Chương 8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trang bìa《Venus》 dịp giáng sinh là hai người. Hợp tác cùng Vương Nhất Bác là một tiểu hoa quốc dân độ khá cao Bạch Lộ Phi. Hai người bề ngoài rất hợp, đều là cao gầy lại trắng.

Mặc dù ban đầu Tiêu Chiến cũng biết đối tượng hợp tác lần này là một nữ nhân da trắng dung mạo xinh đẹp. Chỉ bất quá khi thợ trang điểm làm xong trang điểm, hai người thay xong quần áo đứng chung một chỗ, Tiêu Chiến mới bắt đầu có chút hối hận cho Vương Nhất Bác tiếp loại công việc này.

Nhưng mà toàn bộ quá trình, Vương Nhất Bác vô cùng chuyên nghiệp đem tiểu tình lữ ánh mắt cùng ngọt ngào biểu diễn tinh tế.

"Tới, tiểu tình lữ nhìn đối phương, đầu đến gần một chút."

" Đúng, Nhất Bác tay thả vào ngang hông Phi Phi, thân mật một chút. Tốt."

"Ánh mắt có thể cưng chiều hơn không."

" Phi Phi đứng ở sau lưng Nhất Bác, từ phía sau ôm lấy Nhất Bác . Đúng. như vậy, rất tốt."

Lời nhiếp ảnh gia chăm sóc dạy bảo, Tiêu Chiến đều nghe vào tai, cả ngày như ngồi bàn chông.

Chụp kết thúc đã chạng vạng tối, Vương Nhất Bác còn ở ngay trước mặt Tiêu Chiến, cùng Bạch Lộ Phi trao đổi thông tin. Mặc dù chỉ bất quá là đồng nghiệp hợp tác lẫn nhau lưu lại phương thức liên lạc, ở vòng giải trí có nhiều thêm một người bạn cũng không phải chuyện xấu. Nhưng ở trong mắt Tiêu Chiến, chính là giấm chua.

Vương Nhất Bác không phát hiện Tiêu Chiến khác thường, tự nhiên đem áo khoác của mình đưa tới trong tay Tiêu Chiến, "Chiến ca, em đi tháo trang sức cùng thay quần áo, anh nghỉ ngơi chờ em một hồi." Nói xong cũng không đợi Tiêu Chiến phản ứng, trực tiếp xoay người đi.

Tiêu Chiến mặt bình tĩnh giống như một tờ giấy trắng, trong lòng nhưng đang mặc niệm, đứa trẻ nhỏ, không hiểu chuyện. Từ từ, từ từ đi. Sau đó một mình nhớ lại chuyện bánh mỳ nhỏ buổi sáng trên xe hơi, tự an ủi.

Cho đến khi bên ngoài truyền tới tranh chấp thanh âm, Tiêu Chiến mới phát hiện Vương Nhất Bác đã rời đi gần nửa giờ. Nghe bên ngoài tiếng vang không đúng, lúc này mới đẩy ra cửa phòng nghỉ. Vừa một bước vào hành lang, chính là Vương Nhất Bác cả người té ngửa về sau vừa vặn ngã vào trong ngực anh.

Vương Nhất Bác thấy có người đỡ cậu, ngẩng đầu mới nhìn thấy là Tiêu Chiến, vội vội vàng vàng nói, "Chiến ca, hắn vừa ở phòng thay quần áo chụp lén em. SD để ở trong túi hắn."

Trong nháy mắt Vương Nhất Bác nói chuyện, Tiêu Chiến chú ý tới vết bầm ở khóe miệng cậu, nhìn chính là vừa bị ăn quả đấm. Sau đó ngẩng đầu hướng hành lang bên kia nhìn, thấy một cái đàn ông, vóc dáng nhỏ nhắn cõng máy chụp hình, trước ngực còn treo một tấm thẻ nhân viên, đang xoay người hướng ngược lại với bọn họ bỏ chạy.

Tiêu Chiến đem Vương Nhất Bác đỡ ở bên tường, chạy đuổi theo.

Tiêu Chiến tay dài chân dài, mấy bước liền đuổi kịp người nọ. Nhanh chóng dùng sức đem cổ áo hắn kéo một cái, đem người quay lại. Sau đó cong đầu gối, một chút đè ở trên bụng người kia. Đàn ông áo đen phản kháng, ăn đau ôm bụng. Tiêu Chiến hai bước đến sau người đó, đem hai tay xoay ngược lại về phía sau, lại lên đầu gối trái trực tiếp đè ở sau lưng. Người kia sau lưng bị đau, cả người ngã nhào về phía trước. Tiêu Chiến tay phải bắt hai tay hắn chắp ở sau lưng. Tay trái đem máy chụp hình trên cổ kéo xuống.

