Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Tiểu má sữa dính người, vừa bước qua cửa liền cùng mình cãi nhau." —— Nhật ký của Tiêu tổng.

"Thật cám ơn mọi người đã dành thời gian quý báu đến đây tham dự lễ thành hôn của tôi cùng với tiểu Vương. Sau này tôi đã có tiểu Vương kề vai sát cánh, chia ngọt sẻ bùi, chắc chắn sẽ sống trăm năm hạnh phúc, nhất định không phụ lời chúc phúc của mọi người."

Tiêu Chiến trên khán đài mỹ lệ phi phàm, ánh mắt ôn nhu cực hạn, phát biểu vô cùng trôi chảy, lời cảm ơn trong lễ thành hôn mà cũng được anh dùng hết mọi lời văn tựa như một bài diễn thuyết, thu phục lòng người. Bài diễn thuyết vừa xong, khán giả bên dưới vỗ tay không ngớt, không ngừng ngưỡng mộ Tiêu tổng cùng Vương thiếu quả là một đôi phu phu ân ái, từ tướng mạo cho đến gia thế đều vô cùng tương xứng. Nhưng chỉ có nội bộ Tiêu Vương mới biết, cuộc hôn nhân này chỉ đơn giản là một cuộc liên doanh thương nghiệp giữa hai gia tộc mà thôi.

Vương Nhất Bác vừa tròn mười tám tuổi hồi tháng trước, cũng vừa hoàn thành xuất sắc khoá học vũ đạo ở Hàn Quốc, liền bị Vương tổng một mực bắt về nhà. Em nghĩ mình xa nhà đã lâu, chắc cha mẹ ngày đêm thương nhớ, cũng cảm động sụt sùi, khăn gối về nước. Ấy vậy mà vừa trở về nhà, liền bị người trong gia tộc an bài vào một cuộc hôn nhân kinh tế. Vương Nhất Bác nghe xong liền lập tức bùng nổ, ba ngày hai đêm leo lên mái nhà ngồi tuyệt thực, náo động Vương thị một phen. Vương phu nhân vốn cưng con trai hơn bảo bối, thấy em không ăn mấy bữa mà khóc hết nước mắt, Vương tổng thấy con trai náo loạn muốn đánh cũng không nỡ đánh, ngày ngày chạy tới phòng con trai dùng hết từ hay ý đẹp dỗ dành em. Thật ra Vương thị vốn đã vô cùng lớn mạnh, cũng không cần cái loại hôn nhân kinh tế gì gì đó. Nhưng mà Tiêu thị còn lớn mạnh hơn gấp trăm lần, mấy năm nay hô mưa gọi gió, giá trị chứng khoán trên sàn tăng theo cấp số nhân. Tiêu Chiến là chủ tịch trẻ tuổi nhất trong lịch sử của Tiêu thị, và cũng là chủ tịch tài giỏi nhất. Tiêu Chiến vừa lên thừa kế chiếc ghế chủ tịch chưa được bao lâu, đã đem Tiêu thị trở nên vô cùng hùng mạnh. Tiêu tổng tuy còn trẻ, nhưng cách làm việc thâm trầm khó đoán, biết nhu biết cương, vô cùng quyết đoán cũng dư thừa thủ đoạn, đến nổi mấy chú bác có máu mặt trên thương trường, cũng phải cúi đầu nể mặt mấy phần.

Vương tổng nghĩ tới đây, lại tiếp tục đập cửa, hết lời ca tụng con rể tương lai, nào là Tiêu tổng vừa anh tuấn vừa ưu tú, em gả vào Tiêu gia, vốn chỉ có lợi chứ không có thiệt. Huống hồ ông cưng em đến như vậy, em mới mười tám tuổi, lại còn vừa mới xa nhà trở về, ông cũng không nỡ gả em đi. Chỉ là bước chân vào Tiêu thị là ước mơ của biết bao gia thế hào môn, vậy mà Tiêu tổng chỉ chọn Vương thị làm thông gia, âu cũng có lý do muốn cùng Vương thị vươn ra lớn mạnh.

