Chương 9

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

          Thời điểm cuối năm, Vương Nhất Bác hành trình lại nhiều hơn, có biểu diễn, còn có mấy buổi lễ trao giải.

Đối với nghệ sĩ mà nói, cuối năm hoạt động càng thường xuyên, liền chứng minh người đó một năm này nhiệt độ càng cao. Vương Nhất Bác đang là thần tượng lưu lượng lớn, tự nhiên hành trình dày đặc.

Tiêu Chiến nhìn Vương Nhất Bác ở một buổi lại một buổi lễ nhận thưởng, không khỏi cảm thấy vô cùng tự hào.

Chỉ bất quá buổi lễ ban thưởng là vòng giải trí đại tụ họp, tự nhiên sẽ gặp rất nhiều người quen, bao gồm bạn bè cùng cừu nhân.

Vương Nhất Bác ở vòng giải trí cừu nhân chân chính không nhiều, nhưng Hạ Văn Võ tuyệt đối là một trong số đó. Hạ Văn Võ cùng Vương Nhất Bác thời gian xuất đạo gần như cùng nhau, lại cùng một cái công ty. Ban đầu hai người tuổi tác xấp xỉ, còn xưng huynh gọi đệ.

Vương Nhất Bác tính cách đơn thuần, một khi tín nhiệm một người sẽ không chút nào phòng bị. Ban đầu cậu cảm thấy công ty thường xuyên để cho cậu sao tác cp, cho cậu nhận phim đều là phim thần tượng não tàn, cảm thấy cùng công ty bất đồng, nên có ý niệm muốn cùng công ty giải ước.

Vốn chỉ là lúc tán gẫu cùng Hạ Văn Võ tùy ý nói ra khỏi miệng, không nghĩ tới Hạ Văn Võ quay đầu nói cho công ty, hơn nữa hắn là muốn cướp vai nam số hai của cậu ở bộ phim chuẩn bị quay. Vương Nhất Bác vì vậy cũng bị công ty ngó lơ hơn nửa năm.

Vương Nhất Bác hận nhất bị phản bội, từ đó liền đem Hạ Văn Võ kéo vào danh sách đen. Mà bây giờ Hạ Văn Võ tuy không đỏ bằng Vương Nhất Bác, nhưng cũng có chút nhân khí, thời điểm tài nguyên tốt cũng có thể tiếp nam số một mấy bộ chế tạo nhỏ.

Vào lúc này hai người ở phía sau đài gặp nhau, theo như dĩ vãng coi như là người xa lạ, nhắm mắt làm ngơ. Lần này Vương Nhất Bác đang chuẩn bị đi thẳng qua, lại bị Hạ Văn Võ ngăn lại, " Vương lão sư bây giờ nổi tiếng rồi ngay cả lời chào hỏi cũng lười nói a ."

Vương Nhất Bác liếc xéo hắn một cái, căn bản không muốn để ý đến hắn, coi như bị hắn ngáng đường, "Nhường một chút."

"Chớ vội đi mà, dẫu gì cũng biết mấy năm. Trò chuyện một chút."

"Tôi cùng cậu không có gì tốt để trò chuyện. Có lời gì nói thẳng." Vương Nhất Bác tất nhiên biết Hạ Văn Võ ngăn cậu lại, không đơn giản là muốn hàn huyên.

"Vậy tôi liền nói thẳng. Nhất Bác, chúng ta dù gì cùng nhau xuất đạo, lại cùng một công ty. Tôi nghe nói người đại diện bây giờ của cậu thật lợi hại, phim của Hạ đạo cũng giúp cậu nhận được. Nói thế nào cũng là phì thủy bất lưu ngoại nhân điền*. Tôi nghe nói một bộ phim khác của Hạ đạo đang chọn diễn viên, có thể phiền toái người đại diện của cậu tiến cử tôi được không."

*Phì thủy bất lưu ngoại nhân điền: Phân tốt không bón ruộng người ngoài/ Nước sông màu mỡ không nên chảy vào ruộng người khác....

Ý nói lợi ích, nhân lực, tài phú... không nên dành cho ngoại nhân*

Hạ Văn Võ coi như trực tiếp, nhưng là Vương Nhất Bác không hề muốn giúp, cậu vốn là căm ghét phản bội, chỉ nhàn nhạt nói, "Cậu không phải là có người đại diện sao, muốn tiếp phim để cho họ giúp cậu tìm tài nguyên a."