Vương Nhất Bác cũng đã chạy tới, "Chiến ca, em thấy hắn đem thẻ SD lấy ra để trong túi." Vừa nói vừa đi đến túi nguời đó mò, quả nhiên mò tới một tấm thẻ nhỏ. Vương Nhất Bác lúc này mới đứng dậy.

An ninh bên tạp chí lúc này cũng nghe tin chạy tới, từ trong tay Tiêu Chiến nhận lấy người đàn ông áo đen, vừa muốn kiềm chế mang người đi, lại bị Tiêu Chiến gọi lại, " Chờ một chút."

Chẳng qua là vừa dứt lời, Tiêu Chiến không chút nào lưu tình, một quyền đánh vào trên mép người kia, "Cái này trả lại cho ngươi." Cùng Vương Nhất Bác bị thương địa phương giống nhau như đúc vị trí..

Vương Nhất Bác lúc này mới điều kiện phản xạ sờ khóe miệng mình, bị đau khẽ hô lên một tiếng.

Tiêu Chiến nghe tiếng xoay người, nhưng ngại vì hành lang còn có những người khác. Chịu đựng cảm giác cấp bách muốn xông về trước kiểm tra vết thương của cậu, đầu tiên là vòng qua Vương Nhất Bácc, đi tới trước mặt hai cái nhân viên làm việc ở sau cậu, hướng người xòe bàn tay ra, "Lát nữa sẽ có người thay mặt Nhất Bác gửi tặng hai vị tiểu thư điện thoại di động mới nhất coi như quà cám ơn. Trước cám ơn hai vị thông báo an ninh tới trợ giúp. Ngoài ra, cẩu tử không được phép chụp lén, những người khác cũng giống vậy. Nên tôi cần xoá ảnh hai vị vừa chụp được trong điện thoại."

Tiêu Chiến nói chuyện bình tĩnh ôn nhu, trong giọng nói nhưng không cho cự tuyệt. Hai người nhìn nhau một chút, giải khóa điện thoại, bỏ vào trong tay Tiêu Chiến, Tiêu Chiến nhận lấy điện thoại di động, đem video hai người vừa chụp được xóa hoàn toàn, lại đưa điện thoại trở về, "Cám ơn. Hai vị thích điện thoại mới màu gì, có thể nói với trợ lý của tôi." Nói xong không chờ hai người phản ứng, liền trở lại hướng Vương Nhất Bác, vỗ nhẹ sau lưng cậu, dẫn người rời đi.

Trở lại trong xe, trước báo Tống Đường an bài cho hai vị nhân viên kia điện thoại, sau đó nhắc tới, "Nhắc nhở một chút người của tạp chí, cẩu tử liền có thể tùy tiện như vậy vào chụp lén, trước ngực còn treo giấy nhân viên, hơn phân nửa là có nội gián, tiết lộ thông tin lấy tiền. Để cho bọn họ thật tốt tra nội bộ một chút." Đợi Tống Đường xuống xe, lúc này mới khẩn trương kiểm tra vết thương của Vương Nhất Bác.

Tiêu Chiến chạm vào vết thương, Vương Nhất Bác hô lên tiếng, "Đau."

Tiêu Chiến nhướng mày, "Anh gọi cho Cố Ngụy."

"Ai, chớ chớ chớ." Vương Nhất Bác bận bịu nhào qua ngăn lại tay Tiêu Chiến đang muốn lấy điện thoại, " Anh, em liền một chút xíu vết thương. Cần gì phải làm phiền Cố Ngụy cái đó thiên tài khoa ngoại."

Chuyện đột nhiên xảy ra, chính Vương Nhất Bác cũng không phát hiện, vì ngăn Tiêu Chiến lấy điện thoại di động, cả người cậu đều là nằm ở trên người Tiêu Chiến. Chỉ cần ngẩng đầu là có thể nhìn thấy Tiêu Chiến rõ ràng lông mi.

Tiêu Chiến ở trong nháy mắt Vương Nhất Bác đến gần, liền cảm nhận được nhiệt độ đối phương đè ở trên người mình, cùng với lúc nói chuyện, hô hấp thổi vào trên gương mặt.

Nghĩ tới lúc ban ngày chụp hình, Bạch Lộ Phi cũng là khoảng cách gần như vậy cùng Vương Nhất Bác đối mặt, giấm chua lại xông lên, lúc này mới nhớ tới, Vương Nhất Bác còn cùng nàng trao đổi thông tin,"Vương Nhất bác, em vừa rồi có phải hay không cùng tiểu cô nương trao đổi liên lạc?"