Tiểu Vương nằm trong phòng nghe cha mình nói đủ thứ, chỉ thấy uất ức vô cùng, vừa quấn mền trốn vừa khóc lóc kể lể, cha mẹ không thương em, "Nếu cha thích hắn như vậy thì cha tự mình gả đi, con nguyện ý gọi hắn là ba ba!"

Vương tổng cùng Vương phu nhân dùng hết mọi biện pháp, từ mềm mỏng đến vũ lực, đều không thuyết phục được Vương Nhất Bác kết hôn. Thông tin này cuối cùng cũng tới tai Tiêu Chiến, tưởng rằng Tiêu tổng đỉnh đỉnh đại danh sẽ vì vậy mà phật ý, chọn một gia tộc khác để kết thông gia. Ai ngờ Tiêu Chiến lại đích thân đến Vương gia một chuyến.

Thời điểm Tiêu Chiến xuất hiện tại Vương gia, cha Vương thật sự có chút khẩn trương, vừa dắt tay Vương Nhất Bác xuống lầu, vừa dùng đủ lời răn đe, còn hung dữ cảnh cáo em, nếu dám đem hôn sự này phá hỏng, nói năng không lễ phép, ông sẽ cho đóng hết thẻ ngân hàng của em, tịch thu hết lego, nón bảo hiểm, còn đem bán luôn motor ái phi, để coi em sẽ sống thế nào.

Vương Nhất Bác một mặt không phục, nhưng mà chìa khoá motor ái phi đang nằm trong tay cha, em thật không dám manh động, đành theo cha xuống nhà.

Tiêu Chiến nhàn nhã uống trà dưới phòng khách, vừa thấy Vương Nhất Bác, liền ôn nhu mỉm cười. Em cứ nghĩ mình đứng tim chết đến nơi, cái người vừa nhìn em cười đó, nhan sắc thật quá sức kinh diễm.

"Xin chào Nhất Bác, tôi là Tiêu Chiến." Anh hướng về phía em phất phất tay, ánh mắt hoa đào cong cong tuyệt đẹp. Anh lại nhìn em cười.

Vương Nhất Bác quyết liệt phản đối cuộc hôn nhân này, vì trước đó có nghe thiên hạ đồn Tiêu Chiến năm nay đã hai mươi sáu, phong lưu đào hoa các kiểu, đúng dạng xấu xa em ghét. Còn thêm cái gì mà liên hôn thương nghiệp, nghe xong liền liên tưởng Tiêu Chiến là mấy ông cao lớn bụng phệ, răng còn nạm vàng. Nào ngờ đâu hôm nay gặp mặt, Tiêu Chiến lại là một ca ca vô cùng ôn nhu, phong độ ngời ngời.

Cha Vương nhìn thấy em nãy giờ vẫn bất động không lên tiếng, tưởng đâu em một lòng chống đối, vừa thấm mồ hôi, vừa vỗ vỗ vai Tiêu Chiến, "Tiêu Chiến. . . Em nó còn nhỏ, không hiểu chuyện lắm, đối với việc kết hôn thái độ có chút mơ hồ, con cứ lựa lời tâm sự với em nó. . ."

Tiêu Chiến tỏ ra đã hiểu, đối đáp cùng cha Vương vài câu, sau đó lại nhẹ nhàng cúi người nhìn bé con thấp hơn mình nửa cái đầu, ánh mắt dịu dàng, vươn tay áp lấy má sữa còn chưa tan của em, "Nghe nói em không nguyện ý cùng ca ca kết hôn?"

Vương Nhất Bác nãy giờ bị người trước mặt làm cho chấn động, Tiêu Chiến thật sự quá đẹp, từ cái nhếch môi, đến cái nhíu mày đều kinh động lòng người, Vương Nhất Bác ngốc ngốc lắc đầu, "Không có, không có không nguyện ý, là cha nói không đúng!"

Cha Vương đứng kế bên sửng sốt, hài tử chưa gả đi đã không dùng được? ?