"A, người đại diện của tôi cậu cũng biết, làm sao có thể so với người của cậu.Cậu liền giúp một chút, đều là đồng nghiệp."

"Là đồng nghiệp mà cậu còn bán đứng tôi? Thời điểm tôi không có tài nguyên, cậu sao không để cho người đại diện của cậu giúp tôi." Vương Nhất Bác giọng nói lạnh lùng, nói xong đẩy cánh tay Hạ Văn Võ một cái, "Nhường một chút, chớ cản đường."

Hạ Văn Võ coi như là nhìn ra Vương Nhất Bác sẽ không giúp hắn, cũng tức giận né người để cho cậu đi. Ban đầu cùng nhau xuất đạo, Vương Nhất Bác sau đó bị bỏ lơ, thời điểm đó nói thế nào hắn cũng cao hơn so với cậu, bây giờ nhưng hoàn toàn bị cậu ép xuống, "Vương Nhất Bác cậu chớ đắc ý, nếu người đại diện của cậu có bản lĩnh, tự nhiên cũng là đại phật coi thường ngôi miếu nhỏ như cậu. Tôi mới vừa thấy anh ta ở phía sau đài cùng Từ Thanh hàn huyên. Cô ấy là ai a, ảnh hậu trẻ tuổi nhất, nghe nói vừa cùng người đại diện kết thúc hợp tác. . ."

Vương Nhất Bác đã đi xa, câu nói kế tiếp của Hạ Văn Võ cậu không có nghe rõ. Cậu tự nhiên biết Tiêu Chiến không thể nào đổi qua người khác. Dẫu sao cậu biết Tiêu Chiến chẳng qua là tới thể nghiệm cuộc sống. Nếu nói Tiêu Chiến bỏ cậu, không bằng nói Tiêu Chiến muốn Từ Thanh ký với công ty của anh còn có sức thuyết phục. Chỉ bất quá, bất kể là cái gì, cậu cảm thấy phải lập tức đi tìm Tiêu Chiến .

Buổi lễ đã kết thúc hơn nửa, phía sau đài còn đứng không ít người. Mọi người đều tranh thủ lúc này, biết thêm một số người, tìm thêm cơ hội.

Vương Nhất Bác vòng vo một vòng, mới nhìn thấy Tiêu Chiến ở trong góc. Mà đứng bên cạnh Tiêu Chiến chính là Từ Thanh, Tiêu Chiến cả người tây trang màu đen, mà Từ Thanh thì mặc dạ phục màu trắng, tóc buông xõa ở sau lưng, mặt mũi thật đẹp, khí chất ưu nhã, hai người khi thì nói nhỏ, khi thì cười yếu ớt, Vương Nhất Bác nhìn một hồi, thật đúng là trai tài gái sắc a.

Cũng không phải sao, Tiêu Chiến từ nhỏ ưu tú, dù là bây giờ đứng trong đống nghệ sĩ lấp lánh, cũng không so với bất kỳ người nào kém, ba năm hoang phí cùng cậu đám cưới giả, Tiêu Chiến đều không cảm thấy thua thiệt, Vương Nhất Bác có gì tốt cảm thấy thua thiệt. Còn thỉnh thoảng ỷ vào Tiêu Chiến đối với cậu dung túng phát tính khí trẻ con.

Vương Nhất Bác không tự chủ khui khui tay, dứt khoát cho Tiểu Muội phát cái tin tức, hai người ra trước xe bảo mẫu, vào trong xe mới cho Tiêu Chiến phát tin tức: Em về xe trước.

Đại khái qua năm phút, Tiêu Chiến tới, mở cửa xe ngồi ở bên cạnh Vương Nhất Bác. Hôm nay Vương Nhất Bác mặc màu âu phục màu xám, thợ trang điểm còn long trọng cho cậu vẽ một mắt trang. Lúc nhận thưởng, giống như một tiểu vương tử đứng ở trên đài, ánh sáng vạn trượng. Mà lúc này, cậu đang tựa lưng vào ghế nhắm mắt dưỡng thần."Làm sao không đến phía sau hậu trường tìm anh, tự mình đi ra."

" Ừ, mệt mỏi liền đi trước." Vương Nhất Bác giọng nhàn nhạt, nghe không ra tâm tình gì.

