Chương 7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

       Vào đêm trước giáng sinh, Vương Nhất Bác nhận được lời mời chụp tạp chí nổi tiếng《Venus 》.

"Chiến ca, 《Venus》 là tạp chí nổi tiếng, lần này lại đúng dịp lên mặt bìa đợt giáng sinh, hay là để cho Nhất Bác tiếp đi." Tiểu Muội rất sợ lại bị Tiêu Chiến từ chối, không ngừng bận bịu thuyết phục anh.

Tiêu Chiến khi làm người đại diện cùng những người khác quả thật không giống nhau, ban đầu, giúp Nhất Bác đẩy xuống một ít tống nghệ không cần thiết, Tiểu Muội còn thở phào nhẹ nhõm, có thể để cho Nhất Bác chuyên tâm diễn xuất, cũng có thời gian nghỉ ngơi. Nhưng cũng không thể toàn bộ đẩy đi. Dẫu sao lần này là tạp chí nổi tiếng cùng trang bìa đặc biệt dịp giáng sinh.

Tiêu Chiến nhìn Vương Nhất Bác, nghiêm túc nói, "Tiểu Muội nói không sai, đây đúng là một cơ hội tốt. Trang bìa giáng sinh, hơn nữa còn là Venus, đối với phương diện tài nguyên tạp chí về sau của em có chỗ tốt. Nhưng là bây giờ với tiến độ của tổ kịch, tối đa chỉ có thể cho em nghỉ một ngày. Anh xem qua, trước ngày chụp tạp chí em có kịch đêm, chờ xuống kịch lại xuất phát, cũng chỉ có thể ngồi chuyến bay khuya, hơn nữa chụp tạp chí thời gian không ngắn, lúc về giống vậy lại ngồi chuyến bay buổi tối, sẽ lãng phí thời gian ngủ hai buổi tối, chỉ có thể ở trên phi cơ nghỉ ngơi một hồi. Anh không muốn em mệt mỏi như vậy."

"Em muốn tiếp." Vương Nhất Bác bình tĩnh gật đầu, "Thật ra thì bây giờ so với trước kia đã tốt hơn rất nhiều. Em cũng không có yếu ớt như vậy. Lại nói trên phi cơ vẫn là có thể ngủ. Em không muốn lãng phí cơ hội tốt như vậy."

"Vậy được. Vậy để anh đi gặp đạo diễn xin nghỉ." Tiêu Chiến vừa nói ngẩng đầu nhìn về phía Tiểu Muội. "Lần này để tôi bồi Nhất Bác trở về Bắc Kinh, liền một ngày, chúng tôi hai người cũng đơn giản, đi nhanh về nhanh. Em cùng Trần ca đợi ở phim trường. Có chuyện liên lạc tôi."

" Được." Tiểu Muội gật đầu.

Thời điểm Tiêu Chiến cùng Vương Nhất Bác đến Bắc Kinh là rạng sáng sáu giờ, Vương Nhất Bác ở trên phi cơ ngủ được hai giờ. Trước khi ngủ thấy Tiêu Chiến còn đang xem mặt bìa tạp chí hôm nay sẽ chụp, lúc tỉnh lại, anh đã đang xử lý công việc công ty. Thật ra thì nghĩ đến, Tiêu Chiến coi như là một người làm hai việc, một chút so với Vương Nhất Bác cũng không ung dung.

Hai người xuống máy bay, lúc đi ngang qua phi trường đến phòng khách, Tiêu Chiến tiện tay mua cho Vương Nhất Bác một ít bánh mì nhỏ cùng một ly cà phê. Liền mang theo người ngồi lên xe của Tống Đường đã sớm chờ ở bên ngoài.

"Ông chủ, tiểu thiếu gia." Tống Đường một bên chào hỏi một bên đem văn kiện trong tay đưa cho Tiêu Chiến.

"Trước 9h có lẽ sẽ đến nơi, cậu lái xe. Lái vững vàng chút."

" Được." Tống Đường gật đầu, chậm rãi đạp chân ga, đem xe vững vàng lái ra ngoài.

Tiêu Chiến đưa bánh mì cùng cà phê tới trong tay Vương Nhất Bác "Nhất Bác, em trước ăn một chút, coi như điểm tâm. Ăn xong có thể ngủ tiếp một giờ. Hôm nay muốn chụp hình hai người. Em là lần đầu tiên chụp tạp chí, phải giữ tốt trạng thái. cường độ công việc khá lớn."

Vương Nhất Bác nhận lấy, "Anh không ăn sao?"

"Em ăn trước, anh lát nữa ăn sau."

Vương Nhất Bác gật đầu, sau đó cái miệng nhỏ ăn từng chút một. Chỉ chốc lát sau liền thấy Tiêu Chiến mở ra văn kiện mà Tống Đường vừa đưa, tùy ý hỏi, "Chiến ca, anh có phải hay không bề bộn nhiều việc a?"

Tiêu Chiến quay đầu nhìn tới, hơi nhếch mép một cái, "Không có a."

"Em nhìn anh mới vừa trên phi cơ vẫn đang làm việc. Bây giờ lại đang làm việc. Anh là người sắt sao?"

Tiêu Chiến lắc đầu, "Thói quen. Thật ra thì khá tốt. Trước kia ở Mỹ, cạnh tranh kịch liệt hơn, cường độ cũng lớn."

"Thời điểm anh ở Mỹ..." giọng nói Vương Nhất Bác bỗng nhiên trở nên rất nhỏ.

Tiêu Chiến không có nghe rõ, nghiêng đầu qua, hỏi lại "Cái gì?"

"Em nói, anh ở Mỹ cũng khổ cực như vậy sao? Anh không phải đi học sao?" Thật ra thì điều  Vương Nhất Bác muốn hỏi chính là, thời điểm anh ở Mỹ, tại sao không liên lạc với em?