——————————————

Sự tình hai nhà bàn xong xuôi, hôn lễ cũng nhanh chóng được tổ chức trong vòng một tháng. Hôn lễ hai nhà Tiêu Vương trở thành sự kiện xa hoa, sang trọng bậc nhất thành phố trong những năm gần đây, người tham dự toàn những nhân vật tầm cỡ, có mặt mũi trong giới kinh doanh lẫn ngành giải trí.

Vương Nhất Bác ngồi trong phòng chờ, cũng không tránh khỏi có chút khẩn trương. Em thừa nhận, em là bị nhan sắc của Tiêu Chiến mê hoặc. Em đi du học bao lâu nay, cũng tiếp xúc kha khá người đẹp, nhưng Tiêu Chiến là nam nhân xuất chúng nhất mà em từng gặp, vừa giỏi, vừa giàu, vừa đẹp. Em bây giờ không kết hôn, thì còn đợi tới bao giờ.

Hơn nữa trước giờ em cũng không có kinh nghiệm yêu đương, càng không có kinh nghiệm cưa cẩm người khác. Bây giờ chỉ việc ký vào giấy đăng ký kết hôn, thì ca ca xinh đẹp bên cạnh chính thức là người của Vương đại thiếu gia em rồi. Cuộc giao dịch này, em hời quá còn gì.

Sau khi kết hôn, Tiêu Chiên tặng em một toà biệt thự ba tầng, từ kiểu dáng cho đến phong cách bài trí đều do chính tay Tiêu Chiến thiết kế, lịch sự tao nhã, cũng không làm mất đi cảm giác quyền quý xa hoa. Vương Nhất Bác tay xách nách mang mấy rương hành lý, nào là mũ bảo hiểm, ván trượt, lego các kiểu, tỉ mỉ sắp xếp vào phòng riêng, cảm thấy vô cùng hài lòng, hảo cảm đối với Tiêu Chiến cũng vì vậy mà tăng thêm mấy phần.

Anh dành cho em căn phòng lớn nhất, đẹp nhất trong biệt thư, để em tuỳ ý trưng bày những thứ em thích. Vương Nhất Bác hớn hở chạy lòng vòng quanh phòng một hồi, sau đó lẹp xẹp dép bông mềm mềm xuống nhà tìm Tiêu Chiến.

"Ca ca, phòng nào là của ca?" Vương Nhất Bác dáng dấp vô cùng xinh đẹp, khuôn mặt nho nhỏ, đôi môi hồng nhuận non nớt. Em mở to cặp mắt thuần khiết sáng ngời nhìn Tiêu Chiến.

Tiêu Chiến dập máy điện thoại trong tay, vuốt vuốt tóc mềm của em. "Tôi không ở đây, công ty cách đây khá xa. Tôi ở lại công ty, bên trong có hẳn phòng nghỉ."

Vương Nhất Bác trong nháy mắt tâm trạng chùng xuống thấy rõ. "Anh để tôi một mình trong căn nhà lớn vậy sao? Ban đêm anh cũng không trở lại?"

Tiêu Chiến suy tư một hồi, nhẹ gật đầu: "Ở một mình không được sao? Sợ tối?"

Tiểu má sữa nhíu mày, ánh mắt có chút mất mát, "Ở một mình thì còn kết hôn làm gì. . ."

Vừa nói xong câu đó Vương Nhất Bác liền ý thức được mình nói sai, giữa em với Tiêu Chiến vốn dĩ không hề tồn tại tình yêu, cuộc hôn nhân này, đơn giản chỉ là một mối làm ăn, không hề có tình cảm chỉ có lợi ích. Nhưng không hiểu sao, suy nghĩ này khiến cho tim em hơi nhói nhói.

