Chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Sáng sớm ngày hôm sau, Vương Nhất bác cùng Tiêu Chiến vì tránh hiềm nghi, trước sau xuất phát từ nhà đến phi trường. Cả Tiểu Muội và Trần Ca đều biết nơi sống của Nhất Bác, thường xuyên đưa đón cậu trong nửa năm nay. Do trở ngại cuộc hôn nhân không thể nói trước này nên mỗi lần Vương Nhất Bác đều chỉ để họ đưa tới cửa, họ chưa từng bước chân vào biệt thự của cậu. Vì vậy, tự nhiên không ai biết rằng Vương Nhất Bác đang sống với Tiêu Chiến

  Lúc Tiêu Chiến đến nơi, đã nhìn thấy ba vòng fan trong và ngoài sân bay. Tiêu Chiến liên lạc với Tiểu Muội để tránh đám đông và bước vào phòng chờ VIP. "Tại sao nhiều người như vậy?"

  "Anh Chiến, anh không biết sao, lần nào cũng vậy. Những kẻ tư sinh đó lần nào cũng có khả năng tìm ra thông tin chuyến bay của Nhất Bác. Vừa rồi, một kẻ còn đụng phải bạn nhỏ qua đường. Trước đây chặn Nhất Bác thì thôi. Lần này, họ còn ảnh hưởng đến những người qua đường, Nhất Bác đang ủ rũ trong đó một mình." Tiểu Muội vừa nói vừa chỉ vào phía trong cùng. Vương Nhất Bác đội một chiếc mũ lưỡi trai màu đen, đầu cúi thấp, tấm lưng nhỏ co quắp trên ghế, lộ ra vẻ cô đơn và đáng thương.

  "Để tôi đi qua gặp cậu ấy"

  Ngay khi Tiêu Chiến vừa đi một bước, Tiểu Muội đã ngăn anh lại, "Anh Chiến, đừng đến đó bây giờ. Nhất Bác không muốn nói chuyện khi đang buồn. Cậu ấy sẽ tức giận nếu anh nói quá nhiều."

  "Không sao đâu." Tiêu Chiến đẩy tay Tiểu Muội ra, đi thẳng đến chỗ Vương Nhất Bác.

  Vương Nhất Bác cúi đầu, lần lượt nhặt măng rô trên từng ngón tay. Sau đó một đôi giày da đen xuất hiện trong tầm mắt cậu.

  Tiêu Chiến biết đây là hành động nhỏ của Vương Nhất Bác mỗi khi không vui hoặc làm sai, cậu ấy sẽ kéo măng rô tay, thậm chí còn rút ra máu nhiều lần. Tiêu Chiến cúi xuống, nắm lấy tay Vương Nhất Bác ra hiệu dừng lại, "Đừng nhặt, sẽ lại chảy máu. Cậu muốn xuất hiện trên Weibo với hotsearch: Vương Nhất Bác kéo măng rô tay làm chảy máu sao "

  Vương Nhất Bác ngẩng đầu lên vừa vặn nở một nụ cười, Tiêu Chiến biết rằng cậu đang giả vờ.

  " Vương Nhất Bác, không muốn cười thì đừng cười, thật xấu"

  Lần này, Vương Nhất Bác không cười, nhìn Tiêu Chiến với ánh mắt bất lực, "Anh Chiến, em đã thông báo mấy lần rồi. Sao họ không nghe? Họ đều nói thích em,đều nói là người hâm mộ của em, nhưng em nói, họ không nghe. Anh nghĩ em có thể làm gì bây giờ? "

  Tiêu Chiến ngồi xuống bên cạnh Vương Nhất Bác "Được rồi, không phải chuyện của cậu. Sau này tôi sẽ lo những chuyện này." Sau đó anh đưa điện thoại di động cho Vương Nhất Bác, "Chơi game một lát, vẫn còn sớm, đừng bóc tay nữa."

  Vương Nhất Bác nhận điện thoại, bối rối hỏi: "Anh có cách nào sao?"

  "Thầy Vương, đây là công việc đầu tiên của người đại diện như tôi sau khi đảm nhận vị trí này. Tôi sẽ làm tốt. Cậu không cần lo lắng về điều đó."

