhau, chính là cái sáng sớm Chiến ca nói không muốn tôi.

Cậu trai kia dáng vẻ tốt vô cùng, nhìn khí chất chính là thiếu gia nhà có tiền, cùng Chiến ca thật xứng.

Môn đăng hộ đối, tôi không tư cách xen vào.

Bọn họ gần gũi như vậy, Chiến ca có thể hay không giống như lần trước, phát hiện sự tồn tại của tôi chỉ là một gánh nặng.

Chơi đã, ném đi, liền không giá trị gì.

Đáng xấu hổ là tôi, suy đi nghĩ lại chỉ còn sót lại phương thức này có thể giữ lại anh.

Anh hẳn thích thật chứ ?

Ít nhất ở trên giường.

Nếu không anh làm sao làm không biết mệt rồi một mực nói yêu tôi .

Nhưng là tôi biết, anh yêu, cùng tôi yêu, không giống nhau mà thôi.

Tôi phát hiện, số lần mình thấy đứa bé trai kia càng nhiều, tinh thần sẽ càng khẩn trương. Là chính tôi căn bản không thư giản được.

Ngày này chạng vạng tối, tôi cưỡi đại mô tơ Chiến ca mua cho về đến nhà, nhận được điện thoại đạo diễn, tôi liền đứng ở cửa trò chuyện một hồi, vừa vặn từ trong kính chiếu hậu nhìn thấy xe Chiến ca trở lại.

Tôi cũng không biết tại sao thị lực mình tốt như vậy, xa xa có thể nhìn thấy tài xế là Chiến ca, mà ngồi ở vị trí kế bên chính là người nọ.

Tôi chỉ muốn chạy mất dạng.

Nhưng không chào hỏi liền đi tựa hồ không còn kịp rồi.

Tôi cúp điện thoại, bọn họ vừa vặn xuống xe.

"Nhất Bác..."

Chiến ca cười đi tới, nhưng là tôi sợ anh cùng tôi nói.

Tôi sợ anh sẽ đuổi tôi đi.

"Vương Nhất Bác, thế nào? Một ngày không có tiền bo mà thôi, liền không nhẫn nại được sao... Không sai, tài nguyên là tôi cắt, thẻ cũng là tôi khóa. Chúng ta đến đây chấm dứt đi... Mọi người đều là người lớn, cậu chẳng lẽ cho là tôi thật yêu cậu, yêu đến chết đi sống lại, kiếp này không phải là cậu không thể sao?"

Lời nói lần trước vẫn còn bên tai tôi, tôi sợ anh mở miệng lại là những thứ này.

"Chiến ca..." Tôi cắt đứt anh , " Đạo diễn vừa gọi điện thoại tới, em cần quay bổ sung một vài phân cảnh, em về tổ kịch trước, tối nay không cần chờ em ăn cơm."

" Được, vậy em ở đó phải thật tốt ăn cơm tối, không thể đem mình đói bụng."

Nói xong anh liền quay đầu, cùng đứa bé trai kia cùng nhau vào phòng.

Tôi nhìn bóng lưng bọn họ, trái tim giống như bị đao dùng sức va chạm.

Tôi có thể tránh thoát một lần bị vứt bỏ, hẳn phải vui mừng mới đúng, nhưng tại sao lòng tôi vẫn đau?

Tôi tùy ý tìm một băng ghế đá ven đường ngồi xuống, mô tơ liền ném ở bên cạnh.

Tôi ôm nón sắt số 85 anh đưa cho, bắt đầu suy tính thời điểm nào trở về sẽ thích hợp.

Là sau giờ cơm tối, hay là sáng sớm ngày mai thích hợp hơn?

Vẫn là sáng sớm ngày mai đi.

Vạn nhất trở về sớm, quấy rầy chuyện tốt của bọn họ, Chiến ca nhất định sẽ nổi giận.

Chẳng qua là đáng tiếc, không có cơ hội ở ngày sinh nhật của anh, chính miệng nói với anh một câu "Sinh nhật vui vẻ" .

Chiến ca kêu tôi ăn nhiều cơm, không muốn đói bụng, tôi phải nghe lời, anh mới có thể cao hứng.

Tôi từ trong cốp sau xe gắn máy cầm ra bánh sinh nhật tôi đã chuẩn bị. Bánh sinh nhật là hôm nay tôi cố ý xin đạo diễn chụp phần kịch của tôi trước, rồi dành ra hai giờ đến trung tâm học làm.