Tiêu Chiến không nghi ngờ cậu, hướng Trần ca nói, "Vậy chúng ta đi thôi, trước đưa Nhất Bác về nhà." Lễ trao giải tổ chức ở Bắc Kinh, Vương Nhất Bác dĩ nhiên là phải về nhà. Vì để tránh lộ tẩy, mỗi lần đều là đưa Vương Nhất Bác về nhà trước, Tiêu Chiến đi vòng vo một chút rồi mới trở lại.

Vương Nhất Bác sau khi xuống xe, Tiêu Chiến vừa chuẩn bị đóng cửa xe, Vương Nhất Bác lại đột nhiên xoay người hướng anh nói, "Tiêu Chiến, anh cùng em đi vào, giúp em chọn kịch bản mới."

" Được."

Tiểu Muội ở kế bên ghế lái xoay người nói, "Chiến ca, nếu không chúng em cũng chờ anh đi. Nhất Bác nơi này hẻo lánh, một hồi khó đón xe."

Tiêu Chiến nhất thời không nghĩ ra lý do từ chối, đang buồn rầu. Vương Nhất Bác nhưng lại mở miệng, "Hai người đi trước đi, xem hết mấy vở kịch cũng muộn. Một hồi anh ấy lái xe của em đi."

Tiêu Muội cầu còn không được, vừa vặn được về sớm nghỉ ngơi một chút. Vội vàng gật đầu, thúc giục Trần ca lái xe rời đi.

Tiêu Chiến theo Vương Nhất Bác vào nhà, mới vừa thay xong giày, "Kịch bản đâu? Cầm ra anh xem một chút."

"Không nhìn, em buồn ngủ." Vương Nhất Bác vừa nói, cũng không cho Tiêu Chiến ánh mắt. Tự ý lên lầu.

Rốt cuộc sau một loạt hành động của Vương Nhất Bác, Tiêu Chiến cũng phát hiện dị thường. Thí dụ như Vương Nhất Bác cho tới bây giờ sẽ không không đợi anh mà ra xe trước, thí dụ như dọc đường đi Vương Nhất Bác không cùng anh nói một câu, thí dụ như bây giờ...

Tiêu Chiến đi tắm, đổi về quần áo ngủ, hâm nóng ly sữa bò, ở ngoàii cửa phòng Vương Nhất Bác gõ mấy cái.

"Vào đi."

Tiêu Chiến vào phòng, Vương Nhất Bác tóc ướt nhẹp dựa vào ở trên giường, đánh trò chơi điện thoại. Tiêu Chiến ở mép giường ngồi xuống, cũng không nói chuyện, cho đến Vương Nhất Bác đánh xong một ván, mới cầm lấy điện thoại di động của cậu, "Buổi tối cũng không ăn cái gì, uống trước ly sữa bò. Đói không? Có muốn hay không anh nấu cho em tô mì."

"Không đói bụng." Vương Nhất Bác nhận lấy sữa bò, cũng không nhìn Tiêu Chiến, giọng nhàn nhạt.

Tiêu Chiến đứng dậy, Vương Nhất Bác cảm giác mép giường nhẹ một chút, cho là Tiêu Chiến phải đi, mới ngẩng đầu. Nhưng là nhìn thấy anh đi vào phòng vệ sinh, cầm máy sấy tóc đi ra, "Tóc đều không thổi khô, dễ dàng cảm mạo." Vừa nói, cắm điện vào, thuận tay thổi tóc cho cậu.

"Oanh oanh oanh " thanh âm ở bên tai vang lên, biết rất rõ Tiêu Chiến đang ở bên người, Vương Nhất Bác nhưng cảm thấy không chân thật. Giống như bọn họ hôn nhân là giả, mà Tiêu Chiến cũng là giả. Không biết có phải do gió nóng thổi vào mắt không, làm sao mà hốc mắt lại ướt đây.

Đợi Tiêu Chiến cất xong máy sấy tóc trở lại, ly sữa không bị đặt ở một bên. Mà Vương Nhất Bác thì đỏ mắt, rũ đầu xé măng rô tay. Tiêu Chiến biết rõ động tác nhỏ này đại biểu tâm tình Vương Nhất Bác không tốt.

Mép giường theo sức nặng Tiêu Chiến ngồi xuống lại lún đi xuống. Vương Nhất Bác ngẩng đầu, nhìn Tiêu Chiến , cũng không nói chuyện.

Tiêu Chiến giơ tay lên, nhéo nhéo gáy Vương Nhất Bác, "Làm sao rồi, Vương Nhất Bác người bạn nhỏ, ai khi dễ em rồi?"