  Vương Nhất bác lần này thật bị Tiêu Chiến mặt đầy chân thành chọc cười. Dấu ngoặc nhỏ lại xuất hiện trên mặt, cậu gật đầu, "Ừ." Vương Nhất Bác không hỏi thêm nữa, dù sao thì cậu cũng chưa bao giờ nghi ngờ khả năng của Tiêu Chiến, anh chính là con nhà người ta trong truyền thuyết, từ nhỏ đã ưu tú. Dù mới bước chân vào lĩnh vực này nhưng Vương Nhất Bác chưa bao giờ coi anh như một người mới. Bây giờ Tiêu Chiến đã nói vậy, trái tim của Vương Nhất Bác đã an tâm phần lớn. Cậu quen thuộc mở khóa điện thoại của Tiêu Chiến và bắt đầu chơi trò chơi.

  Nhắc mới nhớ, Tiêu Chiến thực ra không chơi game di động. Trò chơi trên điện thoại được Vương Nhất Bác cài đặt trong một lần quên cậu quên sạc , mặt dày mày dạn cướp điện thoại di động của Tiêu Chiến để chơi. Kể từ đó, bất cứ khi nào điện thoại của Vương Nhất Bác hết pin , cậu sẽ vô tư lấy điện thoại của Tiêu Chiến để chơi game. Sau đó, không biết bắt đầu từ khi nào, cậu phát hiện ra Tiêu Chiến sở hữu hai chiếc điện thoại di động.

  Tiểu Muội, đang ở cách đó không xa, liếc nhìn Trần Ca, không thể không giơ ngón  cái lên cho Tiêu Chiến, "Chúa ơi, ngày đầu tiên đi làm liền có thể quản được Nhất Bác. Thật may mắn, hôm qua tôi đã đặt chỗ cho anh Chiến ở hạng thương gia với Nhất Bác. Xem ra sau này tôi được cứu rồi, quả nhiên dáng dấp đẹp mắt làm gì cũng có ưu thế."

  Sau đó, Vương Nhất Bác phát hiện ra rằng dù là ở sân bay hay khách sạn thì quả thực có ít tư sinh hơn hẳn, sau khi hỏi Tiểu Muội, cậu mới biết thì ra Tiêu Chiến trực tiếp lấy danh nghĩa công ty gửi thông tin của những kẻ tư sinh cho luật sư. Anh cũng sử dụng tài khoản của công ty để đăng tải các văn bản có đóng dấu đỏ, kiên quyết ngăn chặn mọi hành vi như mua bán bất hợp pháp thông tin cá nhân với quy mô lớn và tuyệt không nhân nhượng.

  Ban đầu, Tiểu Muội sợ làm hỏng duyên người qua đường của Vương Nhất Bác, dù sao thì hành vi đưa đón như thế này trong làng giải trí đã quá phổ biến, thậm chí hoàng ngưu đã trở thành một nghề.

  Sau khi quấn quít hết lần này đến lần khác, Tiểu Muội uyển chuyển nhắc nhở Tiêu Chiến. Nhưng Tiêu Chiến có thái độ cứng rắn, theo ý kiến ​​của anh, những fan tư sinh ngắn ngủi này hoàn toàn không phải là fan thực sự, ngành công nghiệp giải trí không nên khuyến khích những hành vi này. Nhất định phải có người đứng ra đầu tiên, và các công ty giải trí khác sẽ tự nhiên làm theo. Chỉ bằng cách này, những xu hướng không lành mạnh  mới có thể được sửa chữa. Từ đó nghệ sĩ mới có thể giới thiệu những tác phẩm hay hơn đến cho khán giả. Ngoài ra, Tiêu Chiến đã hứa với danh nghĩa của công ty sẽ tổ chức các buổi gặp gỡ người hâm mộ công khai cho Vương Nhất Bác, ít nhất mỗi năm một lần, để những người hâm mộ thực sự có thể gặp được Vương Nhất Bác.

  Sau đó, dưới hoạt động đầu tiên của Xingyue Entertainment, có một số công ty giải trí cũng đã cùng nhau đưa ra thông báo mặc dù càng nhiều hơn là lựa chọn yên lặng theo dõi diễn biến, nhưng như thế cũng là mở ra một khởi đầu tốt. Tiểu Muội càng nói càng phấn khích, "Nhất Bác, anh Chiến bình thường hiền lành thật, nhưng khi làm việc gì cũng rất cứng rắn nha"

Vương Nhất bác oán thầm, cảm thấy Tiêu Chiến lịch sự ôn nhu, đó là bởi vì những gì cô thấy đều là bề ngoài.