"A?" Vương Nhất Bác chấn động một cái, đề tài làm sao chuyển nhanh như vậy. Lúc này mới phát hiện cả người cậu còn nhào vào trong ngực Tiêu Chiến. Đang muốn đứng lên, tay trái Tiêu Chiến liền nhanh chóng kéo lại sau lưng, để cho cậu không thể động đậy. " Anh, anh, anh trước buông tay."

Tiêu Chiến trên tay dùng sức, đem người giam cầm vào trong ngực,chính là phải hỏi cho bằng được , "Em trả lời vấn đề anh hỏi trước đã."

"A, em trả lời a. Người ta hỏi em muốn không lưu cái thông tin liên lạc, em không thể ở ngay trước mặt cự tuyệt đi." Vương Nhất Bác nói xong còn ủy khuất bĩu môi một cái, "Hơn nữa em là cho công việc số, cũng không phải tư nhân số a."

Tiêu Chiến trong nháy mắt lòng liền thả lỏng, buông tay đem người thả ra, Vương Nhất Bác nhanh chóng về vị trí của mình, tựa lưng vào ghế ngồi. Tiêu Chiến nhưng lại đuổi theo, tay cầm cằm Vương Nhất Bác, qua lại nhìn một chút, "Thật không cần đi tìm Cố Ngụy?"

" Anh, thật không cần." Nghĩ thầm Tiêu Chiến chuyển đổi đề tài cũng quá nhanh đi. Chẳng qua là cậu không chú ý tới, cậu mới vừa nói xong, Tiêu Chiến nhỏ biểu tình đắc ý, ngay cả nốt ruồi dưới môi kia cũng tỏ ra có chút vui vẻ.

Tiêu Chiến thở dài, "Vương Nhất Bác, hay là anh đi mời cho em một thầy dạy võ. Em đánh như thế nào, cái này cũng có thể thua thiệt."

Vừa nói một chút sư tử nhỏ thắng bại ham muốn lại nổi lên, "Đó là hắn đánh lén. Em liền bị như vậy một chút. Hắn ít nhất bị em năm quyền. Có nghe hay không, năm quyền." Vừa nói, còn xòe bàn tay ra, ở trước mặt Tiêu Chiến khoa tay múa chân.

"Ai nha, không nghĩ tới Vương lão sư đánh nhau lợi hại như vậy. Là anh hiểu lầm. Vậy sau này em bảo vệ anh a"

"Thiết, chính anh đánh nhau lợi hại như vậy, còn cần em bảo vệ."

"Vậy hay là anh bảo vệ em đi."

"Hừ, ai muốn anh bảo vệ." Vương Nhất Bác nói xong nghiêng đầu qua nhìn về phía ngoài cửa sổ, làm bộ không để ý tới Tiêu Chiến. Nhưng dấu ngoặc nhỏ trên mặt len lén giương lên. Tiêu Chiến nhìn cửa sổ xe phản chiếu Vương Nhất Bác mặt mày vui vẻ, cũng cười theo ra độ cong.

Cuối cùng Vương Nhất Bác chút thương nhỏ này dĩ nhiên không có đi tìm Cố Ngụy, nhưng cũng chạy không thoát Tiêu Chiến bôi trên mặt cậu một cỗ khó ngửi dược cao.

Thời điểm rời Bắc Kinh, Tiêu Chiến đặc biệt đi tới tiệm bánh mì lúc sáng mua không ít bánh mì nhỏ. Nhìn Vương Nhất Bác ở trên phi cơ từng miếng từng miếng ăn thơm ngát. Tiêu Chiến tay phải nâng đầu nhìn chằm chằm cậu. Vương Nhất Bác bị nhìn như vậy rùng mình một cái, "Anh làm gì vẫn nhìn chằm chằm vào em."

"Anh cũng muốn ăn."

Vương Nhất Bác một bên nhai, một bên chỉ chỉ bánh mỳ trên bàn, hàm hồ không rõ nói, "Anh nhìn bên kia vẫn còn."

Tiêu Chiến nhích tới gần Vương Nhất Bác một chút, nhìn chằm chằm cậu nhô lên nãi phiêu nói, "Anh cảm thấy bánh mỳ trong miệng em tương đối thơm."

Vương Nhất Bác nghiêng đầu cho anh một ánh mắt xem thường, lại không người chú ý tới, trên mặt cậu lặng lẽ dâng lên đỏ ửng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net