Thật khó nhìn, phỏng đoán cũng ăn không ngon, cho nên, giống tôi vậy, định trước là không xứng cho anh chúc mừng sinh nhật.

Bánh ngọt cũng không phải rất lớn, tôi đem nó ăn hết coi là thật tốt ăn cơm tối đi.

Nhưng tôi có chút đánh giá cao dạ dày mình.

Mới ăn vài miếng đã cảm thấy rất no rồi.

Không được, nhất định là bơ tương đối ngấy, mới để cho tôi cảm thấy no, chẳng qua là ảo giác đi.

Tôi lại cứng rắn ăn thêm mấy hớp, không quá được, có chút muốn ói.

Cũng có chút muốn khóc.

Tôi nhìn bánh sinh nhật đã bị tôi khoét không ra hình dáng gì, che dạ dày, cứng rắn nặn ra một nụ cười tự nhận là đẹp mắt.

Mặc dù, cũng sẽ không có người nhìn thấy.

"Chiến ca, sinh nhật vui vẻ!"

Nước mắt một giọt một giọt rơi vào trên bánh ngọt, thật giống như càng khó hơn ăn.

Lúc này, điện thoại vang lên, là Uông Trác Thành.

Tay tôi cùng trên mặt đều dính chút bơ, dù sao bốn bề vắng lặng, tôi liền tiếp.

"Nhất Bác, có chuyện này tôi cảm thấy phải lập tức nói cho cậu."

Thanh âm cậu vô cùng cấp tốc, tựa hồ là thật có chuyện quan trọng.

"Mới vừa em họ cậu, chính là con trai chú nhỏ đoạt công ty ba cậu, uống rượu nhiều vô tình nói ra nội tình vụ án ba cậu, cậu ta nói ba cậu ta căn bản không có đầu óc đi ăn cắp văn kiện công ty, càng không có nhiều vốn như vậy để mua cổ phần, sau lưng là có người xúi giục cùng tài trợ, cậu đoán là ai ?"

"Chớ thừa nước đục thả câu, mau nói."

Tin tức trọng yếu như vậy, tôi nào có tâm tình cùng cậu đoán tới đoán lui.

Đây chính là cừu nhân đẩy cha mẹ tôi đến nông nỗi ngày hôm nay.

"Là Tiêu thị."

Bánh ngọt "Bộp " một tiếng rơi xuống đất.

Tay tôi đang run.

"Cậu nói gì? Cậu nói lại lần nữa."

Tôi không dám tin tưởng thứ mình nghe được, có thể là mình nghe lầm, hoặc là Uông Trác Thành nói nhầm, có lẽ cậu muốn nói là Phương thị, hoặc là Trương thị, thậm chí có thể là những thứ khác.

Đúng, nhất định là lầm.

"Tiêu thị a, chính là Tiêu Chiến cái đó Tiêu thị."

" Tiểu tử kia đã say đến hồ đồ, sẽ không nói láo, huống chi chuyện đều qua một năm, cậu ta không cần phải đến bây giờ mới tung tin vịt, tôi xem lời nói đó có tám chín phần là thật."

"Khi đó, Tiêu Chiến không phải đã tiếp nhận Tiêu thị sao? Anh ta tại sao phải làm như vậy..."

" A lô? Nhất Bác, cậu có nghe sao? Nhất Bác..."

Điện thoại di động nằm ở trên ghế, thanh âm Uông Trác Thành không ngừng truyền tới, nhưng cái gì tôi cũng nghe không lọt.

Nước mắt làm mơ hồ tầm mắt, mơ hồ nhìn thấy Tiêu Chiến từ đường xe đối diện chạy tới.

Nhưng anh bây giờ đang theo người nọ cùng nhau chúc mừng sinh nhật, làm sao có thể xuất hiện ở nơi này.

Nhất định là ảo giác.

Thật buồn cười, lúc này rồi, tôi còn ảo tưởng anh sẽ chọn buông xuống người nọ mà chạy đến tìm tôi .

Tôi là bị coi thường từ con tim a.

Tiêu Chiến, người sau màn thao túng hết thảy, thật sự là anh sao?

Anh hận em, đã đến trình độ nhất định phải để cho em cửa nát nhà tan sao?

Nguyên lai người ngày đêm tôi suy nghĩ, cho tới bây giờ luôn là muốn tôi sống không bằng chết.

Tôi từ đầu tới cuối thật là một cái kẻ ngu.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net