  Tuy nhiên, Vương Nhất Bác không ngạc nhiên về khả năng làm việc của Tiêu Chiến. Nếu không đủ cứng rắn, Tiêu Chiến làm sao có thể xử lý được những con cáo già của Tianchen International ở tuổi 26 và đảm bảo vị trí chủ tịch của mình. Tianchen International là một tập đoàn lớn như vậy, một mình anh gánh vác được, huống chi là một công ty giải trí.

  Tiếp theo việc Tiêu Chiến cần giải quyết là ê-kíp đoàn làm phim quá thiếu chuyên nghiệp.

  Trước khi đến Nam Kinh, Tiêu Chiến có lẽ đã hình dung ra điều đó. Mặc dù đoàn làm phim được cho là không chuyên nghiệp, nhưng không ngờ tình hình thực tế lại tồi tệ hơn Tiêu Chiến nghĩ nhiều. Đoàn phim quay chậm, thiếu nhân sự, diễn viên thiếu chuyên nghiệp. Nữ chính Thẩm Như là người mới chưa có kinh nghiệm diễn xuất, không có gương mặt thanh thuần (?). Ngược lại, chỗ ở trong khách sạn lại sắp xếp rất sang trọng. Các chi phí đều để chi cho những thứ này. Đại khái ở cùng tổ hai ngày, Tiêu Chiến liền biết, có người muốn mượn lưu lượng của Vương Nhất Bác để nâng người mới.

  "Người đại diện cũ của cậu liền cho cậu tiếp nhận những công việc này?" Tiêu Chiến bất lực hỏi.

  "Chuyện này đã coi là tốt rồi." Vương Nhất Bác chưa kịp nói chuyện, Tiểu Muội đã vội vàng trả lời, "Dù sao lần này cũng là nam chính, điều kiện ăn ở cũng tốt. Bộ trước đây còn thảm hại hơn, nam nữ chính yêu thích đùa bỡn không nói, động một tí dùng thế thân, còn thích đổi kịch bản, đi muộn về sớm, sống ở thành phố, Nhất Bác và các diễn viên khác cùng nhân viên sống ở vùng rừng núi, bị muối đốt mỗi ngày. Da của Nhất Bác bị dị ứng qua lại vài lần.." Thực ra, Tiêu Chiến mới là người đại diện cho Vương Nhất Bác được vài ngày, nhưng chẳng biết tại sao, Tuổi Muội một chút cũng không cảm thấy Tiêu Chiến là công ty phái tới chèn ép Vương Nhất Bác , ngược lại cảm thấy Tiêu Chiến sẽ đứng về phía Vương Nhất Bác. Để nói lý do, chỉ có thể là do trực giác.

  "Tiểu Muội." Vương Nhất Bác kịp thời ngăn lại, nếu như tiếp tục, ngay cả chính cậu cũng cảm thấy giống như đang ở trước mặt Tiêu Chiến bán thảm. Thật ra thì cậu cảm thấy cũng khá tốt. Ít nhất là vẫn có công việc.

  Tiêu Chiến quay mặt lại, nhéo nhéo bả vai Vương Nhất Bác.

Vương Nhất bác bị Tiêu Chiến nhìn một cái, chẳng biết tại sao có chút chột dạ, gãi gãi đầu "Cũng không ngoa như lời cô ấy nói. Không phải vẫn là diễn viên sao? Còn hơn không có việc để làm."

  Tiêu Chiến vừa muốn nói gì đó, chuông cửa lại không đúng lúc vang lên. Tiểu Muội nghe thấy tiếng, đi đến mở cửa.

  "Chào Tiểu Muội, anh Nhất Bác có ở đây không?"

  Nghe thấy giọng nói của Thẩm Như ngoài cửa, Vương Nhất Bác không khỏi nhíu mày. Chỉ là một phản ứng nhỏ như vậy, cũng toàn bộ rơi vào trong mắt Tiêu Chiến.

  "Cô Thẩm, Nhất Bác đang bận." Tiểu Muội đã khá quen thuộc. Theo bản năng từ chối.

  "Anh ấy đang bận đọc kịch bản sao? Anh Nhất Bác bận bịu như vậy, nếu không có thời gian để đọc lại lời thoại, tôi có thể xin đạo diễn hoãn quay ..."