Tiêu Chiến áp tay lên khuôn mặt nhỏ xíu của Vương Nhất Bác, tay còn không kiềm được nhéo nhéo má sữa một chút, thanh âm không mặn không nhạt, "Không có việc gì, khi nào Nhất Bác nhà chúng ta có người mình thích, thì chúng ta ly hôn. Ba ba của em đương nhiên cũng không nỡ để em cả đời không tìm được hạnh phúc, cho nên đừng khổ sở, sau ba năm tôi sẽ thay em giải quyết mọi vấn đề của hai nhà."

Vương Nhất Bác mở to mắt sửng sốt, "Ly hôn?"

Anh nhẹ gật đầu, từ tốn xích lại gần Vương Nhất Bác, có chút trêu ghẹo, "Tôi cũng không thể buộc em cả một đời ở bên tôi đúng không? Hay là em muốn được buộc cả một đời ở bên tôi?"

Tiểu má sữa bị trêu chọc kiểu này, trong lòng rất không vui, em vốn dĩ cho rằng kết hôn là ước định cả đời, nguyện ở bên cạnh Tiêu Chiến, sát cánh bên anh. Thế nhưng cuối cùng được gì, Tiêu Chiến chỉ lạnh nhạt cho rằng giữa em với Tiêu Chiến chỉ là một bản hợp đồng, hết hạn liền đường ai nấy đi, người quen trở mặt thành lạ. Vương Nhất Bác cắn răng, giả bộ nghiêm túc, có chết em cũng không nói ra những lời này, "Ai muốn cùng anh trói buộc cả một đời, được rồi, ly hôn thì ly hôn, người tiếp theo biết đâu còn tốt hơn!"

Tiêu Chiến nhún vai, cười lên đuôi mắt cong thành hình bán nguyệt, tựa hồ bị dáng vẻ nghiêm túc của Vương Nhất Bác chọc cười, "Nha, vừa mới kết hôn liền nghĩ tới người kế tiếp? Tuổi còn nhỏ không nên tham lam như thế."

Vương Nhất Bác vẫn giữ nguyên vẻ lạnh lùng: "Là ai vừa mới kết hôn liền nghĩ đến chuyện ly hôn, dù sao cũng không phải tôi."

Tiêu Chiến nghe bạn nhỏ so sánh, tự nhiên thấy buồn cười, sao mà giống nhau được. Thế là anh cũng bắt đầu xoắn tay áo lên nói lý. Nói tới nỗi, chọc cho Vương Nhất Bác tức giận đến mức muốn đánh người. Rõ ràng lần đầu tiên gặp là một ôn nhu hoà ái ca ca, sao bây giờ lại trở nên thiếu đánh đến thế rồi. Em tức chết mất, thật muốn chắn cái miệng của Tiêu Chiến lại.

Nói về đàm đạo nói lý, anh có thể tự hào vỗ ngực xưng tên, nếu anh xưng thứ hai chưa ai dám xưng thứ nhất. Tiêu Chiến một mình chèo chống cả Tiêu thị, lưu lạc chốn thương giới, mấy ông già khó tính trong tập đoàn còn bị anh chửi cho không còn cọng tóc, đối tác gặp anh còn phải kính nể bảy phần. Tiểu má sữa dĩ nhiên không phải là đối thủ của Tiêu Chiến, càng nói càng thấy mình vô lý, lát sau quyết định yên lặng không nói nữa. Thẳng cho đến khi Tiêu Chiến thay đồ chuẩn bị rời đi, Vương Nhất Bác mới lính quýnh chạy theo.

"Uy! Không biết. Ban đêm nhất định phải về nhà!" Vương Nhất Bác nói xong nghiêng đầu sang chỗ khác, cố gắng không nhìn anh. Em cũng không phải là không biết xấu hổ, bị người ta nói tới vậy rồi còn bám dính không buông, lúc nãy cãi nhau một đỗi, bao nhiêu hảo cảm dành cho Tiêu Chiến hầu như mất sạch. Chỉ là nhà lớn quá, em thật sự rất sợ. Trước giờ ở nhà em toàn ngủ kế phòng bố mẹ, trong nhà lúc nào cũng có mấy thúc thúc quản gia, còn có mấy dì giúp việc. Nơi này vừa to lại vừa lạ, em sợ tối còn sợ ma, nếu Tiêu Chiến cũng bỏ đi luôn, tối nay em chắc chắn sẽ mất ngủ.