"Chiến ca, chúng ta ly dị trước thời hạn đi." Tay Tiêu Chiến đang ở sau gáy Vương Nhất Bác đột nhiên dừng lại. Anh không nghĩ tới, anh chờ tới là câu Vương Nhất Bác muốn ly dị.

Tiêu Chiến thu tay về, như là đần độn nhìn chằm chằm Vương Nhất Bác, cuối cùng chỉ có thể nhàn nhạt hỏi ra một câu, "Tại sao?"

Vương Nhất Bác nhìn như không thèm để ý nhếch mép một cái, "Liền, chúng ta vốn là kết hôn giả. Còn có nửa năm, kỳ hạn ba năm đã đến. Bây giờ hai nhà hợp tác đã lên quỹ đạo. Dù sao sớm muộn cũng là muốn ly dị, không bằng sớm một chút." Vương Nhất Bác vừa nói, một bên lại bắt đầu khui tay, một chút lại một chút, cường độ càng ngày càng lớn.

Nếu không phải nhờ cái tiểu động tác này, Tiêu Chiến cũng sắp tin là thật. Anh trong đầu nghĩ, Vương Nhất Bác biểu diễn giờ học thật không có phí, diễn xuất càng ngày càng tốt. Có thể thật may, anh quá quen thuộc cậu. Vì vậy, anh nắm tay cậu, giơ lên thả vào trước mặt Vương Nhất Bác.

"Vương Nhất Bác, chảy máu."

Vương Nhất Bác giống như bị đâm xuyên tâm tư, bận bịu thu tay về dấu ở sau lưng.

"Vương Nhất Bác, nói thật, tại sao?"

Vương Nhất Bác nhìn Tiêu Chiến , ngược lại cái gì cũng không nói được. Nhìn Tiêu Chiến ngồi ở trước mặt cậu. Mấy tháng trước, bọn họ là hai cái cá thể độc lập không quấy rầy cuộc sống của nhau, cho dù sống cùng dưới một mái nhà, đầu năm đến cuối năm có thể gặp mặt cũng không nhiều.

Có thể từ khi Tiêu Chiến trở thành người đại diện của cậu, cậu không thể không thừa nhận cậu càng ngày càng lệ thuộc vào Tiêu Chiến, càng ngày càng quan tâm Tiêu Chiến nhất cử nhất động.

Cho đến vừa rồi cậu một người trở về phòng, cậu mới suy nghĩ ra, nguyên lai cậu vừa thấy Tiêu Chiến cùng Từ Thanh chung một chỗ lúc khác thường, không phải là bởi vì Hạ Văn Võ nói Tiêu Chiến sẽ đi làm người đại diện  cho Từ Thanh, mà là bọn họ lúc đứng chung một chỗ, thật sự xứng đôi.

Nguyên lai là cậu ghen.

Đây mới thực sự là điều đáng sợ nhất. Cậu sợ cậu tiếp tục như vậy nữa, đợi đến ngày ly dị,cậu liền không thể rời bỏ Tiêu Chiến . Nhưng là bọn họ từ vừa mới bắt đầu chính là đám cưới giả, hôn nhân của bọn họ là có kỳ hạn. Những thứ này đều là lý do Vương Nhất Bác không thể nói ra miệng.

Tiêu Chiến thấy Vương Nhất Bác không nói lời nào, ngược lại hoảng hồn, thở dài, nâng lên tay, ôm chầm Vương Nhất Bác sau lưng, nhẹ nhàng dẫn tới trong ngực mình, "Vương Nhất Bác, anh nên bắt em như thế nào đây."

Vương Nhất Bác không lên tiếng, chần chờ chốc lát, hai tay thận trọng vòng lên eo Tiêu Chiến, nằm ở trên bả vai anh, run lên một cái nhỏ giọng sụt sùi khóc. Vương Nhất Bác không nói, Tiêu Chiến cũng không biết làm sao, không thể làm gì khác hơn là theo cậu sau lưng một chút một chút an ủi.

Tựa vào trên người Tiêu Chiến luôn có cảm giác an toàn, cho đến lúc Vương Nhất Bác nửa ngủ nửa tỉnh, Tiêu Chiến thanh âm từ bên tai cậu truyền tới, "Nhất Bác, anh không muốn ly dị, bây giờ không muốn, sau này cũng không muốn. Người bạn nhỏ có thể hay không thử tiếp nhận anh, cho ca ca một cái cơ hội a."

—————————————————

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net