  Vương Nhất Bác tay phải rũ bên ghế sô pha, tâm tình vừa mới ổn định đột nhiên có chút tức giận muốn đứng dậy, tay Tiêu Chiến đã đè lên vai cậu, vỗ hai cái.

  "Tôi sẽ giải quyết." trên mặt Tiêu Chiến không nhìn ra biểu cảm gì. Càng như vậy, Vương Nhất bác càng biết, Tiêu Chiến là tức giận. Tiêu Chiến bước đến cửa, nhẹ nhàng đẩy Tiểu Muội đang ở trước mặt anh ra. "Thẩm tiểu thư phải không?"

  Tiêu Chiến nói với một giọng điệu rất bình tĩnh, không thể nghe ra cảm xúc gì, nhưng có thể do lợi thế về chiều cao, Thẩm Như có cảm giác như bị chèn ép, "Vâng, là tôi." Thẩm Như cẩn thận quan sát người trước mặt, mặc áo phông trắng đơn giản, quần đen, lịch sự lại sạch sẽ, "Tôi nhớ ra rồi, anh là người đại diện mới của anh Nhất Bác, đúng không?"

  Tiêu Chiến gật đầu, "Cô Thẩm, đã muộn rồi. Cô không thích hợp ở đây vào lúc này. Cô Thẩm và Nhất Bác đều là diễn viên chuyên nghiệp, sẽ không cản trở tiến độ của đoàn phim vì việc riêng. Cô nên về nghỉ ngơi sớm, ngày mai gặp lại"

  "À, ồ." Thẩm Như đã quen với việc được tự do trong đoàn, nhất thời không thể phản ứng lại. Chỉ ngây người nhìn Tiêu Chiến, rõ ràng trời sinh mang một khuôn mặt vui vẻ, giờ phút này nhưng lại làm cho người ta tràn đầy cảm giác bị áp bách, tại thời điểm cô còn tay chân luống cuống, cánh cửa trước mắt đã chậm rãi đóng lại.

  Tiêu Chiến trở lại ghế sô pha, ngồi bên cạnh Vương Nhất Bác. "Thường xuyên xảy ra chuyện này?" Vương Nhất Bác không trả lời. Tiêu Chiến lại nhìn lên Tiểu Muội đang đi theo anh trở lại.

  Tiểu Muội thở dài, " Thực ra Thẩm Như là fan của Nhất Bác, không có gì ác ý. Bộ phim này vốn là do gia đình cô ấy đầu tư để cho cô ấy truy tinh. Phòng của cô ấy ở cạnh Nhất Bác. Đồ ăn thức uống bình thường đều tốt cho Nhất Bác. Hơn nữa, công tác an ninh của khách sạn rất tốt, không có tư sinh. Chỉ là không có tâm sự nghiệp. Thực ra chính là tới chơi thôi. "

  Tiêu Chiến lắc đầu thở dài bất lực, "Người đại diện của cậu đúng là biết lợi dụng cậu để kiếm tiền nhanh, nhưng hắn ta không sợ hủy hoại tương lai của cậu sao, Nếu đóng quá nhiều phim dở, con đường sau này sẽ khó nhận được kịch bản tốt"

  "Thật ra, thà đóng phim như vậy còn hơn không có việc gì." Nhất Bác nhớ lại những ngày trước kia, đừng nói công ty không cho cậu tiếp công việc, cho dù là cậu tự tìm tới tài nguyên, còn phải giao cho những nghệ sĩ khác cũng công ty.

  Tiêu Chiến vươn tay xoa tóc Vương Nhất Bác, "Không sao đâu, mọi chuyện đã kết thúc rồi. Chờ bộ này quay chụp xong, chúng ta sẽ bắt đầu lại." Sau đó, anh đứng dậy và nói với Tiểu Muội "Giúp Nhất Bác đóng gói hành lý, tôi sẽ đổi phòng với cậu ấy. "

  "Tại sao muốn đổi phòng bây giờ?" Vương Nhất Bác nghi ngờ nhìn Tiêu Chiến.

"Giúp cậu chặn đào hoa a thầy Vương." Tiêu Chiến nói xong, khóe miệng nhếch lên một nụ cười, ngay cả nốt ruồi nhỏ trên khóe miệng cũng lộ ra vui vẻ.

  Vương Nhất Bác cuối cùng cũng nở một nụ cười nhẹ, mặc dù nụ cười ấy lộ ra không ít không biết làm sao.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net