Tiêu Chiến nhíu mày, "Mới vừa rồi là ai nói không muốn gặp tôi, kêu tôi tránh xa một chút, bây giờ còn muốn tôi đêm hôm khuya khoắt phải trở về?"

Vương Nhất Bác nghe xong vừa thẹn vừa giận, "Tôi mặc kệ, dù sao anh nhất định phải về nhà, ngày đầu tiên kết hôn liền muốn tôi phòng không gối chiếc, anh có còn là người không!"

Tiêu Chiến nghe xong liền không kiềm được bật cười, Vương Nhất Bác. . . Em xài thành ngữ kiểu gì vậy. Tiêu Chiến xoay người, dùng hai ngón tay nâng cằm em lên, "Phòng không gối chiếc. . . Em có biết câu này là câu của mấy cô dâu nhỏ hay dùng không? Tiểu má sữa, em là cô dâu nhỏ của tôi sao?" Anh pha trò một hồi, sau đó lại sầu não gãi đầu, "Vậy làm sao bây giờ, tối nay tôi có một cuộc họp rất quan trọng, cho dù muốn trở về đoán chừng cũng rất muộn."

Vương Nhất Bác đẩy tay anh ra, "Vậy anh ngủ chỗ nào, tôi ngủ chỗ đó. Tôi dễ ngủ lắm, cho tôi một cái mền liền được."

Tiêu Chiến suy tư một phen, cuối cùng gật đầu đáp ứng, còn dùng mu bàn tay cọ cọ má sữa của người nhỏ hơn, "Vậy em sửa soạn đi, theo tôi tới công ty."

Vương Nhất Bác vừa yên ổn ngồi vào trong xe, Tiêu Chiến đã vươn người qua giúp em thắt dây an toàn, sau đó mở điện thoại, bấm gọi. Vì đang lái xe, nên anh cố ý mở loa ngoài.

"Tiểu Lý, phòng của tôi sắp xếp một chút, đêm nay có người đến ở."

Đầu dây bên kia hoảng hốt. . .

"Cái gì? Tiêu tổng, chẳng phải trước giờ phòng ngài không cho ai đặt chân vào sao? Hôm nay ngài lại muốn dẫn ai đến ở? Tiêu tổng, dù sao ngài cũng vừa mới kết hôn, là người đã có gia đình, có phong lưu đến mấy, ngài cũng không nên làm loạn như vậy a!" Trợ lý của Tiêu Chiến hẳn là hôm nay đã ăn phải gan hùm, nên mới dám càu nhàu luyên thuyên với anh kiểu đó.

Tiêu Chiến hắng giọng, không tự chủ có chút lớn tiếng, "Bớt ăn nói linh tinh. . . Tôi là dẫn vợ tôi đến!"

Vương Nhất Bác trừng mắt liếc anh một cái, không hiểu sao tai em nóng ran, "Ai là vợ anh!"

Tiểu Lý xấu hổ, giả vờ cười lớn, "Xin lỗi Tiêu tổng, là tôi quên mất hai người là tân hôn phu phu nha, thật vô ý vô ý quá." Sau đó còn vô cùng hồn nhiên bồi thêm một câu: "Vương thiếu làm sao lại dính Tiêu tổng như vậy? Tiêu tổng thật là may mắn."

Bây giờ mặt em không những nóng mà còn đỏ hừng hực, độ nóng lan sang tai luôn rồi.

Tiêu Chiến không hiểu sao trong lòng vô cùng vui vẻ, "Được rồi, đừng hỏi, là do người trong nhà quản nghiêm."

Lời tác giả:

Khụ khụ, Tiêu tổng xin anh nhớ kỹ hôm nay không chịu về nhà bồi Tiểu Bác nhá!

Về sau đừng có quay mặt cầu bạn nhỏ Vương ngủ cùng anh. Hừ hừ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net