Chỉ bất quá thật vất vả hỏi ra lời muốn hỏi, Tiêu Chiến không có nghe rõ. Cậu cũng không có dũng khí hỏi một lần nữa.

Tiêu Chiến không nghi ngờ cậu, còn tưởng rằng Vương Nhất Bác chẳng qua là tò mò, liền tùy ý nói "Bắt đầu ba năm chủ yếu là đi học. Cuối cùng một năm, liền bắt đầu ở phố Wall công tác. Nước Mỹ bên kia là dẫn đầu thế giới, đi học thật ra cũng chỉ coi là lý thuyết trên giấy, vẫn là cần thực tiễn. Cho nên sau khi anh tốt nghiệp liền ở bên kia lăn lộn một năm, đi làm cho người Mỹ, dĩ nhiên chủ yếu là muốn học từ bọn họ cách quản lý và vận hành."

"Vậy anh hối hận không?"

"Ừ ?" Tiêu Chiến nhíu mày một cái, "Hối hận cái gì?"

Hối hận trở lại trễ một năm, liền vĩnh viễn bỏ lỡ chị cậu.

Nếu như sớm một chút trở lại, chị cậu còn chưa kết hôn, vậy bọn họ liền có thể nối lại tiền duyên.

Nhưng là, nếu như anh sớm một năm trở lại, cậu lại không thể lấy thân phận người yêu hợp pháp của Tiêu Chiến cùng anh ở cùng một chỗ. Có lẽ quỹ tích của đời người đều sẽ có thay đổi to lớn. Mà nếu không có anh chính cậu bây giờ có thể là một cái lưu lượng bị công ty tùy thời chèn ép đến nổ.

Chỉ bất quá những thứ này là suy nghĩ chủ quan trong lòng Vương Nhất Bác, không dám nói ra, không thể làm gì khác hơn là đổi một cái lý do, "Hối hận khổ cực như vậy a."

Tiêu Chiến cười yếu ớt, "Không hối hận. Những thứ học được ở nước Mỹ là bảo vật vô giá a."

Nhà Vương Nhất Bác cũng là thương gia. Nhưng cưng chiều cậu, cho tới bây giờ không có buộc cậu làm chuyện cậu không thích. Ngay cả lúc ấy cậu đi học được một nửa lại bỏ ngang vào vòng giải trí cũng đều thuận theo cậu. Chuyện công ty đều là chị giúp ba xử lý.

Nhưng Tiêu Chiến không giống , anh chẳng những là con độc nhất, còn là đích tôn của Tiêu lão gia tử. Tiêu cha lớn tuổi, thân thể cũng không tốt. Đây cũng là lý do Tiêu Chiến thật sớm phải tiếp quản toàn bộ công ty.

Vương Nhất Bác đối với công việc kinh doanh không hiểu, cũng không tiếp tục nói đề tài này nữa. Không thể làm gì khác hơn là tùy ý gật đầu một cái, cúi đầu lại cắn cắn bánh mì nhỏ thơm ngát trong tay, sau đó quỷ thần xui khiến đem cắn còn dư lại nửa bánh mì hướng Tiêu Chiến đưa tới, "Cái  bánh mì này ăn thật ngon, anh có muốn ăn không?" Chỉ bất quá vừa nói xong, Vương Nhất Bác liền hối hận.

Tay lúng túng  ở giữa không trung, mà cậu cùng Tiêu Chiến quan hệ hiện nay, căn bản không có đạt tới trình độ có thể cùng chung một ổ bánh mì, bất luận là quan hệ hôn nhân, hay là nghệ sĩ cùng người đại diện, đều không thể như vậy.

Bầu không khí trong nháy mắt lúng túng cực điểm, Vương Nhất Bác trực giác đầu óc mình bị nước vào, đang muốn yên lặng thu hồi tay, mảnh khảnh cổ tay lại bị Tiêu Chiến nhẹ nhàng cầm lấy.

Lúc Vương Nhất Bác mới đề nghị, Tiêu Chiến cũng có một giây khiếp sợ. Chỉ bất quá khi thấy Vương Nhất Bác hốt hoảng muốn thu hồi tay, bản năng trước tiên là muốn bắt được cậu.

Nhìn bên khóe miệng Vương Nhất Bác còn mang vụn bánh mì, trong đầu anh nghĩ, cái này bánh mì nhỏ nhất định ăn thật ngon.

Sau đó nắm cổ tay Vương Nhất Bác, cúi đầu, liền cùng Vương Nhất Bác tay, đem bánh mì đưa đến trong miệng mình. Mà môi Tiêu Chiến không lệch chút nào rơi vào đúng địa phương mà Vương Nhất Bác vừa cắn qua.

Tiêu Chiến cắn một cái, nhai ở trong miệng, suy ngẫm, " Ừ, thực sự ăn rất ngon."

Tiêu Chiến giọng nói ôn nhu dễ chịu, bầu không khí trong nháy mắt từ lúng túng biến thành mập mờ vô hình.

Hai lỗ tai Vương Nhất Bác lặng lẽ đỏ lên, lầm bầm nói một câu, ý đồ hóa giải lúng túng, "Vậy lúc chúng ta trở về mua thêm một ít đi."

" Được." Tiêu Chiến lên tiếng đáp lại, lúc này mới buông ra cổ tay Vương Nhất Bác, ngồi thẳng lại dựa trở về  ghế của mình.

Vương Nhất Bác được buông ra, giống như khó hiểu thở phào nhẹ nhõm, sau đó cúi đầu xuống đem còn dư lại bánh mì, từng miếng từng miếng ăn xong.

——————————————

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net